* * *
-Thưa Chủ Tịch, thưa tiểu thư, doanh thu quý 2 năm nay đã vượt mức quý 2 năm ngoái 38%. Tất cả nhờ vào bộ sưu tập của tiểu thư. Hiện tại có các nhà phân phối đang chờ đợi sự đồng ý nhân rộng thị trường từ chúng ta, ngoài ra có hơn 200.000 mẫu vừa xuất xưởng thêm.
Trợ lý Yoo cúi đầu báo cáo, Chủ tịch Jung gương mặt rạng ngời, hài lòng nhìn vào bản báo cáo. Con gái ngài đã làm rất tốt.
- Giỏi lắm con gái, không bỏ công ta kì vọng vào con!
Ông mỉm cười nhìn Jessica, nàng cũng đáp lại daddy của mình bằng nụ cười nửa miệng. Lần đầu tiên được cha nàng lại nghiêm túc khen ngợi - điều mà trước đây nàng chưa từng nghĩ đến
Nàng tự hào và hạnh phúc, nhưng vẫn cảm thấy trống trải như thiếu đi một thứ gì đó. Một thứ quan trọng mà không có nó chẳng thể nào tìm lại được nụ cười trọn vẹn như trước đây.
- Con về phòng làm việc đây daddy, con còn nhiều hồ sơ chưa giải quyết.
Nàng lãnh đạm đứng lên xin phép rồi bước ra cửa.
- Ừh. Cố lên con gái, ta tự hào về con!
Chủ tịch Jung thoáng ngạc nhiên khi nhìn thấy sự lạnh lùng ở nàng thật khác xa trước đây. Nhưng ông cũng không bận tâm vì nghĩ rằng đã đến lúc Jessica trưởng thành và thay đổi tính cách.
Chỉ thế thôi..
Ông không hề biết rằng.. khi quay trở về Mỹ, con gái ông đã bỏ lại ngôi trường kia một thứ ..
Một thứ quan trọng tới mức sau này ông phải hối hận vì đã quyết định sai lầm khi đưa con gái đến WANGUI.
___________
- Tổng giám Jung, tôi xin từ chức!
Nàng ngẩn đôi mắt xám lạnh lẽo nhìn Elvis - trưởng nhóm thiết kế - người đã từng chỉ trích nàng
- Lý do?
- Tôi cảm thấy hổ thẹn vì những gì đã nói.. tôi thành thật xin lỗi..
*cúi người*
- Được rồi. Về làm việc đi.
Nàng nghiêng đầu rồi thả nhẹ câu nói bằng thứ tiếng thân thuộc. Với một công chúa sống từ bé ở Hoa Kì như nàng, vấn đề có lẽ là Hàn ngữ.
- Nhưng ..
- Tôi không trách anh, nếu cảm thấy có lỗi thì hãy dốc lòng cho JCK.
- Vâng. Cảm ơn Tổng giám.
Nàng lạnh lùng gật đầu rồi quay lại với giấy tờ sổ sách ý như tiễn khách. Elvis cúi chào rồi trả lại không gian yên tĩnh cho nàng.
Bên ngoài bức tường kính, sau chiếc ghế bọc da sang trọng, ánh hoàng hôn dần tắt.. thành phố New York hoa lệ chậm chạp lên đèn..
*-*-*-*-*-*
Cứ mỗi ngày trôi qua.. Jessica như con thiêu thân lao đầu vào lửa.. chỉ có công việc và công việc..
Nàng lao vào thiết kế, quản lý, tham gia các buổi hội đàm mở rộng thị trường. Một giây một phút nghỉ ngơi cũng không có. Phòng làm việc cũng là phòng ngủ..
Ngay cả cha mẹ muốn gặp mặt nàng cũng phải hẹn trước..
Nàng cứ thế.. làm việc một cách điên cuồng..
Chẳng quan tâm đến chính sự xung quanh..
Chẳng màng đến ngày tháng..
.. chỉ có khung cảnh bên ngoài bức tường kính chuyển đổi theo thời gian
.
.
.
Xuân sang..
.. Hạ đến ..
.. Thu tàn
.
.
.
.. Thấm thoắt cũng đã hai năm trôi qua..
Jessica giờ đã là một nhà thiết kế nổi tiếng, đồng thời cũng là nữ Chủ tịch trẻ tuổi tài ba của tập đoàn thời trang JCK thuộc top đầu trong những thương hiệu danh giá nhất làng thời trang thế giới
Nhờ vào tài năng sẵn có từ con nhà nòi, chỉ qua vài bộ sưu tập trình diễn ở Milan, Paris và các kinh đô thời trang được các nhà phê bình đánh giá cao.
Jessica Jung chính thức bước vào con đường thiết kế chuyên nghiệp.
