Cố tạo vỏ bọc lạnh lùng để người khác không biết nó đau nhưng bên trong vẫn là tổn thương quá nhiều..
Những tưởng con tim bị chà đạp đến mức chai sạn nhưng chỉ một cái tên, một bóng hình thì dù đá có cứng đến mức nào cũng phải vỡ vụn.
Thật sự đã chấp nhận buông tay rồi chưa hay chỉ là những câu cửa miệng rỗng tuếch vô chừng?
Nó nhếch môi cười nhạo bản thân. Thật hèn hạ hết sức. Chẳng dám đối mặt với tình cảm của chính mình, lấy công việc để vùi lấp tội lỗi. Có xứng đáng để được người ấy yêu không?
Mà có chắc người ta vẫn còn nhớ tới nó?
Chẳng phải nó đã khốn nạn vô cùng vào cái đêm hôm ấy sao?
Nó sợ gì chứ? Nó sống vì bản thân kia mà? Cuộc sống là của nó và nó có quyền tìm kiếm hạnh phúc cho mình.
Có đúng như Fany nói.. Đã quá trễ rồi sao?
Cũng được.. chí ít nó cũng còn cơ hội nhìn ngắm người ấy lần cuối cùng trước khi thuộc về một người khác
Nó muốn trở về Hàn..
///
- Con còn chưa khoẻ, liệu có gấp gáp quá không?
Bà Jung lo lắng áp tay vào má con gái.
- Con ổn mà mom, con muốn đi du lịch cho khoây khoả, bù lại những ngày tháng ôm đồm công việc vừa qua.
Jessica nhẹ cười trấn an mẹ nàng
- Vậy cậu đi chung chuyến với bọn tớ luôn đi!
Soo nhanh miệng rủ rê, cả cô , Hyo và Sun hiện đều đang điều hành các công ty của gia đình tại Hàn Quốc. Vì dịp ra mắt bộ sưu tập mới của Jessica mà họ đã thu xếp tất cả để sang Mỹ xem nhóc bạn đã thay đổi như thế nào và tất cả đều ngạc nhiên sau hai năm gặp lại
Chính chắn và chững chạc là hai từ họ có thể nghĩ đến đầu tiên.
So với Jessica, hầu như cựu thủ lĩnh PVGirls và đồng bọn chẳng có thay đổi gì mấy ngoài nhan sắc có phần phát triển hơn xưa.
- Thôi, các cậu đi trước đi. Mình còn vài thứ chưa giải quyết được. Sang đến đấy tớ gọi cho các cậu ngay. Hứa đấy!
Jessica mỉm cười tiễn nhóm bạn về khách sạn thu xếp hành lý rồi quay trở vào nhà
- Con có muốn ai theo cùng không?
Ông Jung tháo cặp kính đặt lên bàn, dò hỏi với vẻ quan tâm. Thật ra ông không an tâm với quyết định đột ngột của cô con gái cưng nhưng vì chìu ý nàng. Ông đành chấp thuận
Không cần đâu daddy. Con muốn tự do một mình
Nàng lại cười, một nụ cười vô cảm, cười một cách hời hợt và hình thức
- Sica à, chuyện kết hôn..
- Con sẽ lấy Hyun Joong, mom đừng lo.
Nàng nói ngay khi bà Jung vừa mở lời
- Không, ý ta là điều đó không cần thiết nếu con không muốn. Ta và cha con đã suy nghĩ kĩ, chỉ cần con hạnh phúc, chúng ta sẽ không ép buộc con làm gì cả. Cha mẹ đều sợ khoảng thời gian vừa qua lắm con gái à. Làm ơn hãy trở lại là Sica linh hoạt như ngày xưa .. mẹ không muốn thấy con ngày này qua ngày khác chỉ biết vùi đầu vào công việc. Ăn uống, giải trí đều lơ là. Cả chúng ta muốn gặp con cũng phải hẹn trước. Rồi thì suốt mấy tháng trời con không đặt một bước chân về nhà.. Làm cha làm mẹ ai không muốn con cái trưởng thành, nhưng trưởng thành như thế thật mẹ không muốn chút nào..
Nàng im lặng lắng nghe, khi ngẩn lên thì đôi mắt bà đã đỏ hoe. Cố nặn ra nụ cười gượng gạo trấn an cha mẹ
- Xin lỗi, con sẽ cố gắng thu xếp công việc để về nhà thường xuyên hơn. Còn chuyện ngày trước.. đã là quá khứ rồi và chẳng thể nào quay lại lần nữa. Con đi đây, công ty có việc quan trọng. Chào daddy, chào mom, hai người cũng phải giữ gìn sức khoẻ!
