Thời gian qua Shake có công việc đi xa, không thể onl thường xuyên và cũng không kịp thông báo gì đến mọi người, thế nên Ngoại truyện này là một lời xin lỗi!
Thành thật xin lỗi cả nhà nhé! ^^
Tâm trạng hiện cũng không tốt nên có sai sót xin chỉ rõ để mình kịp chỉnh sửa ha! Thanks a lot ~ ♥
Bàn tay ngà ngọc khẽ nâng tấm lụa đỏ phủ trên hộp phấn son. Giọt lệ lăn dài trên má rồi nhỏ vào lớp phấn mịn
Tók...
Qua đêm nay, nàng sẽ thuộc về người khác
Đôi môi run rẩy chực chờ oà khóc, từng phím tay lướt nhẹ qua từng sính lễ đặt san sát trên bàn
.
.
Chua xót
Tây cung yên ắng, không một tiếng động, chẳng một âm thanh. Chỉ có giai điệu của sự cô đơn tràn khắp cõi lòng phiền não của một người con gái sắp trở thành tân nương.
Phải, ngày mai là Hôn lễ của nàng, là quốc lễ toàn dân, là sự kiện trọng đại của cả đất nước.
.. cũng là ngày nàng đau lòng vung dao cắt đứt mối lương duyên giữa nàng và người ấy.
Nâng ly rượu sóng sánh trong ly, ánh đèn phản chiếu lên lớp thuỷ tinh lóng lánh.
Nàng nghiêng đầu nhấp một ngụm
Ngọt ngào
.
Cay nồng.. rồi đọng lại vị đắng chát nơi cuống họng..
.
Chát chúa đến nao lòng
Bờ mi hoen ướt ngẩn ngơ ngắm nhìn thứ nước đỏ sẫm nghịch ngợm nô đùa theo độ nghiêng của góc ly. Cay đắng làm sao khi chính bản thân nàng cũng không khác chúng.
Có lạnh lùng, có bản lĩnh bao nhiêu chăng nữa cũng chỉ là con rối trong tay những con người phong thái, phục sức uy nghi, giao tiếp bằng thứ ngôn ngữ cung đình rỗng tuếch tỉ lệ thuận với xúc cảm con người.
Tất cả bọn họ cũng như nàng, cũng chỉ làm theo những gì mà quyền lực sai bảo, chúng kiểm soát họ và họ quản chế nàng bằng cái danh hiệu hàng nghìn người ao ước.
Vốn dĩ đã có thể trốn chạy nếu như không sơ suất để cảm xúc lung lạc, con tim băng giá tan chảy vì một người.
.. Là duyên phận hay chính số mệnh khéo sắp đặt để hành hạ nàng đây?
Đặt tình cảm không đúng nơi và trao trọn tình yêu cho một người không xứng đáng. Nỗi ô nhục khi phát hiện bản thân chỉ như món đồ chơi trong tay người lạ khiến nàng căm hận, hận người đã bội bạc phản lại tình yêu của nàng.
Nàng ghê tởm, muốn tránh xa khỏi con người đó. Sống trong nhung lụa giàu sang, cung vàng điện ngọc, hạ nhân tỳ nữ tất bật vào ra, chỉ một cái cau mày hàng trăm người đã khiếp sợ quỳ rạp xin tha tội. Tại sao vẫn không chút vui lòng? Vì sao vẫn còn vướng bận?
Là con tim quá si ngốc không đạp ngã được hình bóng đó hay chính bởi ngay từ đầu đã à không chấp nhận sự thật? Cứ nông nỗi dại khờ ương ngạnh sống bằng niềm tin và nỗi nhớ. Để rồi chính mũi tên bắn ra cắm ngược vào tim mình?
Tỉnh lại mau, chỉ không đầy vài giờ nữa, nàng sẽ trở thành một người khác, sẽ phải gượng cười hành phúc bên đức lang quân, người người sẽ suy tôn nàng như một mẫu nghi thiên hạ. Những thứ thuộc về quá khứ hãy vứt đi thật xa dù không chắc rằng lòng nàng thực muốn buông bỏ.
Phải, phải!
Sao vẫn vương vấn tơ duyên ấy khi chính mắt nàng đã nhìn thấy người đó môi kề môi âu yếm người con gái khác? Uổng công bấy lâu nàng vẫn nuôi hy vọng một ngày sẽ được tay trong tay cùng nhau bỏ chạy thật xa.. đến một nơi không ai tìm được..
.. thế mà.. dệt mộng cho dày rồi xé nát chỉ một phút giây
Tình yêu vốn mong manh như sợi tơ chiều hay bén nhọn như lưỡi đao hành quyết? Sao có thể khiến lòng người u sầu, cõi lòng tan nát.. chỉ một nhát xuyên tim sao không tắt thở mà dày vò giữa lằn ranh sự sống và cái chết?
Kê đầu nốc cạn, vơi rồi đầy.. sầu càng sầu thêm..
Biết trước yêu vốn không chỉ đơn giản là hạnh phúc, vậy mà sao cứ mặc bản thân sống theo cảm tính như loài thiêu thân lao đầu vào lửa dẫu biết hiểm nguy phía trước, thân xác vùi dập trong lửa nóng.
Đêm nay, nàng muốn say, muốn quên đi tất cả. Chỉ một lần.. xin hãy lấy đi những gánh nặng trên vai, hãy đập tan bức màn lạnh lẽo bao quanh, hãy chỉ để nàng được làm một người bình thường.. được cười được khóc..
Miệng chai nghiêng.. ly thuỷ tinh đầy.. sóng sánh rồi cạn..
.. Rượu đắng, hồn đau, một khối sầu
Đêm nay ta chẳng biết về đâu?
Nhân tình thế thái thay màu áo,
Tình bạc, nghĩa tàn, hết nhớ nhau!
Hãy chuốc thêm đi ! Rượu cạn rồi,
Uống quên ngày tháng, mộng sầu rơi,
Đêm khuya, trăng sáng, ngập hồn vắng,
Dĩ vãng buồn đau thấm mặn môi...
Ta muốn uống nhiều đến thật say,
Cho mây chếnh choáng, gió ngừng lay,
Cho sao rơi rụng, trăng mờ lối,
Chén rượu ân tình, tay trắng tay...
Uống nữa cho vơi những mù lòa,
Cho phai kỷ niệm cuộc tình ta,
Cho hoa quên bướm, tình thôi sóng,
Cho nhạt muộn phiền, lệ xót xa...
Hãy uống cùng ta chén rượu nồng,
Chén tình, chén nghĩa, phủ rêu phong,
Trăm năm trong cõi phù sinh ấy,
Đo được làm sao một tấc lòng! ...
CHOANG
Những mảnh thuỷ tinh vỡ tan đọng lại vài giọt đỏ lấp lánh, nàng chống tay gượng dậy bước ra hoa viên
Loạng choạng suýt vấp vào bậc cửa
" Yuri ah~ Đừng như thế... "
Thoáng ngỡ ngàng, nàng ngẩn phắt đầu nhìn dáo dác xung quanh..
Khắp lối hành lang vắng tênh chẳng một bóng người..
Màn đêm tĩnh mịt.. chỉ có tiếng côn trùng rả rích gọi mưa..
Tại sao.. nàng vừa nghe giọng người đó...
" Yuri ah... "
Xoay đầu, khoé mắt lệ tuôn ồ ạt khi nhìn thấy bóng ai đang chôn chân xót xa nhìn nàng..
" Jessi.. "
Vụt lao đến..
Thanh chắn vắt ngang khiến vấp ngã.. mái tóc đen nhánh xoã bung nép chặt vào từng đường nét đẫm nước mắt trên gương mặt..
" Yuri ah~ "
Lại là âm thanh ấy..
Nàng cắn chặt môi nghẹn ngào bật lên tiếng khóc thê lương, bàn tay hoen máu đau đớn cố sức vươn tới...
.. một chút nữa thôi...
.. chỉ một chút..
Cánh tay trầy trục cố sức chạm vào gương mặt xinh đẹp đó ..
Hộc..
Một cái nhói thật sâu trong tim
Dòng máu nóng trào ra khoé môi..
Mặt đất ướt đẫm chất lỏng đo đỏ
Vị tanh xộc vào mũi
" Vĩnh biệt.. Jessica.. "
Nửa vòng trái đất
.. một người con gái quỵ ngã bên bức tường kính đẫm nước mưa..
.. tay nắm chặt kỉ vật ...
Đôi mắt đầm đìa lệ, linh tính báo điều chẳng lành..
" Yuri a.. "
*
* *
Ngồi lặng trước gương, mắt nhìn thẳng vào hình bóng phản chiếu của một gương mặt vô hồn dù đã được che đậy kĩ
Nàng cứ thế.. ánh mắt xa xăm..
Bộ lễ phục thêu phượng vè rồng, cầu kì nặng nề cùng mớ phục sức nặng trịch trên đầu. Dù chúng có khiến nàng trở nên lộng lẫy, rốt cuộc cũng chỉ điểm trang vẻ bề ngoài. Nỗi lòng u uất có ai thấu hiểu?
- Nương Nương, dù không vui hay có tâm sự cũng xin hãy mỉm cười. Thần dân cần nụ cười của người..
Nàng gật đầu, tấm mành ngọc trai phủ xuống che khuất khuôn mặt sắc sảo lạnh lùng vấn vương giọt lệ mỏng..
.. nàng đã chấp nhận dấn thân vào vòng chơi cuối cùng của số phận.
Hôn lễ chính thức bắt đầu!
Qúa khứ dẫu vui buồn cũng xin xoá bỏ, lòng nàng từ nay chỉ hướng đến một người. Những vui chơi tuổi trẻ cũng xin để mây gió cuốn đi mất..
" Dù người đi, bỏ căn phòng hoang hóa
Thì cũng để chìa khóa lại cho ta
Dù người đi, để tình mọc rêu xanh
Thì cứ kê nguyên lành hai chiếc ghế.
Dù người mang nhan sắc cho nhân thế
Thì cũng xin gửi lại chiếc gương soi.
Dù người ngã vào kẻ khác mất rồi,
Thì cũng để bóng hình xưa ở lại.
Dù thế giới của người giờ xa mãi,
Thì cũng lưu cột mốc để ta hay.
Dù người theo ai bước đến tương lai
Thì quá khứ cứ gửi ta trọn vẹn.
Dù cùng ai người nguyện cầu vĩnh viễn
Sau vĩnh viễn người lại thuộc về ta ... "
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...