Những mẫu thiết kế của nàng luôn được công chúng yêu thời trang đón nhận nồng nhiệt vì tính ứng dụng cao và phong cách sang trọng.
Có một quy tắc rằng, Jessica chỉ thiết kế trang phục giành cho phái nữ, không có bất kì mẫu trang phục nam giới nào mang dấu ấn của nàng.
Và trong tất cả những thứ tuyệt vời nàng tạo ra, chỉ có một hạn chế mà các tín đồ mua sắm luôn thắc mắc. Đó chính là trong tất cả các bộ sưu tập của mình, Jessica không bao giờ sử dụng màu xanh lá. Cho dù nó có giúp cho màu sắc bộ trang phục năng động hơn, tươi trẻ hơn thế nào đi nữa. Không dùng vẫn là không dùng.
Tất nhiên nàng cũng tìm được màu khác thay thế..
Vô hình chung, không dùng màu lục trở thành phong cách riêng cộp mác JJ.
Nguyên nhân tại sao thì không ai biết - ngoại trừ một người..
Vết thương đã khép miệng nhưng di chứng mà nó để lại vẫn chưa hề lành. Nó những tưởng đã có thể xếp gọn quá khứ.. đã thành công khi không còn nghĩ đến người đó
Đã thực sự quên rồi..
Điều đó có chắc không? Nó dám chắc.. bởi vì suốt hai năm qua trong đầu nó chỉ có công việc.. nó đã hoàn thành những kì vọng của daddy , đã đưa JCK lên một tầm cao mới. Nó giờ chẳng còn thiếu thứ gì, Jessica có cả danh tiếng, địa vị, tiền bạc và cả sự nể trọng của người xung quanh.
Thế sao lòng nó luôn luôn trống trải? dù có được Hyun Joong ôm ấp vuốt ve nhưng đáp lại chỉ là thái độ lạnh nhạt hững hờ..
Rồi những cơn đau ngực trái.. những cái quặn thắt trong lòng thỉnh thoảng xuất hiện khiến nó chỉ lại lo lắng cho một người.
Có thật là nó đã hết yêu người ấy không?
Tại sao có những lúc vô thức nó lại phác lên trang giấy những đường nét mơ hồ của một gương mặt thân quen và rồi khi nhận ra thì đã quá trễ..
Nó chỉ biết căn môi vò nát mảnh giấy.. vò nát đi khuôn mặt mà nó từng yêu thương.. để rồi hoảng hốt nhặt lên miết lại từng gấp giấy nhăn nhúm mà nước mắt cứ rơi..
Yêu một người thật sự khổ sở như thế sao?
Tại sao miệng nói quên mà lòng vẫn vương vấn? .. vẫn nhớ thương? .. Tại sao luôn tự nhủ với bản thân đã không còn quan tâm nhưng lại bị đôi mắt ấy ám ảnh?
.. Và trong những giấc mơ, cũng chỉ đôi mắt màu lục đầy ma mị đó.. khiến nó giật mình tỉnh giấc rồi bật khóc giữa đêm..
.. chẳng biết tự bao giờ, Jessica lạnh lùng hờ hững với thế giới xung quanh.. đã quen với việc thức dậy vào mỗi buổi sáng với một bên gối ướt đẫm..
Thật sự.. nó có quên người ấy không?
Nhắm chặt mắt ngã người tựa vào ghế.. đã quá mệt mỏi..
.. thật sự mệt mỏi..
Jessica click nhẹ vào playlist trong máy tính cá nhân, bây giờ đã là 8h tối, các nhân viên đã ra về, chỉ còn duy nhất một người vẫn lặng lẽ ngồi lại gặm nhắm nỗi đau..
Giai điệu du dương vang lên, nó xoay ghế với tay kéo tấm màn trắng mỏng..
New York về đêm sáng rực ánh đèn..
Một giọt
Hai giọt
Mặt kính nhoà dần.. nhoà dần.. rồi mờ ảo dưới sự ngang nhiên chiếm hữu của những giọt nước ngang tàng đập mạnh vào bức tường
" When the world turns dark (khi thế giới trở nên tăm tối)
And the rain quietly falls ( Và những giọt mữa tí tách rơi )
Everything is still (mọi thứ vẫn tiếp diễn)
I cant get out from the thoughts of you (tôi vẫn không thoát khỏi suy nghĩ về người)
I know that it's the end (tôi biết mọi thứ đã kết thúc)
I'm just disappointed in myself for not being able to get a hold of you
( Tôi chỉ thất vọng vì chính bản thân đã không giữ chặt lấy người bên mình) "
Đôi mắt xám đục nhoà lệ nhìn đăm đăm vào khung cảnh mờ mịt trước mắt.