Chỉ như thế, Jessica đứng dậy và bước đi. Nhanh chóng mắt hút sau cánh cửa xe
Chiếc xe hơi sáng bóng, đắt tiền lăn bánh rời khỏi cánh cổng đồ sộ của biệt thự Jung gia
Một người đổ sụp vào thành ghế
- Tôi sai rồi, lẽ ra đã không nên đưa con gái đến đó. Nó đã thay đổi, thay đổi nhiều đến mức chẳng còn có thể nhận ra nữa.. Là lỗi của tôi.. Jessica, hãy tha chứ cho ta..
_____________
Phòng Tổng Giám, tập đoàn JCK..
- Bác Yoo, hiện tại tình hình kinh doanh cũng ổn định. Chúng ta đã bắt đầu đi đúng vào guồng quay như dự tính . Trước mắt, cháu sẽ đi xa một chuyến, mọi việc giao lại cho bác và mọi người. Mong bác sẽ giúp đỡ trong những ngày cháu vắng mặt.
Nàng chễm chệ trên chiếc ghế đầy uy quyền, đôi mắt cùng thần sắc lạnh lẽo lướt dọc những người đứng đầu tập đoàn - dưới trướng nàng.
- Vâng, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.
- Có việc gì hãy liên lạc với máy tính cá nhân của cháu. Còn nữa, không được tiết lộ cho bất kì ai biết cháu đã rời khỏi Hoa Kì.
- Vâng ạ. Xin Chủ tịch cứ tin ở chúng tôi.
- Cảm ơn mọi người. Hãy về lại với văn phòng của mình.
Nàng chỉ tay về phía cửa. Mọi người lần lượt bước ra.
Knock.. Knock..
Dứt mắt khỏi bìa tài liệu trên bàn, Jessica đánh ánh nhìn ra cánh cửa gỗ
- Mời vào!
- Hello~ Jessi~
- Chuyện gì vậy Elvis?
Nàng cau mày, hiện giờ đang tranh thủ sắp xếp mọi thứ ổn thoã cho những ngày sắp tới khi nàng không có mặt ở đây.
- À bồ có nhớ cái sự kiện tặng quà và ăn tối với khách mời may mắn không? Chỉ có một người chọn trùng loại hoa với cậu, mình bất ngờ lắm luôn và cậu biết người đó là ai không? Người đó chính là..
Cậu nhí nhảnh ngồi lên ghế, điệu đà nhấn nhá từng chữ cố tạo sự tò mò, nhưng hình như đã thất bại khi Jessica cắt ngang hứng khởi của cậu.
- Mình nhớ, hiện giờ mình đang rất bận. Bồ ra ngoài đi, chuyện đó mình sẽ thực hiện sau chuyến công tác.
- Bồ đi nghỉ mát cơ mà~
Elvis chun mũi
- Ừhm. Kết hợp với xem xét thị trường Hàn Quốc luôn. Mình muốn mang JCK đến với nhiều người Hàn Quốc hơn nữa. Mà thôi, nói chuyện sau nhé~
Nàng ngoắc tay một cách đầy kiểu cách rồi chỉ thẳng ra ngoài.
Cậu trai thiết kế chỉ còn biết ỉu xìu bước ra ngoài sau khi buông thõng một câu
- Bồ sẽ hối hận vì không nghe điều này~
*
* *
* * *
" Chuyến bay từ New Jersey đến Incheon của hãng hàng không Delta Airline sẽ hạ cánh trong vòng 10 phút. Xin quý khách thắt chặt dây an toàn.
Chúc quý khách có một chuyến đi an lành! Xin chào và hẹn gặp lại! "
...
..
.
Chụp chiếc mũ áo khoác lên đầu, đôi mắt ẩn sau cặp kính râm thời thượng, nó thận trọng quan sát xung quanh rồi an tâm kéo vali ra khõi cổng dịch chuyển
Dù không phải là một Idol nhưng danh tiếng và sự xuất hiện của NTK JJ kiêm chủ tịch nhãn hiệu JCK lừng lẫy - cô gái Hàn Quốc mang lại sự tự hào của người dân Đại Hàn khi đã khiến ngành thời trang quốc tế ngước nhìn - cũng tạo nên một cơn bão hâm mộ và chú ý từ các fans lẫn paparazzi không kém một ngôi sao thần tượng nào.
