Đào Hồng Liễu Lục chia làm hai viện. Đào Hồng là dành cho việc tiếp những vị khách bình thường, còn Liễu Lục tất nhiên là cho những người yêu thích nam sắc như Sử Đoạn Tú.
Chính vì sở thích bất đồng nên phần lớn mọi người đều tới Đào Hồng viện tìm vui, chỉ có Vân Khoảnh Dương và Bạch Thanh Thu đi theo Sử Đoạn Tú.
Sử Đoạn Tú đơn thuần là muốn gặp Lưu Trần mỹ nhân, hai người còn lại thì mang mục đích khác. Ba người vừa bước vào Liễu Lục viện lập tức nghe một giọng nói bất nam bất nữ mượt mà: “Trời ạ, Sử nhị thiếu gia lại tới nữa sao? Không phải ngài mới bị Lưu Trần công tử cự tuyệt hay sao? Ngài đúng là vẫn chưa từ bỏ ý định nha.”
Sử Đoạn Tú nghe giọng nói này đã quen nên cũng không cảm thấy có gì khác lạ, nhưng hai người còn lại thì nhíu mày. Rõ ràng là giọng nói dõng dạc của nam nhân lại cố tình nghẹn thành nhịp của nữ nhân, quả thực khiến người ta muốn nổi da gà.
“Hoa ma ma, ngươi cũng đừng giễu cợt ta, lần này là ta đưa hai vị quý nhân tới, bọn họ muốn gặp Lưu Trần công tử, chẳng qua… Hắc hắc… Nếu có thể mượn danh tiếng của họ để gặp mặt Lưu Trần công tử thì không gì có thể sánh bằng.” Sử Đoạn Tú xoa xoa tay mà cười.
“Nga” Tú bà đưa mắt nhìn ra phía sau hắn, lướt qua Bạch Thanh Thu, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Vân Khoảnh Dương, lập tức tiến tới chào đón: “Ai nha, đây là công tử nhà ai vậy, thật là tuấn tú.”
Vân Khoảng Dương nhẹ nhàng động thân tránh khỏi bàn tay tú bà sắp đặt lên người mình, lạnh nhạt nói: “Nghe nói Lưu Trần công tử tài mạo song toàn, vậy thì… mời Hoa ma ma cho chúng ta được gặp mặt.”
“Ôi… Đâu có, đâu có.” Tú bà xấu hổ thu tay về, sau đó đảo mắt, nếp nhăm trên mặt lập tức thu lại giống một bông hoa cúc: “Chẳng hay công tử họ gì? Ngài cũng biết rồi, chỉ sợ nếu có báo tên tuổi thì ngài cũng sẽ bị cự tuyệt, cho nên….”
Ngăn cản Bạch Thanh Thu đang định tiến lên, Vân Khoảng Dương mỉm cười đáp lại: “Mời nói Vân Khoảnh Dương cầu kiến Lưu Trần công tử.”
Một tia kinh ngạc xuất hiện trên mặt tú bà. Vừa nghe họ Vân đương nhiên sẽ tưởng tượng tới Vân Vụ sơn trang Vân gia, mà kêu Vân Khoảnh Dương thì ở Dạ Diệp quốc này cũng chỉ có một người, chính là Vân gia thiếu trang chủ.
“Hóa ra là thiếu trang chủ đại giá quan lâm, ai nha… tiểu nhân quả thực là có mắt mà không trông thấy Thái Sơn… Mời thiếu trang chủ lại đây, tiểu nhân sẽ nhanh chóng đưa ngài tới Thúy Trúc các gặp Lưu Trần công tử.”
Bản thân đã tới đây năm mươi tám lần rồi quay về, ngay cả cánh cửa của Thúy Trúc các cũng không biết có hình dạng ra sao, mà nam nhân bên cạnh mới tới lần đầu lại nhanh chóng được tiếp đón… Quả thực là quá phân biệt đối xử mà.
Sử Đoạn Tú âm thầm ca thán. Kỳ thực hắn cũng hiểu được, mặc cho kẻ đó là ai, chỉ cần nghe tới tên của Vân gia thiếu trang chủ đều phải cố gắng nịnh bợ, chỉ có tên ngốc mới dám từ chối, để cho hắn đứng ngoài cửa, chẳng qua, biết thì biết như vậy nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu.
“Không cần thông báo sao?” Vân Khoảnh Dương nghi hoặc.
“Ai nha, thiếu trang chủ chính là quý nhân, ngài đã tới đây thì không cần phải thông báo, Lưu Trần công tử nhất định sẽ gặp mặt.”
“Nga tại sao ngươi dám khẳng định Lưu Trần công tử nhất định sẽ gặp ta? Nghe nói hắn chỉ gặp người có duyên.” Vân Khoảnh Dương đạm cười, ôm hai tay đứng yên tại chỗ.
Tú bà vừa nghe những lời này lập tức sững người, đảo mắt một cái liền bày ra gương mặt tươi cười rất có “nghề”: “Thiếu trang chủ lần đầu tới Cổ Xuyên thành có đúng không?”
Vân Khoảnh Dương nhìn hắn, gật gật đầu.
“Thì đúng rồi, ngài tới Cổ Xuyên thành lần đầu, đến Đào Hồng Liễu Lục của chúng ta cũng là lần đầu, hơn nữa trời còn sáng đã muốn gặp Lưu Trần công tử, ngài nói chuyện như vậy còn không phải duyên phận hay sao? Chính vì điều đó nên tiểu nhân mới cả gan đoán Lưu Trần công tử nhất định sẽ gặp ngài. Kỳ thực tiểu nhân cũng không dám đoán chắc mười phần, mong thiếu trang chủ thứ lỗi.”
Nói xong, tú bà liên tục hướng về phía Vân Khoảnh Dương mà cười hối lỗi. Vân Khoảnh Dương phất tay: “Không sao, ta cũng chỉ tùy tiện hỏi như vậy. Thỉnh Hoa ma ma dẫn đường đi.”
“Vâng, là hướng này, mời thiếu trang chủ.”
Tú bà không đưa bọn họ đi qua đại sảnh mà theo hướng cửa hông, đi lên một con đường nhỏ, sau đó xuyên qua một mảnh rừng trúc. Mấy gian phòng trúc lọt vào mắt khiến Sử Đoạn Tú ngạc nhiên tới líu lưỡi. Hắn chưa bao giờ biết tại chốn yên hoa phong nguyệt này lại có nơi thanh tịnh tú lệ như thế này.
Ngoài Trúc phòng, tú bà lên tiếng: “Bạch Ngọc, Lục Phỉ, có khách quý tới, mau ra tiếp đón.”
“Cáp… Là Hoa ma ma a.” Theo tiếng bước chân tán loạn, một vị bạch y thiếu niên vừa ngáp vừa từ trong phòng đi ra, sau khi thấy ba người phía sau tú bà, sắc mặt nhanh lập tức trở nên khó coi: “Hoa mụ mụ, ngài phải hiểu rõ quy củ của công tử, không trải qua việc báo danh thì không được bước vào nơi này….”
“Thiếu trang chủ đừng tức giận, bọn họ đều bị công tử dạy hỏng rồi.” Tú bà sợ Vân Khoảnh Dương mất hứng nên vội vàng giải thích, sau đó xoay người quát lớn: “Còn không mau đi vào báo với công tử là thiếu trang chủ của Vân Vụ sơn trang tới đây.”
Vừa nghe mấy lời này, thần sắc thiếu niên có chút biến đổi, lập tức bày ra gương mặt tươi cười: “Thì ra thực sự là khách quý, mời vào mời vào.” Quay đầu lại nói với vào gian trong: “Lục Phỉ, pha một hồ trà Long Tĩnh đến đây.”