Đêm cuối cùng nó và người ấy được bên nhau cũng là một đêm mưa..
" .. On rainy days , your shadowe and find me
(Vào những ngày mưa, hình bóng người lại đến và tìm tôi)
Torturing me through the night (dằn vặt tôi suốt đêm dài )
When the rain start to stop, you follow (khi những giọt mưa ngừng rơi, người cũng tan biến )
Since the rain is falling (Từ lúc cơn mưa bắt đầu)
I think I might fall as well (tôi nghĩ rằng mình sẽ gục ngã)
I'll forget the raw memories of ( sẽ cố quên đi những kí ức về người)
I take a step forward (sẽ bước đi về phía trước)
I erased all for you (xoá nhoà hình bóng người )
Although the rain falls again (cho dù mưa vẫn tiếp tục rơi.. ) "
Khoé môi run run, một cái bóp thắt trong lòng.
Nó không khóc, nó đâu có khóc.. chỉ là..
Chỉ là..
Ừ.. cũng chỉ là bụi rơi trong mắt mà thôi..
Nó sẽ quên, nó biết đã nói câu này nhiều lần
Lố bịch và chua chát làm sao trong khi người mình yêu hạnh phúc bên tình lang.. nó lại ngồi đây mà tơ tưởng đến vợ người ta..
Jessica rốt cuộc có biết liêm sỉ là gì?
Ngả đầu vào thành ghế.. đã quá sức chịu đựng rồi.. Nó không muốn nghĩ nữa.. nó cần ngủ.. nhưng nó không muốn nằm xuống chiếc giường ấy.. chiếc giường lạnh lẽo và trống trải..
Suốt hai năm qua.. chưa bao giờ có một giấc ngủ yên..
Khép mắt.. giọt lệ cuối cùng chảy dài trên má..
.. rồi rơi xuống
...bàn tay khẽ động khi giọt nước chạm vào
Người con gái có gương mặt xinh đẹp diễm lệ ngẩn ngơ ngắm nhìn giọt nước đọng trong tay..
.. một sự thân thuộc.. một chút hơi ấm thân quen ...
Tựa hồ hơi ấm của một người cách xa nửa vòng trái đất..
Điên thật!
Cô nhẹ nhàng ngúc ngoắc đầu..
Biết người ta còn nhớ đến cô không? Bị lừa dối nhưng vẫn không căm ghét..
.. càng xa thì lại càng nhớ.. càng yêu lại càng hận..
" I miss your embrace (tôi nhớ vòng tay người)
I geuss I loved you too much (có lẽ tôi đã yêu người quá nhiều )
When this night passes, it's be tears to wipe off tok tok tok
( khi đêm nay qua đi, tình yêu đó sẽ biến thành những giọt nước mắt tí tách rơi)
Like rain drops .. far away (như những hạt mưa.. xa thật xa.. )
Like a wind, you disappeared (Như một cơn gió, người đến rồi đi )
You leave me and go far far away (người bỏ mặc tôi và đi thật xa)
Before my tears dry up (trước khi những giọt nước mắt cạn khô)
I miss you, day by day (ngày qua ngày tôi nhớ người)
Kiss me baby I'll must be stay here day by day (Hãy hôn tôi.. ngày lại trôi qua tôi vẫn sẽ ở đây chờ đợi) "
Đôi môi khẽ mấp máy.. giọng hát hoà vào âm điệu tí tách của những hạt mưa..
Cô hát bằng tình yêu và nỗi đau của chính bản thân
Tiếng hát ngân vang..
Cơn mưa thêm nặng hạt như hoà tấu nên một nỗi buồn da diết..
.. một cơn đau thắt lòng..
Khi hai con người cùng nhìn về một hướng.. mà khoảng cách trái tim .. lại rất xa..
- Thái Tử Phi, xin bảo trọng..
Cô ngẩn ánh mắt u hoài nhìn chàng trai trẻ
- Min Ho à, đừng như vậy nữa.. Hãy từ bỏ đi..
- ...
- Đã hai năm..
- Không bao giờ.
Cậu mím môi, cương nghị đáp.
- Tiếp tục thì sẽ được gì? Ta không đáng để ngươi phải hy sinh tất cả..
- Chỉ cần được bên cạnh bảo vệ Nương nương.. chỉ thế thôi.. đối với thần đã là mãn nguyện..
- Trung thành lắm. Khá khen cho đội trưởng Noh.
Tiếng Thái Tử vang lên, Min Ho thoáng giật mình
- Thái Tử Điện Hạ!
Cậu cúi người hành lễ, Lee Jun nhìn người cận vệ bằng ánh mắt sắc lẻm, một tia lửa giận loé lên trong con ngươi đen sẫm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...