Tiểu Thư Đanh Đá
Hắn đi công việc đến chiều tà mới về,nhưng bước đến cửa thì một khung cảnh quá đỗi quen thuộc nhưng không biết tại sao hắn lại run người lên. À mà....đó không phải sợ mà là.....giận dữ!!!
-Tôi cho các người ba giờ đồng hồ để kiếm được cô ấy. Nếu không,các người sẽ biết hậu quả.-Hắn giận đến mức mặt tối sầm lại,môi mím tới tím tái.
Hắn lùng sục tất cả hắn có thể đến,tìm đến khi thấy nó mới được. Còn nó, nó về biệt thự chung của sáu đứa lúc trước.
-Mày làm sao vậy Hân ?- Ngọc đến ôm lấy nó.
-À ....tao không sao. Tao mệt rồi,tên kia đến kiếm nói tao không có ở đây .
Nó nói rồi bước thẳng lên lầu bỏ lại mấy người ngơ ngơ ngác ngác. Tên nào thế? Đừng nói là.......
-King coong!!- tiếng chuông cửa vọng lên.
-Để em ra mở.- Linh nói.
-Cạch.- tiếng cửa mở ra.
-Huy? Cậu đến đây lâm gì?- Linh nghi hoặc.
-Kiếm người. - như thường lệ,buông lời nói không đầu không đuôi.
-Ở đây không có người cho cậu kiếm.- Ngọc hất hàm,giờ nhở mới biết người nó nói là ai.
-Đừng lảm nhảm,tránh ra! - hắn bắt đầu giận rồi.
-Cậu cần gì kiếm Hân? Làm nó đau chưa đủ sao? Định nó bị tai nạn lần nữa sao,nó đủ khổ rồi. Sao cậu không lo cho nhỏ Uyển Nhi gì đó đi,quan tâm bạn tôi làm gì?-Linh thật sự rất giận,cô không thể nào để yên cho kẻ hại bạn của cô.
-Tránh ra!!- hắn đẩy mạnh làm Linh ngã may là có Duy đỡ.
-MÀY LÀM GÌ VẬY HUY??? HẠI HÂN CHƯA ĐỦ RỒI GIỜ ĐỊNH HẠI LUÔN VỢ TAO SAO???TAO THẤY MÀY QUÁ LẮM RỒI!!!!- Duy vừa mắng,đấm cho hắn một cái rõ đau. Khóe miệng hắn rỉ ra chút máu.
-CÁC NGƯỜI CÃI NHAU ĐỦ CHƯA???? KHÔNG ĐỂ TÔI YÊN ĐƯỢC SAO?TÔI ĐÃ MỆT MỎI LẮM RỒI,TẠI SAO CỨ GÂY RẮC RỐI CHO TÔI!!!TÔI LÀ CON NGƯỜI CHỨ KHÔNG PHẢI CÁI MÁY ĐÂU!!!!- nó hét trong nước mắt,nó đã mất nhiều thứ lắm rồi.
-Đi về!!!- hắn kéo tay nó nhưng nó vùng tay ra.
-Anh là gì mà ra lệnh cho tôi? Làm tôi đau khổ sao? Nhìn tôi chết anh mới vừa lòng phải không?- nước mắt lần nữa lại trào ra như suối.
-Cái đó là hiểu lầm!!- hắn giận dữ nói.
-Hiểu lầm?Vậy sao anh không nghe tôi giải thích? Tôi nói rồi,anh không là gì của tôi cả!!! TÔI KHÔNG HỀ YÊU ANH,ANH CHỈ LÀ TRÒ CHƠI KHI VỀ NƯỚC CỦA TÔI THÔI!TÔI NÓI THẬT VẬY ĐƯỢC CHƯA!!!!ĐỪNG BÁM THEO TÔI NỮA!!!! - nó cố nói ra từng chữ và kìm nén nước mắt.
-BỐP!!! Cô đúng là đê tiện!!!- hắn bỏ đi để lại nó từ từ ngã phịch xuống đất.
Khi bóng hắn đã khuất xa,nước mắt bắt đầu trào ra,nó đau lắm khi nói ra những lời đó. Nó yêu hắn nhiêu lắm, nhưng giờ thì sao? Nghe một câu nói của nó,mà đã vội vàng cho rằng nó có tội. Bây giờ nó thề,trái tim này mãi mãi đóng chặt, không dành cho bất cứ ai tình yêu này nữa.
Rolling Hills Love?Đây quả là một trò đùa thú vị nhỉ?Cặp đôi yêu nhau khi đến đó và cầu nguyện sẽ bên nhau mãi mãi,nhưng sao.....nó và Quang...... rồi khi gặp hắn, nó đã đồng ý mở lòng ra với hắn, rồi thế nào? Cũng như nhau thôi,không có gì gọi là tình yêu vĩnh cửu cả. Đây là một trò đùa sao,khi tình yêu đến sẽ hạnh phúc bao nhiêu và khi đi thì đau bấy nhiêu,đây có phải là.....trò đùa của số phận không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...