Mang theo tâm trạng bực bội do cuộc tranh cãi nảy lửa khi nãy gây ra, nó kéo nhẹ chiếc áo Cardigan ôm sát mình hơn rồi dạo từng bước quanh khuôn viên Kí túc xá.
"Rốt cuộc thì mình nổi giận vì cái gì đây? Miss Kwon và mình.. đâu có gì đâu nhỉ? .. chắc là rãnh rỗi quá nên suy nghĩ lung tung thôi... đúng vậy rồi.. Haizz... làm hết hồn..
Nhưng sao lúc Nấm ú đề cập đến chuyện giữa cậu ấy và Taengoo mình lại liên tưởng đến mình và cô ta nhỉ? "
Bàn chân thơ thẩn bước dọc theo lối đi trải sỏi, không biết tự lúc nào đã đi đến cổng phụ của trường
Như một quán tính, nó liếc nhanh qua cánh cổng to lớn, nặng nề phía trước để rồi nhận ra một khe hở của cánh cổng chưa đóng kín.
"Gì vậy ta? Bình thường tất cả cổng chính, phụ của trường đều đóng kín kia mà. Chẳng lẽ.. có học sinh trốn sao? .. Ơh.. nhưng cổng sử dụng hệ thống điều khiển làm sao học sinh mở được?"
Đầu óc miên man suy nghĩ trong khi chân vẫn cứ bước tới gần khe hở lúc nào không hay
Khi đã đặt chân ra bờ cát biển bên ngoài cánh cổng, nó vẫn còn chưa tin rằng nó đã "đào thoát" thành công một cách dễ dàng như vậy.
Nhưng sao nó lại không cảm thấy vui khi đã bước ra khỏi cánh cổng này, bảy tháng ở đây đủ để làm nó phải quyến luyến mọi thứ. Để rồi, khi đặt chân ra khỏi sự bảo bọc trong khoảng thời gian qua, nó lại cảm thấy sợ sệt với cái thế giới rộng lớn trước mắt.
Toan bước trở vào thì bàn chân nó bi kéo lại vì một dáng người quen thuộc phía trước, cả mái tóc mềm mượt xõa bay bay trong gió biển mang theo hương nước hoa lạ mà nó biết trong WANGUI này, trừ một người ra thì không ai có.
"Là Miss Kwon, sao cô ta lại ở đây? Vào giờ này?.." Nhìn dáng đứng hiên ngang, cô độc và tĩnh lặng như một bức tượng kia khiến bên trong nó nhói lên một cảm xúc gì đó mà nó không biết gọi tên...
"Miss Kwon lúc này thật sự rất khác, bầu trời đêm với hàng triệu ngôi sao; mặt biển đen với hàng ngàn con sóng. Trong cái thiên nhiên bao la này, một con người trông thực sự rất nhỏ nhoi nhưng tâm trạng thì lại to lớn biết nhường nào.."
Nó chợt thấy xót xa cho dáng vẻ cô độc, nỗi cô đơn trống trải hiện ra từ con người đang xoay lưng về phía nó.
Trong vô thức, nó nhè nhẹ nhích tới trước
Từng bước... từng bước...
Chậm rãi ... E dè ...
Nó cứ nhè nhẹ nhích cho đến khi nhận ra nó đã đứng song song với cô gái kia
Miss Kwon không phản ứng..
Đơn giản vì cô không nhìn thấy nó và tiếng sóng biển liếm lên mặt cát đã át đi tiếng bước chân rất khẽ của nó
Nắm chặt vật gì đó trong tay phải áp sát vào ngực, đôi mắt nhắm hờ ngẩn nhìn trời đêm lấp lánh ánh sao trong khi tay trái buông thõng
Nó cố điều khiển nhịp thở thật chậm trách làm phiền đến cô. Ngắm nhìn thật kĩ gương mặt mà nó chưa bao giờ dám nhìn thẳng
".. Mũi cao, thẳng, hàng mi cong cong, đôi môi căng mọng. Thực sự cô rất đẹp đấy Miss Kwon! Nhưng tại sao sâu trong ánh mắt luôn thấp thoáng nét buồn, lúc chứa đầy băng giá, lúc lại trống trải vô hồn.. Tôi thật không thể hiểu được ..."
