Tiểu Thư Đanh Đá
Oáp!!! - nó cựa mình quay sang hắn ,đôi mắt hắn khép chặt, sống mũi cao, thẳng tắp, đôi môi ngọt ngào. Đây là lần đầu tiên nó thấy khuôn mặt zoom hết cỡ lại hoàn mỹ như vậy.
-Tôi biết tôi đẹp, em nhìn thế có ngày nhan sắc tôi mòn hết cả đấy.- đôi mắt vẫn khép hờ, miệng thì liên tục trêu nó.
-Ai bảo anh đẹp,em chỉ thấy có bụi dính trên mặt nên định phủi giùm đó thôi. Người ta có lòng tốt lắm nha.- nó cứ hếch hếch cái mặt lên mà cãi.
-Đước rồi, mau đi làm vệ sinh cá nhân đi. Mọi người đợi đấy. - hắn không đùa nữa, đưa tay xoa xoa mái tóc nó.
Rồi hai đứa làm vệ sinh cá nhân và thay quần áo . Trông nó hôm nay nữ tánh một cách kì lạ (Au: Hihihi, có bồ nên vậy.
Hân: Cưng nói gì thế *cười gian*
Au:đâu có gì đâu chị)
Nó mặc một chiếc váy có màu trắng được điểm nhẹ những bông hoa màu xanh da trời, khoác ngoài chiếc áo bằng lông màu hồng phấn nhạt, mái tóc thả suôn được kẹp bằng chiếc kẹp nơ màu vàng. Đôi giày búp bê xanh nhạt nữ tính khác hẳn với phong cá tính và năng động như mọi ngày. Còn hắn thì đơn giản những vẫn toát lên sự quyến rũ.Một chiếc áo thun xanh nhạt đi với chiếc quần dài màu trắng. Mái tóc màu hạt dẻ còn ướt vẫn phảng phất hương bạc hà của nó . Hai đứa từ phía cầu thanh đi xuống, cả lớp nó ai cũng trầm trồ :
-Hân à, xinh nha. - Linh chạy đến chỗ nó - ngủ ngon không mày?
-Uh, tao ngủ ngon lắm.
-Úi chà, hai anh chị còn mặc đồ cặp à. - Ngọc chạy đến nói mới phát hiện nha, thật ra thì hắn và nó cũng không biết nữa.
Chuyện là thế này: Flash Back:
Hôm qua trước khi lên phòng,umma của hắn và nó đưa cho bộ này. Bảo là hai đứa hôm nay mặc bộ này,hai đứa cũng khó hiểu những sợ umma buồn nên cũng nghe lời mặc và không biết đây là đồ cặp.
-Oai, umma lừa mình rồi. - nó đùng đùng.
-NÀY sư tỉ, hôm nay mặc VÁY đấy nhé. - Ngọc ngồi xuống ghế sofa.
-Được rồi các em, chúng ta mau đi ăn sáng rồi sẽ đi chơi nhé. - cô giáo cười nhẹ.
-DẠ!!! - cả lớp đồng thanh.
Cả lớp đi dùng bữa sáng rồi đi tham gia quan này nọ, tất nhiên phải đến tháp Eiffel.
Ở đây cũng đã lâu, cũng đến lúc cả lớp nó phải về. Ngày về, hôm nay bố mẹ đưa cả lớp ra sân bay, mọi người đều trố đôi mắt ra ngoài mà nhìn. Ở đây không ai không biết bố mẹ nó, mọi người đều ngạc nhiên nhìn vì sao vợ chồng chủ tịch Nguyễn lại ở đây.
Những ngày qua, đều là những ngày hạnh phúc đối với tụi nó, nhất là hắn và nó. Nhưng ai biết rằng, sau hạnh phúc sẽ có nỗi đau và nguy hiểm khôn lường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...