Sân bay đông đúc, ồn ào khiến nó cảm thấy hơi mệt mỏi. Chọn một băng ghế ở phòng chờ để ngồi xuống. Jessica thả lỏng tinh thần ngắm dòng người nhộn nhịp đón người thân ngoài kia.
Vui mừng ôm lấy nhau hay bật khóc vì đã lâu không gặp, còn có cả một đôi hôn nhau say đắm sau bao năm xa cách..
Bất giác cảm thấy chạnh lòng..
Lẽ ra nó cũng có người để ôm chầm lấy, để trao nhau nụ hôn nồng cháy như thế..
Chỉ trách..
Đã trễ rồi Jessica à, làm ơn đừng nghĩ đến người ấy nữa
Nó đập đập nhẹ vào trán, nó không báo cho bất kì ai biết sự trở về. Ngay cả SooYoung chắc cũng sẽ tức giận mà trừng phạt nó bằng mấy trò vớ vẩn nhưng mặc kệ. Ai quan tâm chứ?
Trước mắt là phải tận hưởng không khí quê hương cái đã~
Nó nhắm mắt, đeo earphone vào rồi thuận tay mở ngẫu nhiên một bài hát.
Cộp.. cộp..
Chiếc ghế khẽ rung, báo hiệu có người vừa ngồi xuống phía bên kia ghế
Chẳng quan tâm đến người ngồi áp lưng vào lưng mình, nó vẫn thư thái lẩm nhẩm theo giai điệu
- - - - - -
Chọn hàng ghế chỉ có một người ngồi, cô kéo sụp chiếc mũ lưỡi trai rồi ngồi xuống
Cố gắng ngồi thật nhẹ nhàng tránh làm phiền đến người bên kia vì đây là hai hàng ghế được bố trí kiểu xoay lưng vào nhau để các hành khách tiện quan sát thông báo trên bản tin trong lúc chờ đợi ( loại ghế hay thấy ở các sân bay)
Chợt một cái bóp thắt khiến cô giật mình tay xoa nhẹ vào lồng ngực
Không giống những lần trước, cái đau càng lúc càng tăng, cô ôm ngực cắn môi gắng chịu
Chợt nghĩ tới một người
Chỉ còn vài tháng, hôn lễ chính thức sẽ diễn ra, chỉ vài tháng nữa cô sẽ đường hoàng là một Thái Tử Phi danh chính ngôn thuận .
Lẽ ra phải vui nhưng sao trong lòng chỉ thấy nặng nề..
Tự ý xuất cung tìm đến nơi đông đúc để được hoà mình vào biển người, để có thể chứng kiến sự đoàn tụ lẫn chia xa.. Cô tự cười bản thân thật lạ đời
Xem nỗi buồn, niềm vui của người khác như trò giải trí. Có nhẫn tâm, có vô tình quá không?
Bao nhiêu năm qua bị giam lỏng ở chốn cung điện. Cô muốn biết bất kì tin tức nào về người đó cũng không thể..
Có lẽ Thái Tử đã hạ lệnh không ai được phép nhắc tới người đó trước mặt cô.
Cô không trách anh, chỉ thương hại. Đứa trẻ vì sợ mất món đồ chơi yêu thích nên bằng mọi cách giữ chặt không cho ai chạm vào. Nhưng đến một ngày, món đồ chơi sẽ hư hỏng dưới tác động của thời gian.
Và đứa bé ấy sẽ nhận ra mọi cố gắng là vô vọng
Khẽ cười.. cô hướng mắt về phía xa xa
_________
Nó thong thả miết nhẹ góc vải của chiếc áo khoác đắt tiền, khẽ nhăn mặt khi cảm nhận cái đau nhói ở đầu ngón tay
Đưa sát lên mặt nhìn kĩ, vết cứa từ mép lá của nhánh Bách Hợp đang rỉ ra những giọt máu đo đỏ
Làm thế nào chỉ một vết thương nhỏ lại lâu lành như thế?
Tựa người vào lưng ghế, nó chợt ngửi thấy một mùi nước hoa lạ
Không ngọt ngào, không thơm ngát, không dịu dàng nhưng sao nó lại cảm thấy thích
Không biết người khác cảm thấy như thế nào nhưng đối với Jessica , mùi hương này có một điều đặc biệt, có sự ấm áp, cả sự vô tình và một nỗi niềm chất chứa khó có thể tỏ bày
Hoà quyện và tạo nên một cảm giác yên bình đến bất ngờ
Chẳng lẽ không quen không biết lại chạy đến hỏi nhãn hiệu nước hoa ? Người ta sẽ nhìn nó như người ngoài hành tinh mất!
