Hai nam nhân kia hùng hổ đánh tới, Vân Phi Vũ nhìn chằm chằm khoảng cách giữa hai người họ, cúi thấp người thừa cơ chui qua, sau đó nhanh chóng lẻn ra sau lưng một người, hai tay bắt lấy tay trái của hắn, dùng sức kéo mạnh ra sau đầu, chợt nghe hắn tru lên như heo bị thọc tiết.
Tên còn lại nghe tiếng kêu thảm thiết của đồng bọn liền vội vàng xoay người, thấy thiếu niên đứng phía sau đồng bọn, hắn lập tức giương nanh múa vuốt chụp tới, cũng không ngờ tên kia lại đột nhiên đánh về phía mình, chỉ nghe “thịch” một tiếng, hai tên đồng thời ôm đầu ngồi trên mặt đất.
Vân Phi Vũ mỉm cười, lúc trước còn lo lắng hai tên kia biết võ công sẽ khó đối phó, nhưng hiện tại, xem ra bọn chúng chỉ cậy sức mạnh. Tuy rằng thân thể gầy yếu hiện tại khiến y không vừa lòng cho lắm, nhưng dùng kỹ xảo đối phó với hai tên này cũng không thành vấn đề.
“Hai tên ngu ngốc các ngươi, mau đứng dậy cho lão nương. Ta không tin hôm nay ta không trị được tên tiểu tiện nhân này. Đứng lên cho ta, mau đứng lên cho ta.” Nữ nhân mập mạp thấy hai gã nam nhân to lớn ngã trên mặt đất liền tức giận không thôi, vừa đấm vừa đá bọn hắn.
Hai người cuống quít bò khỏi mặt đất lại phát hiện thiếu niên đã biến mất không chút dấu vết. Theo tiếng quát của nữ nhân mập mạp, bọn hắn nhìn thấy thiếu niên ở cạnh bồn giặt y phục cách đó không xa, trong tay cầm chày gỗ, miệng cười tủm tỉm nhìn mình.
“Tiểu tử, đừng kiêu ngạo, ngươi cho rằng cây chày gỗ nho nhỏ đó có thể khiến hai huynh đệ chúng ta bị thương hay sao? Chẳng qua vừa nãy sơ ý nên cho ngươi chui qua khe hở, hiện tại xem ngươi chốn được chỗ nào.”
Thấy hai gã nam nhân to khỏe không chút do dự chạy tới chỗ mình, Vân Phi Vũ nhắm mắt hít thở thật sâu. Khi y đột nhiên mở mắt, trong mắt thoáng hiện một tia sáng sắc bén.
Sợ thiếu niên lại giở trò cũ, hai gã nam nhân liếc nhau, đổi thành một người đánh tới, tên còn lại lặng lẽ luồn tới phía sau y.
“Cẩn thận!”
Thanh âm trong trẻo lại tràn ngập lo lắng, Vân Phi Vũ cong lên khóe môi, tuy rằng rất muốn đa tạ tiểu cô nương nhưng tình thế trước mắt khiến y không thể phân tâm. Dù sao lấy một chọi hai, thân hình cùng sức lực cách biệt quá lớn, vậy nên y phải hết sức tập trung.
Dư quang nơi khóe mắt thoáng hiện lên, y nhìn về phía nam nhân trước mắt rồi nở nụ cười quỷ dị, y biết, người phía sau cũng đang tiến tới.
Tuy rằng bước chân người phía sau cũng rất nhẹ nhàng, nhưng người chưa luyện qua nội công, dù cẩn thận tới đâu cũng sẽ phát ra tiếng động, lẳng lặng nghe, nhìn nam nhân phía trước giả bộ đánh tới, y lập tức xoay người ngồi xổm xuống, sau đó hai tay vung mạnh chiếc chày gỗ, dùng hết sức lực quét về phía sau.
“A……!” Theo tiếng hét thảm thiết, nam nhân bị đánh trúng cẳng chân ngã gục về phía trước. Vân Phi Vũ lập tức lăn một vòng, sau đó phủi tro bụi trên người, chậm rãi đứng lên, mỉm cười nhìn bọn chúng ngã chồng lên nhau. Một gậy vừa rồi y đã dồn toàn bộ sức lực vào đó, gã nam nhân bị đạp trúng cẳng chân, chỉ sợ phải rất lâu mới có thể đứng lên.
“Hai người các ngươi đúng là đồ con lợn, phế vật, lão nương nuôi các ngươi có ích lợi gì, đúng là lãng phí lương thực, ngay cả một tên tiểu tiện nhân cũng không bắt được. Nhanh đứng lên cho ta, nghe thấy không, còn nằm trên mặt đất làm gì, đứng lên bắt lấy tên tiểu tiện nhân kia cho ta!”
Nữ nhân mập mạp rống giận tới khàn cả tiếng. Ngày thường bà ta vẫn quen mang theo hai người kia quản lí hoán tẩy phòng, làm sao có chuyện chấp nhận để người ta khiêu chiến quyền uy của mình, vậy mà hiện tại lại bị tên nam sủng mà mình căm ghét nhất đùa bỡn, điều này càng khiến bà ta giận giữ, không sao kiềm chế được, chỉ hận không thể bắt lấy y mà ăn tươi nuốt sống để giải mối hận trong lòng.
Hai gã nam nhân kia thân hình đều cao lớn như nhau, nam nhân bị thương căn bản đau đến nỗi không thể cử động, mà người bị hắn đè dưới thân cũng không sao đẩy kẻ đang đè nặng trên người, trầm giọng rít gào: “Chưa chết thì mau đứng lên cho lão tử, ngươi muốn đè chết lão tử có phải không!”
Tuy biết rằng không nên, nhưng nhìn hai người đang nằm trên mặt đất, Vân Phi Vũ thực sự cảm thấy rất buồn cười. Tình cảnh này đột nhiên khiến y nhớ tới chuyện không vui, lập tức nổi giận, âm thầm phỉ nhổ, không khỏi suy nghĩ: “Tên hỗn đản kia dám làm chuyện đó với ta, nhất định ta sẽ trả lại gấp bội!”
Tuy nghĩ như vậy, nhưng y hiểu được, nếu thực sự gặp lại người nọ, chỉ sợ trốn còn không kịp, sao lại ngu ngốc đưa thân tới tận cửa…
Ngay khi Vân Phi Vũ đang thất thần liền nghe được tiếng bước chân tới gần, y cảnh giác nhìn sang bên cạnh, thì ra là mẫu thân của tiểu cô nương kia, đang muốn cười với nàng, cũng không ngờ bị một gậy đập vào đầu. Cảm nhận được một dòng nhiệt lưu từ trên đầu trượt xuống, đầu óc ‘ong ong’ vang động, trước khi ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh, y nhìn thấy phụ nhân quỳ trên mặt đất liên tục dập đầu, khóc nức nở, đảo mắt một chút lại nhìn thấy tiểu cô nương bị nữ nhân mập mạp kia bóp cổ, gương mặt nhỏ nhắn phủ đầy nước mắt, mà gương mặt bà ta lại lộ rõ vẻ đắc ý, ác độc tươi cười.
Trước mắt tối sầm, cuối cùng, y chỉ khẽ thở dài trong lòng, “Cứ như vậy… đã kết thúc rồi sao?”
Trong Lạc Vũ hiên, Tư Vũ Thánh cúi đầu thưởng thức chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay cái, không nóng không lạnh hỏi một câu: “Ngươi nói phân bộ ở Cổ Xuyên thành không còn người nào sống sót nên không thể tra ra là ai làm?”
“Đúng vậy.” Hoàng Trang hơi cúi người tới phía trước, vẻ mặt cung kính.
“Hừ! Trừ Vân gia thì còn có thể là ai. Không phải tên tiểu tử họ Vân kia ở Cổ Xuyên thành hay sao?” Tư Vũ Thánh ngẩng đầu, đột nhiên nở nụ cười quyến rũ: “Hắn cũng có gan đó chứ, biết rõ tình nhân ở trong tay ta vậy mà còn dám khiêu khích, chẳng lẽ không sợ ta một đao làm thịt thiếu niên kia rồi trả về cho hắn một cỗ thi thể hay sao?”
Hoàng Trang thoáng ngẩn người: “Sao hắn có thể biết được? Không phải hai người kia đã bị giáo chủ….”
“Hai tên kia chưa chết, khi so chiêu với bọn hắn ta mới biết chúng là con rối mà Vân gia nhiều năm nghiên cứu rồi chế tạo thành, sẽ không dễ dàng chết như vậy.”
Dường như biết được nghi vấn trong lòng của Hoàng Trang, hắn lập tức nói tiếp: “Bởi vì giết hai tên không có tình cảm, không có suy nghĩ khiến ta không có cảm giác giành được phần thắng, hơn nữa, bọn chúng sống trên đời này chính là chịu tội, vậy nên……”
Nhìn nụ cười lạnh lùng trên gương mặt Tư Vũ Thánh, Hoàng Trang không khỏi rùng mình: “Đây… có thật là thiếu niên hồn nhiên đã từng gọi ta là ca ca hay không? Hiện tại, ta đã không thể tìm thấy một chút hình ảnh trước kia của hắn.”