Một thứ lóng lánh như pha lê khẽ thoát ra từ khóe mắt Miss Kwon khiến nó chú ý . Trong vô thức, nó đưa tay ra hứng giọt nước mắt trong suốt, nóng ấm kia khi vật đó vừa rơi khỏi cằm..
Mở bừng đôi mắt đang nhắm hờ, cô giật mình vì có người khác đang đứng cạnh từ bao giờ. Vội nhét thứ gì đó vào túi quần Jean, cô quay người bước đi trong sự sững sờ của nó
-Cô.. vừa.. khóc.. sao ...Miss Kwon?
Mặc cho những cơn gió biển nghịch ngợm trêu đùa những lọn tóc, nó đứng sững nhìn vào khoảng trống mà vài phút trước đã có người đứng đó, bất giác buộc miệng hỏi thầm, tay nắm chặt giọt nước mắt mà nó vừa may mắn có được..
..Ánh kim loại lóe sáng kéo nó ra khỏi cơn mộng mị..
Cúi người nhặt vật kim loại đó...
Là một sợi dây chuyền với mặt là hai chiếc nhẫn lồng vào nhau..
Nó nghiêng đầu ngẫm nghĩ, rồi như chợt sáng lên
-Đây là sợi dây chuyền lần trước mình đã nhìn thấy Miss Kwon đeo ..
Nó thốt lên kinh ngạc, điện thoại trong túi rung bần bật báo có tin nhắn
From: Mushroom
" Jessi, cậu ở đâu? Tae Yeon nói rằng cậu không có trong phòng và tớ đã nói dối rằng cậu đang ở phòng Sunny. Quay về trước khi bị phát hiện.."
Tin nhắn lo lắng của Fany khiến nó sực nhớ rằng mình đã ra ngoài phạm vi được quy định.
Nhét điện thoại vào lại trong túi, nó quay người bước vội về phòng.
~***~
Mân mê sợi dây chuyền trên tay, nó thiếp đi trong khi tìm lời giải cho câu hỏi luôn khiến nó bận tâm từ quãng đường trở về.
"Yuri! Chuyện gì đã xảy ra? Mà nó lại khiến cô đau khổ như vậy chứ? Món trang sức này.. liên quan đến chuyện đó sao? "
Và như thế, nó mang hình ảnh một cô gái lạnh lùng đứng cô độc trước biển cả - đất trời bao la vào giấc mơ.. trong cơn mộng mị, nó lại bắt gặp thêm hình ảnh sợi dây chuyền mà nó đang nắm chặt trong tay..
Ngày mai, nó sẽ mang sợi dây trả lại cho chủ nhân thực sự của nó...
__~o~__
Sáng hôm sau, công chúa dậy thật nhanh mà không cần đến đồng hồ báo thức . Sửa soạn tập vở, nàng hăm hở xốc cặp đến trường, không quên vơ lấy sợi dây chuyền đặt trên gối.
.... Sân trường....
Suốt từ tối qua, những hình ảnh vô tình bắt gặp luôn xuất hiện trong cơn mộng mị của Sica; hình ảnh về một Miss Kwon cô độc như chìm đắm trong thiên nhiên bao la, về gương mặt lạnh lùng in hằn nỗi đau mất mát; về mùi hương khó quên toát ra từ cô ấy và về giọt nước mắt trong suốt như viên ngọc quý mà nàng vô tình "thó" được
Jessica thừa nhận rằng, sau những việc đã xảy ra, cô không còn căm ghét Miss Kwon nữa.
Thay vào đó là sự thương cảm, xót xa và một chút gì đó... khó nói giành cho con người hờ hững đó
Mà thật ra, cô cũng chưa từng ghét Miss Kwon- chỉ đơn giản cô ghen tị vì không được chú ý bằng cô ấy . Hay vì một lẽ khác: Jessica muốn Miss Kwon chú ý đến mình
Nhưng nói gì thì nói, lúc này Sica đang tung tăng bước vào trường, trong đầu luôn mường tượng đến vẻ mặt vui mừng khi Miss Kwon nhận lại sợi dây chuyền từ tay nàng, rồi rối rít cảm ơn.
Sau đó là đền ơn nàng bằng một chầu no nê với đám nhóc "tiểu yêu" kia.
Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới, Sica hớn hở nhìn cái dáng người hấp tấp, vội vã lướt khắp sân trường với bộ mặt lo lắng kia mà thấy vui vui.
Không thể bất nhẫn đứng nhìn người ta đau khổ như thế, nàng sấn sổ bước tới chặn ngang đường
-Hey girl!!! Khỏe không?
Miss Kwon cau mày, quên mất, hôm nay cô không đeo kính, nhưng Sica lại trông thấy tròng mắt cô màu đen bình thường.
-Cô lại muốn gì? Tôi đang không rảnh để cô bày trò. Tránh sang chỗ khác
Miss Kwon gầm gừ trong miệng, nét mặt thoáng sự lo lắng và mệt mỏi, cát bám lưa thưa trên tóc, chứng tỏ cô đã gần như xáo tung bãi biển vào cả buổi tối qua để tìm kiếm vật quan trọng
-Sao lại gấp gáp như thế chứ?
Jess nheo mắt trêu chọc, Miss Kwon dùng tay che ánh mặt trời sáng sớm rọi thẳng vào mặt với vẻ uể oải
-Tránh ra, tôi mệt
-Không đùa nữa, tôi định... Công chúa chưa kịp nói hết câu thì con người trước mặt đã đổ gục ra sau, Sica hốt hoảng chụp lấy cánh tay Miss Kwon, bụng trách mình không ngớt vì đã đùa dai.
"Không lẽ cô ấy thức suốt đêm tìm vật này thật sao? "
Một chút xót xa dâng trào, công chúa nhăn mặt trách con người khờ khạo đó trong khi quàng tay quanh eo Miss Kwon định đỡ vào phòng y tế thì từ xa, Min Ho lao đến với tốc độ tên lửa, vội vàng bế xốc người ngất xỉu kia chạy hộc tốc về hướng phòng y tế
Bỏ lại nàng công chúa đứng trơ ra vì không kịp hiểu gì, một lúc lâu sau nàng mới sực tỉnh, tức tối chạy theo
" Gì chứ? Mình tới trước mà... Cái thằng nhóc đáng chết.. dám hớt tay trên Jung tiểu thư đây sao?"
----o0o----
....Phòng y tế...
Miss Kwon sực tỉnh, mắt lờ mờ nhận dạng nơi đang nằm.
" Màu trắng... Là phòng y tế..
Màu xanh... Của chai nước biển...
Màu vàng... Màu tóc của cô nhóc học trò nghịch ngợm...
Màu ...
Ớh.. Sao lại có màu vàng? Sao cô nhóc này lại ở đây? Chẳng lẽ mình bị "giặc bắt" thêm lần nữa sao trời? "
Miss Kwon hoảng hốt bật dậy nhìn cho rõ cái vật thể mà cô gọi là "nỗi ám ảnh" đang hiện diện bằng xương bằng thịt trước mắt.
"Cô nhóc này ở đây làm gì thế? Không lẽ định "chơi" mình thêm vố nữa sao?"
Cô lo lắng nghĩ bụng, trong khi bệnh nhân đã hoàn toàn tỉnh táo thì người chăm sóc lại đang say sưa trong "giấc mộng điệp" ..
-Này!Sao cô không vào lớp học? Định lấy tôi làm cái cớ để trốn tiết sao?
Cô lay lay vai bạn đầu vàng.
-Để im cho tôi ngủ coi! Muốn đuổi việc không?
Bạn đầu vàng vẫn còn mơ màng, cất giọng ngái ngủ
-Jessica Jung~ Dậy ngay cho tôi!!!
-Dưa Leo tới hả? Đâu Dưa Leo đâu?
Công chúa tóc vàng hốt hoảng bật dậy, mặt mày ngơ ngác nhìn dáo dác khắp phòng.
-Cô nói dối, đâu có thứ quỷ đó trong đây -Sica nhăn mặt.
-Tôi hỏi cô sao không vào lớp? -Miss Kwon nghiêm giọng
-Chăm sóc cô nè. Bộ cô không thấy người xuất hiện trước mặt cô đầu tiên là em sao?
Sica cười toe khoe hàm răng trắng bóc như xài Colgate.
-Ai mượn? Tôi cần em giúp sao?
Miss Kwon lạnh lùng gạt phăng cái "thiện chí" đáng bị đóng trong ngoặc của bạn đầu vàng một cách không thương tiếc làm cái nụ cười PR cho hãng kem đánh răng tắt ngóm
-Cô với ai cũng lạnh lùng như thế sao? Em định trả lại cho cô vật này mà...
-Vật gì? -Miss Kwon mừng rỡ hỏi ngay
-Nè...
Sica chìa sợi dây chuyền ra, cô quản sinh nhận lấy một cách khấp khởi nhưng gương mặt vẫn không lộ cảm xúc gì.
-Cô không vui sao? -bạn đầu vàng nhà ta lại trỗi máu tò mò
-Làm sao em có được?
-Em nhặt được nó tối qua, cô bị ngất do kiệt sức , chẳng lẽ cả tối qua cô đi tìm nó suốt đêm à?
-...
-Thật á? Nhưng giờ tìm lại được rồi, cô phải trả công cho em chứ..
-Muốn gì?
-Làm nô lệ cho em một ngày... -cô nhóc lém lỉnh ra điều kiện
-Không được.
-Ba việc thôi cũng được... - biết không thể nào bắt nạt được "sao chổi" kia, nàng đành "hạ giá"
-...
-Nếu không em sẽ loan báo cho toàn trường biết Miss Kwon là người không giữ lời hứa
-Thôi được, ba việc thôi! Là việc gì? -Miss Kwon đành nhân nhượng con nhóc cứng đầu kia
Khỏi nói thì bạn đầu vàng nhà ta hí hửng thế nào khi mình được ra điều kiện với "Hắc thần"
-Điều đầu tiên, em muốn cô phải cho em nghỉ học ngày hôm nay.
-Được.
-Thứ hai: Từ nay về sau, khi không trong giờ học em sẽ xưng hô bình thường với cô.
-Là sao?
-Tức là giống như em và Sunny, cậu - tớ. Em nghĩ cô cũng bằng tuổi em mà.
-Cũng được. -Sau một hồi lưỡng lự, Miss Kwon gật nhẹ đầu
-Và điều cuối cùng, cuối tuần này, theo thông lệ trường chúng ta được ra biển chơi cả ngày. Em .. à không... TỚ muốn CẬU phải mặc trang phục biển trong ngày hôm đó.. -Sica cười nham nhở
-Tại sao? Sao tôi phải làm theo yêu cầu vô lý này của cô ?
-Tớ thích thế. Lúc nào cậu cũng kín như mấy bà cô già, dù có sẹo đầy người hay "bông hoa nhỏ" tùm lum thì tớ cũng bắt cậu phải mặc đồ tắm vào ngày hôm đó!!! -Jess nhướng nhướng mày
-Thôi được... Cô đúng là sao quả tạ -Miss Kwon thở hắt đồng ý.
-Hahahaha
Còn cô là "sao chổi" của đời tôi, một sao chổi xinh đẹp, quyến rũ và ... hot...
Miss Kwon lại đỏ mặt bỏ ra khỏi phòng khi nhìn thấy cái và mặt háo sắc kia một lần nữa.
Bạn đầu vàng tặng lại cho người kia tràng cười sảng khoái, hí hững chạy về phòng.... ngủ tiếp.. Để xem... chuyện gì sẽ xảy ra nhé....
Một tuyến nhân vật mới xuất hiện... Min Ho sẽ có "tình địch"...
Một mưu đồ mới cũng sắp hoàn thành...
Thân phận Miss Kwon sẽ bại lộ?
Mọi người sẽ nghĩ sao nếu như Miss Kwon là người của thế kỉ trước?
Một con ma cà rồng quý tộc... mang trong người một lời nguyền...
Lời nguyền.... về ... CÁI CHẾT...
Tất cả sẽ ở trong chap 22... sẽ tung ra vào một ngày gần đây....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...