Cố gắng ngửi và ghi nhớ thật chính xác mùi hương ấy, nó nhất định phải tìm cho ra
Tim đập nhanh
Đừng đùa chứ, nó không yêu một người chỉ vì hương nước hoa của họ đâu và thực chất nó trở về không phải để tìm kiếm một ai đó thay thế
Chỉ là.. muốn được trông thấy người ấy một lần cuối cùng, để mãi mãi không bao giờ hối hận
Phải.. Jessica sẽ không hối hận!
* * *
- Agassi, xin thứ lỗi, nhưng chúng ta phải hồi cung!
Người vệ sĩ to cao như hộ pháp cúi đầu trước mặt cô
- Được rồi
Thở hắt, cuộc trốn chạy của cô đã bị phát hiện hay chính là ngay từ đầu đã bị phát hiện. Chỉ là họ không muốn làm cô mất hứng mà thôi.
Về cung sẽ phải đối mặt với những câu hỏi chất vấn, với chiếc gông cùm vô hình ẩn dưới danh hiệu THái Tử Phi
Nhóm cận vệ nhanh chóng bao bọc lấy cô và tiến ra ngoài
Nở nụ cười chua chát, cô có khác gì một tên tội phạm không?
Cứ thế.. cô mất hút giữa dòng người
_______
Nó giật mình sực tỉnh giữa cơn mê khi cảm giác yên bình ấy đã không còn.
Tháo chiếc tai nghe ra khỏi tai, Jessica quay người tìm kiếm nhưng chỉ thấy những gương mặt lo lắng chờ đợi chuyến bay
Gục đầu thất vọng, giá như nó đủ can đảm để bắt chuyện thì đã không phải ngơ ngáo tìm kiếm như thế này rồi.
Thở dài, Jung chủ tịch đứng dậy kéo valy ra ngoài.
Và đó là lần thứ ba họ đã không nhìn thấy nhau...
.. đã vô tình lướt qua nhau
.. dù khoảng cách chỉ là một tấm kính.. một hàng ghế hai người..
Có phải bởi vì khoảng cách giữa hai trái tim đã rất xa?
Hay chính số phận đã không cho phép họ tìm ra nhau?
Hy vọng và hạnh phúc sẽ kết thúc khi con người ngưng tìm kiếm chúng
Sẽ đi tìm hay bỏ cuộc?
Chẳng ai biết câu trả lời - ngay chính người trong cuộc..
Tình yêu sâu đậm giữa nó và cô vẫn luôn tồn tại
Chỉ tiếc rằng cả hai sẽ mãi mãi vô hình trong mắt nhau
.. Bước đến và giành lấy hạnh phúc..
Một điều đơn giản nhưng chẳng mấy ai đủ bản lĩnh để làm
Thôi thì.. hãy yêu bằng tim.. bằng tưởng nhớ và cảm nhận
Đôi khi yêu không nhất thiết phải là chiếm hữu
.. chỉ cần nhìn thấy người mình yêu được yên bình và vui vẻ đó đã là niềm vui của tình yêu chân chính
Tôi chợt nhớ một câu chuyện
" Từ thời xa xưa, khi lý trí và trái tim còn là bạn
Vì một hiểu lầm, Lý trí đã làm mù mắt Trái tim.
Để chuộc lại lỗi lầm, nó đã tình nguyện làm người dẫn đường cho Trái tim suốt đời "
Yêu bằng lí trí không phải lúc nào cũng được cái kết như mong muốn.
Ích kỷ một chút.. nhẫn tâm một chút..
Chỉ cần can đảm bước đến và giành lại hạnh phúc... Dù có làm đau người khác nhưng ít nhất cũng khiến bản thân vui
Gía như hai nhân vật chính của chúng ta hiểu rằng.. sẽ không thể yêu hết lòng một ai nếu họ không yêu và trân quý bản thân mình trước
Câu chuyện này sẽ kết thúc tại đây
Hay sẽ tiếp tục?
" .. Mình kết thúc nhé em chẳng còn như lúc đầu
Tình đã phai úa màu thì thôi hãy cho nhau lối riêng
Một người sống với ước vọng
Một người vẫn yêu thật lòng
Rồi anh sẽ yêu thêm một ai cần anh .. "
PS: Chúc mọi người ngủ ngon và cùng ngẫm nghĩ về cái kết.
Sẽ dừng lại tại đây hay tiếp tục là do các bạn chọn lựa.
Vì mình vẫn sẽ có tiếp chap 38 ^^ hehe~
Goodnight everybody~ ♥♥♥
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...