Lúc sau, một tiểu đồng áo xanh bưng trà tới mời ba người, bạch y thiếu niên hơi khom người: “Mời ba vị nghỉ ngơi, tiểu nhân lập tức đi mời công tử.”
Vân Khoảnh Dương gật đầu, tú bà cũng thừa dịp này mà lui xuống.
Thời gian một chung trà, bạch y công tử quay trở lại, ấp a ấp úng nhìn ba người, hình như có điều gì đó khó nói.
Vân Khoảnh Dương buông chung trà, lạnh nhạt lên tiếng: “Có phải Lưu Trần công tử không muốn gặp chúng ta hay không? Cứ nói thẳng, sẽ không trách tội ngươi.”
“………” Thiếu niên ngẩng đầu nhìn hắn, nét mặt trở nên nghiêm túc, nghẹn giọng một lúc lâu mới nói: “Công tử nói… y chỉ gặp một mình thiếu trang chủ.”
Bạch Thanh Thu nhíu mày nhưng không hề lên tiếng, hắn nhìn Vân Khoảnh Dương để chờ chỉ thị, mà Sử đoạn tú vừa nghe những lời này liền xụ mặt, thầm nghĩ đây là lần thứ năm mươi chín bị cự tuyệt….
Vân Khoảnh Dương lẳng lặng nhìn thiếu niên, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, một lúc lâu mới nói: “Được rồi, ta sẽ một mình đi gặp y.”
Tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra. Vừa bị khí tức lạnh lùng mà Vân Khoảnh Dương vô tình phát ra trấn áp, hiện tại vẫn còn cảm thấy sợ hãi. Trong lòng không khỏi cảm thán, vị thiếu trang chủ này ngoài mặt có vẻ ôn hào, kỳ thực hắn là người thâm tàng bất lộ.
Nhìn hai người cùng tới với mình: “Hai huynh không cần chờ ta, đi về trước đi.”
Sử Đoạn Tú nản lòng gật đầu, lập tức đứng dậy bước ra ngoài, mà Bạch Thanh Thu lại lo lắng nhìn hắn: “Thiếu trang chủ, người ở lại nơi này một mình….Hay là người đi gặp Lưu Trần công tử, tại hạ ở đây chờ người, có được không?”
Đương nhiên Vân Khoảnh Dương có thể hiểu được tâm tư của hắn, chỉ đơn giản là sợ mình gặp chuyện không may mà liên lụy tới bọn họ, chẳng qua điều này cũng là lẽ thường tình, Vân Khoảnh Dương cũng không mấy để ý.
Lắc đầu, Vân Khoảnh Dương nhìn gương mặt khẩn khoản của Bạch Thanh Thu mà mỉm cười: “Không cần!”. Nói xong liền đứng lên, tới khi đi đến bên cạnh hắn, Vân Khoảnh Dương nhỏ giọng thì thầm: “Ngươi cho rằng Vân gia vì lí do gì mà có thể đứng vững tới hiện tại? Cố gắng suy nghĩ cho kĩ càng lại đi.”
Mắt thấy bóng dáng Vân Khoảnh Dương đã rời khỏi, tâm trạng Bạch Thanh Thu bắt đầu trở nên hỗn loạn. Đúng vậy, hắn đã nhất thời quên rằng Vân Khoảnh Dương là một trong những người có vị trí cao nhất trong Vân gia, sao có thể tùy tiện đặt mình vào tình cảnh nguy hiểm. Tuy nơi này không nhất định có sự đe dọa, nhưng Vân gia chưa bao giờ làm việc gì mà không nắm chắc tình hình. Xem ra chính mình đã nghĩ quá đơn giản về Vân gia, không, phải nói là mình đã nghĩ quá đơn giản về vị thiếu trang chủ này.
Tự giễu bản thân mà nở một nụ cười, Bạch Thanh Thu không hề do dự, lập tức đứng dậy rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...