“Sao, cảm thấy ta rất tàn nhẫn?” Tư Vũ Thánh nâng mày nhìn nam nhân trước mắt.
“Thuộc hạ không dám, chẳng qua… thuộc hạ có chút nghi vấn.”
“Ngươi nói.”
“Nếu bọn chúng đã biết Kiều Phi Vũ ở trong tay chúng ta, vì sao lại không hề bận tâm mà diệt trừ hoàn toàn phân bộ của chúng ta? Chẳng lẽ hắn không quan tâm tới sự sống chết của thiếu niên kia sao?”
“Ha ha ha” Tư Vũ Thánh cười ha hả, “Hoàng hộ pháp, ngươi thật sự là càng lớn tuổi, suy nghĩ càng trở nên ngây. Ngươi thực sự cho rằng tên tiểu tử họ Vân kia sẽ vì một gã nam sủng mà buông tha cơ hội làm suy yếu thế lực của chúng ta? Chỉ sợ khi phụ mẫu của hắn nằm trong tay ta, hắn cũng sẽ không quan tâm, đây là Vân gia, hiểu chưa? Muốn nói lạnh lùng tàn nhẫn, trong thiên hạ không ai có thể so bì với Vân gia.”
Hoàng Trang thả lỏng tâm trạng, hắn biết thiếu chủ vẫn chưa có ý định giết thiếu niên.
“An tâm, y vẫn còn có chút hữu dụng đối với ta, tạm thời ta sẽ không giết y.”
Tư Vũ Thánh đột nhiên mở miệng, Hoàng Trang vội vàng quỳ xuống: “Thuộc hạ đáng chết, không nên vọng tưởng phỏng đoán tâm ý của giáo chủ, thỉnh giáo chủ trừng phạt.”
“Đứng lên đi, hiện tại tạm thời tha cho ngươi, nhớ kỹ, sau này không được phép tái phạm.”
“Tuân mệnh.” Khi Hoàng Trang đứng dậy, hắn phát giác y phục sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi, dán chặt trên người lạnh lẽo khó chịu.
“Khải bẩm giáo chủ, thuộc hạ vẫn không rõ, nếu dùng thiếu niên kia để uy hiếp Vân Khoảnh Dương là vô dụng, vậy tại sao trước kia người vẫn đem y trở về?” Vấn đề này vẫn luẩn quẩn trong lòng Hoàng Trang từ lâu, tuy biết rằng không nên nghi ngờ quyết định của giáo chủ, nhưng sự mâu thuẫn này vẫn khiến hắn không thể không lo lắng tới sự an nguy của thiếu niên.
“Biết vì sao ta lại phái ngươi tới Cổ Xuyên thành không?” Tư Vũ Thánh không trả lời vấn đề của hắn, mà lạnh nhạt hỏi lại.
“…….”Hoàng Trang giật mình, “Thuộc hạ là hộ pháp của giáo chủ, đương nhiên phải nghe theo mệnh lệnh của giáo chủ.”
Tư Vũ Thánh khẽ cười thành tiếng: “Ta không có ý đó, ta là nói, rõ ràng tứ đại hộ pháp đang ở tổng đàn đều rất nhàn hạ, ta lại chỉ phái ngươi tới đó, mà ngươi còn đang mang nhiệm vụ trong người, không phải sao?”
Hoàng Trang trầm tư một lát, cúi đầu khiêm tốn nói: “Thuộc hạ không biết, thỉnh giáo chủ nói rõ.”
“Hừ, đừng tưởng ngươi âm thầm giúp đỡ thiếu niên kia, cãi lại mệnh lệnh của ta mà ta không biết. Lần này phái ngươi ta ngoài chính là cho ngươi cơ hội bình ổn lại *** thần, không bị sự tình trước mắt khiến cho mê muội. Ta thật không nghĩ tới, ngươi trở về vẫn đâu đóng đó, quả thực khiến ta thất vọng.” Tư Vũ Thánh đột nhiên thay đổi sắc mặt, đôi mắt nhìn Hoàng Trang lạnh như băng, không có lấy một tia độ ấm.
Hoàng Trang vừa nghe những lời này, tâm tư trầm xuống, trong lòng lại không ngừng chua sót, hai chân đang định quỳ xuống lại nghe từ cửa truyền tới thanh âm “Báo”
Chỉ thấy người trước mắt đột nhiên đứng dậy, nhanh chóng tới trước tấm bình phong, “Nói!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...