Tiểu Thư Cưới Vợ

Hai ngày sau khi tiễn bước Vân Kính Thiên, Vân Khoảnh Dương lập tức xuất phát tới Ngọc Thạch trấn.

Thứ nhất: Đường tới Ngọc Thạch trấn và Đông Dương thành cùng một hướng, hắn sợ xuất phát quá nhanh sẽ gặp phải người nọ.

Thứ hai: Hắn phải ở lại Cổ Xuyên thành giải quyết một số chuyện. Đợi nhiều năm như vậy cũng nên có chút hành động.

Không chỉ vì Tiểu Vũ, quan trọng hơn là hiện tại thời cơ đã chín muồi. Ma giáo có động tĩnh, một thế lực bí ẩn khiêu khích, còn có những hành động nho nhỏ bên võ lâm minh chủ, cho dù là người nọ cũng sẽ bắt đầu hoảng loạn. Tuy ngày thường người nọ luôn giữ bộ dạng bình tĩnh, nhưng nếu sự tình không khẩn cấp, người nọ sẽ không tự mình đi điều tra.

Thời điểm người nọ bận rộn đối phó khắp nơi, chính là lúc Vân Khoảnh Dương chậm rãi triển khai phản kích. Hạ độc dược người nọ là phương thức hắn vô tình đọc được trong một quyển y thư. Hai năm trước sai khiến “ảnh” vất vả tìm kiếm dược liệu mới biết được sách kia là của vị dược vương đột nhiên biến mất cách đây mười ba năm để lại, mà độc dược kia cũng là sở trường của y, tên là ‘thiên huyễn’.

‘Thiên huyễn’ vô sắc vô vị, hại người một cách vô hình, hiệu lực chậm rãi, nếu gặp người có nội lực thâm hậu, chỉ sợ thời gian phát độc sẽ kéo dài một chút. Bất quá, loại thuốc độc đó có cũng rất hữu hiệu, sau khi tiếp xúc sẽ lập tức bị hấp thụ, sau đó, mặc kệ là dùng phương pháp nào cũng không điều tra được dấu hiệu trúng độc. Cho tới thời điểm phát độc, người trúng độc sẽ trở nên điên cuồng, *** thần hoảng loạn, khi tỉnh khi điên, lâu ngày sẽ hoàn toàn phát cuồng.

Kỳ thực mỗi lần nhìn người nọ ngủ say, Vân Khoảnh Dương đều hận không thể lập tức chặt đứt đầu hắn, nhưng lý trí không cho phép bản thân làm vậy, nếu không, nhiều năm chịu đựng sẽ đổ vỡ trong gang tấc.

Vân gia có quy định, nếu đương nhiệm trang chủ đột nhiên qua đời, trừ phi là chết vì bệnh, nếu không trước khi tìm được hung thủ, mọi chuyện của Vân gia sẽ do mấy lão quái vật trong trưởng lão viện cai quản, mà mỗi lão quái vật trong trưởng lão viện đều rất *** tường, chỉ sợ hành động của mình sẽ bị bọn họ nhìn thấu.

Tuy rằng vạn phần thống hận người nọ, nhưng thế lực của Vân Khoảnh Dương vẫn chưa vững chắc, không có khả năng đối phó mấy lão quái vật này. Nếu người nọ bị bệnh, tình huống sẽ đi theo hướng khác, trưởng lão viện ngược lại sẽ ủng hộ hắn. Kể cả khi người nọ không tình nguyện cũng không thể không đem vị trí trang chủ truyền lại cho hắn.

“Đến khi đó, ta chính là người đứng ở vị trí cao nhất của Vân gia, nắm giữ mọi thứ trong tay, còn người nọ… coi hắn như một con chó điên mà nuôi dưỡng cũng thú vị.” Nghĩ tới đây, Vân Khoảnh Dương vô thức câu khóe miệng, trên mặt là nụ cười tàn khốc.


Đứng lên, ở trong phòng bước vài bước thong thả, Vân Khoảnh Dương gọi mấy người đứng trước cửa: “Vô Nộ, Vô Ai, Vô Ác, vào đây.”

Chớp mắt, ba người đã quỳ cung kính trước mặt hắn.

Không thay đổi sắc mặt quay lại nhìn ba người, hắn bắt đầu ra lệnh: “Vô Nộ, ngươi đi điều tra hành động của Bạch Thanh Thu, sau đó lập tức trở về bẩm báo cho ta.”

“Dạ.”

“Vô Ác, ngươi tiếp tục theo dõi động tĩnh của tên Lưu Trần công tử ở tòa thanh lâu kia, nếu như phát hiện điều gì bất thường, lập tức trở về báo cho ta biết.”

“Tuân mệnh.”

“Vô Ai, ngươi lập tức tới Ngọc Thạch trấn tìm bọn người Vô Hỉ, kêu bọn họ nhanh chóng trở về, ngươi cũng đi theo.”

“Rõ.”

Nhìn ba người lần lượt biến mất, Vân Khoảnh Dương nhắm mắt suy nghĩ, trên mặt hiện lên nụ cười thản nhiên: “Mọi việc chỉ mới bắt đầu.”

……………..


Đêm khuya, trong phủ nha tại Cổ Xuyên thành, hai đạo bóng đen quỷ dị di chuyển, đám thị vệ gác đêm chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh lướt qua, cũng không phát hiện được điều gì.

Bạch Thanh Thu không chút buồn ngủ. Thất bại ngày ấy khiến y luôn canh cánh trong lòng. Vốn tưởng rằng với bản lĩnh của mình, người nọ nhất định sẽ có chút coi trọng, lại không biết rằng trong mắt hắn, mình chỉ là một trò chơi không hơn không kém.

“Đúng vậy!”

Y cười khổ một tiếng, buông quyển sách chưa lật trang nào trên tay, đẩy cửa ô cửa sổ trước mặt, há miệng hút một ngụm khí lạnh, cho tới khi trước ngực cảm thấy khó chịu mới dừng hành động tự hành hạ bản thân này lại.

“Sao nào? Không được ta coi trọng liền khiến ngươi khó chịu tới mức này sao?” Thanh âm châm chọc vang lên bên tai. Y đột nhiên quay đầu lại, nhìn Vân Khoảnh Dương mặc một thân hắc y, nhất thời trợn mắt há miệng.

“Ngươi… ngươi vào đây bằng cách nào?” Lắp bắp mở miệng, nhưng nhìn cửa chính vẫn đóng chặt, ánh mắt nhìn Vân Khoảnh Dương từ kinh hoảng chuyển thành nghi hoặc khó hiểu.

“Thế nào, ngươi đối xử với khách như vậy sao?” Vân Khoảnh Dương cười lạnh nhạt, thoải mái ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong phòng.

“A…” Bạch Thanh Thu đột nhiên tỉnh ngộ. Nửa đêm, vị thiếu trang chủ này đột nhiên tới thăm, tuy rằng trên mặt vẫn duy trì nụ cười ôn hòa bình tĩnh, nhưng tuyệt đối là có chuyện mới tới đây.

Y nhấc ấm trà trên bàn, nước bên trong đã lạnh, thử nhìn về phía Vân Khoảnh Dương lại thấy hắn cười, khoát tay: “Ta đến không phải để uống trà.”


Đảo mắt, Vân Khoảnh Dương đột nhiên nghiêm túc, nhìn thẳng y: “Ngươi… đồng ý để ta sử dụng không?”

Bạch Thanh Thu ngẩn người nhưng nháy mắt liền có phản ứng, vội vàng quỳ trên mặt đất lại bị một lực đạo nhè nhẹ ngăn cản.

“Đừng vội, ta còn chưa nói xong.”

Bạch Thanh Thu đành phải đứng thẳng dậy, ánh mắt nóng bỏng nhìn nam nhân trước mặt.

“Ý của ta chính là… Ngươi làm việc cho ta, không phải Vân gia.” Thấy y vẫn hồ đồ, Vân Khoảnh Dương trầm ngâm một lát, ánh mắt sáng ngời: “Nếu ta kêu ngươi đi hướng đông, thúc phụ của ngươi nghe theo mệnh lệnh của phụ thân ta, kêu ngươi đi hướng tây, ngươi sẽ nghe lời ai?”

“………….”

Bạch Thanh Thu hiểu được ý tứ của hắn nhưng không thể lí giải. Vẫn nghe đồn quan hệ giữa phụ tử Vân gia vô cùng tốt, lúc này nghe vị thiếu trang chủ hỏi như vậy, phải chăng là đang muốn thử y? Hay là…..

Y dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn Vân Khoảnh Dương lại thấy hắn vẫn duy trì tư thái nhàn hạ, thoải mái, tựa hồ đang cùng y nói chuyện phiếm chứ không phải cho y một vấn đề khó giải.

“Xin hỏi thiếu trang chủ.” Y lên tiếng thăm dò: “Chọn cách một thì sao? Chọn cách hai thì thế nào?”

Biết y sẽ hỏi điều này, Vân Khoảnh Dương mỉm cười: “Chọn đáp án thứ nhất thì là người của ta, chọn đáp án thứ hai… Ta không thể dùng ngươi, hơn nữa.” Ánh mắt hắn trở nên ác độc: “Ta sẽ giết ngươi diệt khẩu.”

“Sao?” Bạch Thanh Thu hoảng sợ nhìn về phía hắn, hơi lạnh chạy dọc xương sống, run giọng hỏi: “Thiếu … thiếu trang chủ, tại sao người lại làm như vậy?”


“Thế nào? Đã suy nghĩ kỹ càng chưa? Đáp án của ngươi là gì?”

Bạch Thanh Thu ngăn chặn cảm xúc rối loạn trong lòng, muốn biết được nguyên do, cười khổ nói: “Không phải thiếu trang chủ đã sớm nghĩ ra đáp án cho tại hạ rồi sao. Tội chi phải đặt ra câu hỏi này. Không ai lựa chọn cái chết cả, hơn nữa người cũng biết tại hạ vô cùng ngưỡng mộ người, chỉ là… như vậy không phải là đang đối địch phụ thân của người?”

“Đúng vậy.” Vân Khoảnh Dương quả quyết, nhìn sắc mặt y khẽ biến đổi lại nhanh chóng che dấu, chỉ dùng anh mắt hơi nghi ngờ nhìn mình, hắn không khỏi âm thầm tán thưởng. Mặc dù y không đủ lão luyện nhưng biết tiến biết lùi, trải qua vài năm huấn luyện sẽ vượt qua thúc phụ của y.

“Nếu ngươi đã lựa chọn theo ta, vậy nói cho ngươi cũng không sao.” Vân Khoảnh Dương hướng y vẫy tay, ý bảo ghé sát tai lại.

Sau khi nghe xong, vẻ mặt Bạch Thanh Thu trở nên kinh hoảng, trong lòng dậy sóng. Y có nghĩ tới đâu cũng không ngờ nam nhân trước mắt lại muốn đoạt quyền, chính là y không thể hiểu, chức vị trang chủ sớm hay muộn cũng sẽ thuộc về hắn, vì sao còn mạo hiểm muốn nhanh chóng đoạt lấy?

Dường như hiểu được Bạch Thanh Thu đáng suy nghĩ điều gì, Vân Khoảnh Dương thản nhiên lên tiếng: “Những việc có thể nói cho ngươi, ta đã nói hết. Những điều không nên biết, ngươi tốt nhất không nên hỏi, cũng đừng suy đoán miên man.”

“Vâng, tại hạ hiểu.”

“Vậy ngươi chấp nhận trung thành làm việc cho ta?”

Mặc dù không hiểu vì sao nam nhân trước mắt lại mạo hiểm chiếm đoạt vị trí vốn thuộc về mình, nhưng Bạch Thanh Thu cảm nhận được, nếu đi theo nam nhân trước mắt, mình nhất định sẽ có tác dụng, chỉ sợ khi đó, ngay cả người phụ thân luôn lãnh đạm cũng sẽ thừa nhận sự tồn tại của y, sẽ không còn cho rằng y là một kẻ vô dụng.

Nhấc vạt áo, không chút do dự quỳ xuống mặt đất, cúi người trước mặt nam nhân: “Thuộc hạ tình nguyện dốc hết sức lực, kể cả tính mạng, chỉ nguyện được góp chút sức mọn giúp chủ nhân đoạt được thiên hạ.”

“Được.” Vân Khoảnh Dương nâng Bạch Thanh Thu đứng dậy, vỗ nhẹ bờ vai y: “An tâm, ta sẽ như ngươi mong muốn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui