Tiểu Thư Cưới Vợ

Tình hình tiến hành rất thuận lời, ba ngày sau, phu phụ Mạnh Lệnh Phương theo đội ngũ của Vân Khoảnh Dương cùng nhau rời kinh. Tư Vũ Thánh cũng xuất hành trở về tổng đàn ma giáo, nói một tháng sau trở về, những ngày yên bình mà bận rộn này cứ thế trôi đi, trừ bỏ những lúc rảnh rỗi lại nhớ tới bọn họ thì cũng coi như tự tại.

“Vũ Nhi, ngày mai ta phải xuất môn một chuyến, đại khái cũng khoảng năm, sáu ngày gì đó, đệ có muốn đi chung với ta không?” Tích Vô Nhai vuốt ve tấm lưng trần trụi của vật nhỏ, nhẹ giọng hỏi.

Hơi nâng đầu, Vân Phi Vũ nhắm mắt cọ cọ lên khuôn ngực rắn rỏi của nam nhân, miễn cưỡng mở mắt: “Không được, trưởng quầy trông coi khách *** vẫn chưa tìm được, ta không thể rời khỏi, mặc dù Mạc tiên sinh vẫn luôn hỗ trợ nhưng chung quy vẫn không thể làm phiền y được, dù sao y cũng là mệnh quan triều đình, không phải sao?”

Vốn muốn nói không sao, nhưng biết vật nhỏ không muốn làm phiền người khác, Tích Vô Nhai cũng chẳng miễn cưỡng, nghĩ một chút, hắn mở miệng nói: “Vậy đi, khi nào đệ quá bận hoặc có việc thì đến tìm y, không cần khách khí, uhm?”

“Đã biết.” Vân Phi Vũ không mở mắt, nhưng bàn tay luôn đặt trên ngực nam nhân bắt đầu di chuyển xuống dưới, đến khi nghe thấy tiếng người nọ trầm khàn rên rỉ, y đột nhiên mở mắt ra.

Khẽ nâng đầu, chậm rãi tiến sát khỏa anh hồng đã đứng thẳng kia, vươn đầu lưỡi non mềm cuộn lấy, hút liếm, nhìn gương mặt tuấn nhã như ngọc của nam nhân vì dục vọng mà trở nên cuồng dã, Vân Phi Vũ cong khóe môi, ghé sát bên tai nam nhân ngâm khẽ: “Tích, thoải mái không?”

Tích Vô Nhai cũng hết cách, luôn lo lắng cho thân thể của người dưới thân nên mỗi lần hành phòng hắn đều tận lực khống chế tính dục của mình, nhưng đối mặt với sự khiêu khích cùng câu dẫn của ái nhân như vậy, hỏi sao hắn có thể nhẫn nhịn tiếp?

Nghiêng người áp vật nhỏ dưới thân, nâng chân y, đem hỏa nhiệt của mình chậm rãi đẩy mạnh, chất lỏng lưu lại trước đó giúp hắn thuận lợi tiến vào, đột nhiên vọt tới nơi sâu nhất, nghe thanh âm rên rỉ câu hồn của vật nhỏ dưới thân, hắn vừa trừu động vừa thở hổn hển trầm ngâm: “Tiểu bại hoại tiểu yêu ***”

Vân Phi Vũ mỉm cười, nhanh chóng ôm lấy thắt lưng nam nhân, cùng nhau cao thấp di chuyển, vỗ về bờ vai rắn chắc cùng tấm lưng rộng kia, trong đầu không khỏi hiện lên một ý niệm: “Tích, không biết ăn huynh sẽ có mùi vị ra sao đây?”

Ba người cùng lúc không ở bên cạnh, Vân Phi Vũ đột nhiên không thể quen nổi, hơn nữa, Ỷ Thần bắt đầu theo Vô Nhạc học võ, trừ bỏ những lúc ăn cơm, thời gian còn lại rất ít khi gặp hắn, cũng may là tửu lâu bận rộn khiến y quên đi chút tịch mịch.

Tích Vô Nhai đi ngày thứ tư, Mạc Bạch đột nhiên ghé chơi.

Vân Phi Vũ cũng chẳng lấy làm lạ khi thấy y xuất hiện, thầm nghĩ y muốn tới ăn cơm mình nấu, nhịn không được liền chọc ghẹo: “Mạc tiên sinh, ta thấy ngài đừng làm quan nữa, đến đây làm chưởng quầy cho ta đi. Triều đình cho ngài bao nhiêu bổng lộc ta sẽ trả gấp bội, cộng thêm mỗi ngày đều được ăn đồ ăn ta nấu. Thế nào, có muốn suy nghĩ một chút hay không?”

Mạc Bạch nhìn y không nói.


Vân Phi Vũ không khỏi cảm thấy kỳ quái, theo những hiểu biết về tính cách của Mạc Bạch, chỉ cần mình nói giỡn với y thì y nhất định sẽ phản kích trở về. Hôm nay làm sao vậy?

Mạc Bạch do dự mãi, nhìn y vài lượt, hé miệng nhưng cuối cùng vẫn chưa thốt lên một từ.

“Mạc tiên sinh, hôm nay ngài tới đây là có việc?” Nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của y, Vân Phi Vũ thu hồi vẻ đùa cợt, lẳng lặng chờ đợi.

Mạc Bạch điểm gầu, nhìn chung quanh, chỉ cửa sau: “Tìm nơi an tĩnh nói chuyện đi.”

“Được.” Vân Phi Vũ nhìn một tiểu nhị đi vào, hô lớn: “Mộc Tử, ngươi trông coi mọi thứ cẩn thận, ta đi có chút việc.”

“Dạ, lão bản.”

Bước ra khỏi cánh cửa, xuyên qua một con ngõ, hai người tiến vào khách phòng trong trang viên, đợi hạ nhân dâng trà bánh, Vân Phi Vũ nhấp một ngụm trà nóng, sau đó nhìn y.

Mạc Bạch bất an uống vài ngụm trà, sau đó buông chung trà nhìn y một lúc lâu, cuối cùng nói: “Hoàng thượng muốn gặp ngươi.”

Vân Phi Vũ sửng sốt, từ lần đó trở đi y vẫn chưa gặp Khung Tử Dạ, tuy rằng không muốn mất đi một người hảo bằng hữu, nhưng ngày đó người nọ đã nói ‘vĩnh viễn không buông tay’ vẫn luẩn quẩn trong lòng y, cho dù lo lắng hay nhớ tới hắn, nhưng y vẫn hiểu chỉ cần mềm lòng sẽ khiến người nọ lún càng sâu. Hơn nữa, ba người bọn họ vất vả lắm mới có thể ở chung, y thật sự không muốn gây thêm bất kỳ hiểu lầm nào nữa.

Trầm tư một lát, y chậm rãi lên tiếng: “Mạc tiên sinh, nhờ ngài thay ta chuyển lời tới hoàng thượng, hắn tới đây làm khách, ta hoan nghênh, muốn ta tiến cung thì miễn.”

Thấy y trả lời không chút do dự, Mạc Bạch thở dài, ngón tay điểm lên mặt bàn, trầm mặc không nói, rất lâu sau mới mở miệng: “Kỳ thực, theo lập trường của ta thì ta cũng muốn ngươi đi gặp hắn, nhưng đứa nhỏ kia lại…”

Y nhìn thẳng ánh mắt Vân Phi Vũ, vẻ mặt khẩn thiết: “Tới gặp hắn đi, gần đây đưa nhỏ kia rất siêng năng nhưng vô cùng trầm mặc khiến người ta không khỏi đau lòng. Ngươi cũng biết rồi, người thân cận với hắn trừ bỏ lão sư là ta đây cũng chỉ có vương gia, nhưng thúc chất bọn họ gần đây bất hòa không ít, chắc ngươi cũng hiểu được nguyên nhân. Ta biết mọi chuyện không phải lỗi của ngươi, nhưng ngươi là bằng hữu đầu tiên, cũng là người duy nhất cùng tuổi với hắn, nếu ngay cả ngươi cũng vất bỏ hắn… đứa nhỏ kia thật sự rất đáng thương.”


Những lời này khiến Vân Phi Vũ áy náy không thôi, ngay cả ý nghĩ cự tuyệt trước đó cũng bắt đầu lung lay, rốt cuộc nên đi hay không? Trong lòng y vô cùng do dự.

“Hắn nói chỉ muốn gặp mặt ngươi thôi, không có ý nào khác.” Mạc Bạch đột nhiên bổ sung một câu.

Vân Phi Vũ ngẩng lên nhìn y, sau đó gật đầu: “Ta đi gặp hắn.”

“Hiện tại?” Mạc Bạch nhìn ra ngoài cửa sổ.

Vân Phi Vũ trông theo tầm mắt của y, lắc đầu: “Chiều đi, sắp tới trưa rồi, đừng để người ta hiểu lầm là ta tiến cung ăn trực.”

Mạc Bạch cười ‘hì hì’ hai tiếng, vươn ngón trỏ điểm lên trán y: “Ngươi nha, bị mấy tên kia chiều hỏng rồi, đồ ăn người khác làm không ngon bằng đồ mình nấu phải không.”

Vân Phi Vũ cười hắc hắc, không phủ nhận.

Buổi chiều, giờ mùi, Vân Phi Vũ cầm lệnh bài nội thị Mạch Bạch đưa cho mình để tiến cung, nhìn cảnh tượng quen thuộc, y thầm cảm thán: “Đã bao lâu rồi không tới đây? Cảnh vật như trước, nhưng người xưa lại thay đổi quá nhiều.”

Đứng trước Dạ Hòa Điện, mới vừa mở miệng nhờ người thông báo đã thấy tiếng bước chân dồn dập từ bên trong truyền tới.

“Tiểu Vũ”

Nhìn người mình ngày đêm tưởng niệm gần trong gang tấc, Khung Tử Dạ vừa căng thẳng lại vừa hưng phấn, vươn tay muốn kéo y vào lòng, nhưng thấy y nhíu chặt mày thì bàn tay kia dừng lại giữa không trung, ngượng ngùng thu lại, hơi lui về phía sau: “Vào trong trước đi.”

“Đã bao lâu rồi không gặp? Nửa năm? Một năm? Gương mặt nho nhã ổn trọng kia thật giống Tích, không hổ là thúc chất, nhưng dáng người hắn gầy đi nhiều quá, thân hình so với trước kia càng thêm đơn bạc, là do lo chính sự quá mức vất vả hay là…”


“Mạc tiên sinh nói hắn muốn gặp ta, chỉ là bằng hữu gặp mặt đơn thuần mà thôi, nếu hắn nhắc lại chuyện xưa thì chi bằng giải quyết tất cả trong hôm nay đi.”

“Mạc tiên sinh nói ngươi lại mở gia lâu, nghe nói bề bộn nhiều việc lắm đúng không?” Khung Tử Dạ phá vỡ không khí im lặng giữa hai người, ngữ điệu bình tình.

“Phải!” Vân Phi Vũ gật đầu, cười: “Khi nào rảnh thì tới xem thử một chút, phong cách không giống Phi Vũ Hiên cho lắm, thức ăn cũng không giống, nhưng trước khi tới nhớ báo cho ta một tiếng, ta lưu lại cho ngươi một căn phòng trang nhã.”

“Được, nhưng ta tới rồi thì ngươi phải tự mình xuống bếp nha.”

“Không thành vấn đề.”

Hai người nhìn nhau cười, không khí thoải mái như vậy khiến Vân Phi Vũ nhớ tới khoảnh thời gian mình vẫn mang thân phận Hạ Vũ, tình cảm đơn thuần, khoái hoạt lại không mang gánh nặng, thực khiến người ta hoài niệm.

“Đi, đã lâu ngươi không tới đây rồi, cùng ta tản bộ trong hoa viên thôi.” Khung Tử Dạ đứng lên, dẫn đầu đi trước vài bước.

Vân Phi Vũ sửng sốt, đứng lên theo, nhưng y thực sự không nghĩ ra thời điểm hiện tại có hoa gì để ngắm, có điều, nhớ tới khoảng thời gian trước kia hai người thường xuyên đi tới đi lui trong hoa viên, làm như vậy cũng coi như ôn lại chuyện cũ.

Vào hoa viên, hương thơm man mác thản nhiên bay tới. Chậm rãi tới gần mới thấy mấy đóa hoa tử yên rực rỡ, kinh ngạc nhớ tới tiếng chim ca cùng hoa cúc chốn sơn dã. Nơi đó tự nhiên thanh nhã, đặt tại nơi này thì diễm lệ muôn màu, đã cuối thu, đông sắp tới, được ngắm nhìn cảnh sắc như vậy cũng coi như thú vui hưởng thụ xa xỉ.

“Tiểu Vũ, ngươi lại đây xem xem gốc cây này đi, nó tên là kim quang khiếu xạ, rất giống đúng không, ánh váng rực rỡ, còn gốc hoa này tên là hồng liên hoa, có phải cũng giống lắm không? Nói thật, ngày đó là do ta nhàm chán tản bộ trong này, không ngờ lại gặp đúng lúc hoa nở, sau đó nhân lúc rảnh rỗi tra tìm trong sách mới biết đây là hoa cúc trân phẩm, ha hả”

Vân Phi Vũ nhìn hắn, liếc một cái: “Đồ của hoàng thượng lúc nào chả tốt, đúng là…” Nói xong, y tự mình dạo chung quanh thưởng thức, không nhìn thấy ánh mắt người bên cạnh có bao nhiêu yêu thương, có bao nhiêu nóng bỏng.

Thưởng hoa, uống trà, tản bộ, đấu võ, dường như hai người đã trở về thời niên thiếu ba năm trước, vui đùa tận hứng. Khung Tử Dạ cũng chưa từng đề cập tới vấn đề kia nửa từ, Vân Phi Vũ thầm nghĩ hắn đã thông suốt mọi chuyện nên cũng buông tâm, thoải mái chơi đùa.

Trời dần tối, Vân Phi Vũ nhìn người đối diện: “Xong ván này là ta trở về.”

Vừa mới buông một quân cờ, nghe thấy lời y nói, bàn tay Khung Tử Dạ bất giác run lên, nhẹ giọng hỏi: “Không thể lưu lại dùng bữa sao?”

“Không…”Vừa mới ngẩng đầu thốt lên một câu, nhìn ánh mắt người nọ, cuối cùng Vân Phi Vũ vẫn không thể nói nên lời.


Gương mặt trắng nõn gầy gò dưới ánh nến càng thêm tái nhợt, nụ cười yếu ớt bên khóe miệng thật miễn cưỡng, ánh mắt tràn ngập cô tịch cùng khẩn cầu, bi thương khôn xiết. Đối mặt với hắn như vậy, y thực sự không thể nhẫn tâm cự tuyệt.

“Được rồi, nhưng sau khi dùng bữa xong là ta phải về, bằng không Tiểu Thần sẽ nháo.”

“Đa tạ ngươi, Tiểu Vũ.” Khung Tử Dạ có vẻ rất vui sướng: “Đúng rồi, ta nghe Mạc tiên sinh nói ngươi có thu dưỡng một tiểu hài, có phải hắn chính là Tiểu Thần mà ngươi vừa nhắc tới?”

“Đúng vậy, năm nay hắn mới tám tuổi, chẳng qua hiện tại trông hình dáng của hắn chỉ mới bốn, năm tuổi mà thôi. Hắn rất thông mình cũng vô cùng đáng yêu. Bất quá, tính tình hắn hơi quái một chút, rất giống gia gia của hắn.” Vân Phi Vũ cười ha hả, giải thích.

“Gia gia? Là…”

Biết hắn muốn nói gì, Vân Phi Vũ liên tục lắc đầu: “Không, gia gia của Tiểu Thần là độc vương Âu Dương Ngọc. Ta rất thích Tiểu Thần, trước kia đã nghĩ đợi khi nào an ổn sẽ đón hắn ra, không ngờ lão đầu kia lại đưa hắn tới chỗ ta. Đúng lúc ta cũng không thể nào sinh bảo bảo, chi bằng nhận hắn làm dưỡng tử. Tử Dạ, còn ngươi thì sao, được mấy bảo bảo rồi?”

Khung Tử Dạ lắc đầu.

“Không thể nào, một đứa cũng không có?” Vân Phi Vũ có chút không tin, cao thấp nhìn hắn một lượt: “Dược kia ta cho ngươi đã nhiều năm, ngươi không dùng hả?”

“Có dùng một lần, nhưng mà…”

Đợi một lúc lâu vẫn không thấy hắn nói, Vân Phi Vũ nghĩ: “Chẳng lẽ dược kia không công hiệu? Chắc là không thể nào đâu, dược độc vương chế ra lại không có công hiệu? Hay là vậy đi, hôm nào ta kêu Tiểu Thần hoặc Lí đại ca chế một ít cho ngươi?”

Khung Tử Dạ chỉ cười không nói, “Tiểu Vũ à Tiểu Vũ, người biết rõ tâm tư ta dành cho ngươi ra mà, tại sao ngươi lại tàn nhẫn như vậy?”

“Hoàng thượng, nên dùng bữa.”

Ngoài cửa truyền tới thanh âm đánh tan lời truy vấn của Vân Phi Vũ, Khung Tử Dạ kéo y: “Đi thôi, đi dùng bữa.”

Bản năng muốn thu tay lại, nhưng nhìn thần sắc thản nhiên của người trước mặt, Vân Phi Vũ âm thầm phỉ nhổ bản thân một phen, lập tức thoải mái đi theo hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui