Tiểu Thư Đào Hoa
Ba người đi suốt hai ngày đường mới tới được Trúc Diệp khách điếm.
Vì họ vừa đi vừa kết hợp với du ngoạn nên có phần hơi chậm trễ.
- Uyển Châu, chúng ta đến nơi rồi.
- Thật sao? Thế thì mau vào trong chơi đi.
- Ha ha...!Nàng thật ham chơi mà!
- Hì hì!
Ba người vào trong khách điếm.
Mọi ánh mắt của các cô nương đổ dồn về phía Phương Mai là nhiều nhất khiến hai chàng ghen không thôi.
Rồi một cô nương không cẩn thận vấp ngã.
Khê Xuyên và Thiệu An thì không thích đụng chạm với nữ nhân khác ngoài Phương Mai nên cứ đứng như trời chồng.
Phương Mai nhanh chóng đỡ lấy nàng.
Cô nương ấy đỏ mặt, thẹn thùng cảm ơn.
Về bàn của mình rồi mà nàng vẫn còn ngắm trộm Phương Mai, làm hai nam nhân nào đó bắt đầu có địch ý với nữ nhân luôn.
"Uyển Châu, nàng thật sự đào hoa tới mức không thể cản nổi rồi.
Bọn ta đối phó với nam nhân chưa đủ hay sao mà còn tới nữ nhân nữa.
Khổ quá a!", Khê Xuyên cùng Thiệu An than thầm.
- Quá soái đi! Ngươi thật có phúc nha!
- Ngươi...!Ngươi đừng chọc ta.
Cô nương nọ xấu hổ nói, mắt vẫn không ngừng liếc nhìn vị công tử vừa mới đỡ mình xong.
Bỗng, từ đằng xa có người vui mừng chạy tới cầm lấy tay Phương Mai.
Điều này khiến Khê Xuyên và Thiệu An hết sức khó chịu, không vui.
Hai người ánh mắt trở nên âm trầm, lạnh băng sắc bén.
- Buông ra!
Khê Xuyên cùng Thiệu An đồng thanh nói.
Dường như nam tử không thấy được sự giận dữ của hai người.
Hắn tiếp tục nắm chặt và nói:
- Thủy Liên, ngươi còn nhớ ta không? Ta chờ ngươi lâu lắm đấy.
- Hả? Ngươi là ai?
- Ơ! Thủy Liên ngươi quên Liễu Tranh ta rồi sao? Ngươi không nhớ ngươi chính là người giúp hai huynh đệ bọn ta xây dựng Trúc Diệp khách điếm sao? Ngươi còn hứa sẽ tới thăm chúng ta mà.
Tại sao bây giờ ngươi lại xem ta giống người xa lạ? Tại sao vậy?
- Ta không biết.
Ta tên Uyển Châu, không phải Thủy Liên.
Chắc vị huynh đài này nhầm người rồi.
- Không! Không! Ta không thể nhầm được.
Ngươi chính là Thủy Liên.
- Ngươi mau buông tay.
Uyển Châu là Uyển Châu không phải là Thủy Liên gì đó đâu.
- Không...!Không thể nào mà!
Liễu Tranh dần dần buông ra khỏi bàn tay mềm mại ấm áp của Phương Mai.
Chàng không thể tin rằng người mà mình mong ngóng giờ đây lại không nhớ ra mình.
Trong lòng chàng bấy giờ có biết bao là đau đớn,tuyệt vọng ai có thể thấu hiểu đây? Liễu Tranh tuy là một nam tử hán nhưng chàng rất yếu đuối, dễ tổn thương.
- Có chuyện gì thế?
- Đại ca, Thủy Liên không nhớ ra ta.
Phải...!phải làm sao đây?
- Sao? Đệ gặp Thủy Liên rồi? Hắn đâu?
- Đại ca...
- Thủy Liên! Lâu rồi không gặp.
Ngươi thật sự không nhận ra bọn ta? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
- Ta...!Ta không biết...
Lúc này, Liễu Thanh mới để ý đến thái độ của Phương Mai.
Nàng vô cùng ngạc nhiên, trong đó không có sự vui mừng của những người khi gặp lại bằng hữu mà thay vào đó là cái nhìn bình thường, xa lạ.
"Ánh mắt đó vẫn bằng phẳng như hồ sâu không đáy, gương mặt đó vẫn tuấn tú như ngày nào.
Tại sao? Tại sao, lại có sự thay đổi lớn đến thế? Mình đã chờ rất lâu mới gặp lại hắn.
Mà nay hắn lại không nhớ gì cả.
Ha ha...!Thật nực cười!" Liễu Thanh cười chua chát.
- Không sao! Tiểu nhị, mau chuẩn bị ba phòng cho ba vị công tử này đi! Mời ba vị vào trong nghỉ ngơi.
- Đa tạ!
Ba người bước theo tiểu nhị đến căn phòng của mình.
Liễu Thanh, Liễu Tranh không nói lời, mặt mày ủ rũ đi về thư phòng.
- Đến nơi rồi! Tử Bạch nói.
- Chúng ta có thể tìm được Mai tỷ ở đây sao? Tốt quá!
- Hi vọng là vậy.
Lương Sơn lên tiếng.
- Vào thôi!
- Ừ.
Ba người bước vào.
Lại một lần nữa mọi ánh mắt lại đổ dồn về phía ba nam nhân tuấn mỹ này.
- Wow! Hôm nay thật may mắn mà.
Chúng ta có thể gặp được nhiều nam nhân tuấn mỹ đến thế.
- Đúng thế! Ba vị công tử này cũng không kém ba chàng vừa nãy nhỉ?
- Ừ.
Lúc này, Liễu Thanh ra ngoài sảnh thì gặp ngay Lương Sơn và hai người còn lại.
- Sơn huynh, lâu rồi không gặp.
Thủy Liên công tử có đi cùng huynh không?
- Tiểu...!Công tử mất tích rồi.
- Sao cơ? Mới vừa rồi ta gặp một người rất giống Thủy Liên, nhưng hắn không biết ta là ai cả.
- Ngươi...!Ngươi nói cái gì? Ngươi gặp công tử?
- Đúng vậy.
- Mau đưa ta đi gặp.
- Được...!được..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...