“Tiểu thư, người thật chẳng biết nhìn hàng chút nào. Đây là cực phẩm dương chi ngọc, là báu vật hiếm có nha.”
Vân Phi Vũ đưa tay cầm trở về, làm ra vẻ điều chỉnh ống kính nhìn nhìn, nghi hoặc hỏi: “Nga, có phải không? Ngay cả việc này mà Tiểu Nha cũng biết?”
“Nô tỳ không biết, đây do là ngày hôm đó đại thiếu gia đưa tới rồi nói cho nô tỳ.”
“Sao? Đại thiếu gia?”
Bích Nha đột nhiên nhớ tới lời dặn của Vân Khoảnh Dương: “Không được nói là ta đưa tới, nói phu nhân uyển khác tặng là được rồi, nếu không nàng nhất định không nhận.”
“…” Biết mình nhất thời lỡ lời, nàng cẩn thận nhìn Vân Phi Vũ, chỉ thấy y cau mày nhìn chằm chằm mảnh ngọc trên tay, thực giống như đang nhìn thấy kẻ thù.
Một hồi lâu lại nghe thấy tiếng thở dài, sau đó Vân Phi Vũ lên tiếng: “Nói như vậy thì mảnh ngọc này có giá trị rất lớn?”
“Vâng!” Bích Nha hồi hộp nhìn y tung hứng miếng ngọc vô giá, liên tục gật đầu như gà mổ thóc.
Vân Phi Vũ bắt được miếng ngọc, giơ tới trước mặt Bích Nha, hưng phấn dị thường: “Vậy thì bán sẽ không ít bạc đâu?”
“Tiểu thư, người muốn bán mảnh ngọc này?” Bích Nha kinh ngạc.
Vân Phi Vũ gật đầu, đem miếng ngọc cất lại trong hộp: “Ta nói rồi, chúng ta cần ngân lượng, có đúng không?” Y chỉ chỉ mấy thứ trên bàn: “Mấy cái này ta sẽ bán đi, còn có… đồ hồi môn của ta.”
“Cái gì?” Bích Nha kinh ngạc hét ầm lên, Vân Phi Vũ vội vàng che miệng nàng.
“Tối rồi mà muội kêu lớn tiếng như vậy làm gì chứ, nhỏ giọng một chút, nhỏ giọng một chút.” Nói xong, thật cẩn thận rút tay lại.
Bích Nha trợn mắt, vội vàng ôm lấy chiếc hộp gấm: “Những cái khác người có thể bán, trừ vật này.”
“?” Vân Phi Vũ nghi hoặc nhìn về phía nàng, hỏi: “Muội thích?”
Bích Nha không hề do dự gật đầu.
Vân Phi Vũ nhìn nàng liều chết ôm chặt chiếc hộp, thở dài: “Quên đi, muội thích thì cho muội. Tóm lại, đám của hồi môn kia bán đi cũng không ít ngân lượng.”
“Đa tạ tiểu thư.” Bích Nha vui sướng lấy miếng ngọc ra, ngắm nhìn.
Tuy rằng thiếu đi một khoản “thu nhập”, nhưng lần đầu thấy Bích Nha tỏ ra thích thú, mong muốn có thứ gì đó như tiểu hài tử, Vân Phi Vũ cảm thấy cũng đáng.
Đem đồ trang sức trên bàn đặt vào hộp gỗ, sau đó xoay người đi tới tủ, nhìn đám y phục bên trong, thầm nghĩ: “Trước tiên xử lý đám đồ hồi môn, sau đó mấy thứ đồ nữ trang cũng mang đi xử lý một ít. Tục ngữ dạy phải tiết kiệm, mấy thứ đồ này đều không dùng được.”
Đang lúc y ngồi xổm dưới đất mà ngẩn người, một đôi tay nhỏ bé từ phía sau với tới trước, tiếp theo, từ cổ truyền tới cảm giác mát lạnh. Vân Phi Vũ cúi đầu nhìn vật vừa vướng vào cổ mình, chính là miếng ngọc lúc nãy. Y nghi hoặc quay đầu nhìn về phía Tiểu Nha.
Tiểu nha đầu đoán được y muốn hỏi cái gì, cười hì hì, nói: “Thiếu gia không được gỡ xuống đấy. Đây là Tiểu Nha tặng người, không phải là của đại thiếu gia đưa cho.”
“?”
Thấy y còn không hiểu, Bích Nha nói: “Thiếu gia vừa tặng cho nô tỳ, nô tỳ mượn đó tặng lại người, cho nên người không được gỡ xuống.”
Vân Phi Vũ bất ngờ một lát, ngây ngốc đáp lại: “Ta tưởng muội thích….”
“Phải, nô tỳ thích.” Bích Nha đưa tay vuốt vuốt mảnh ngọc trên cổ y: “Nhưng nó không thuộc về ta, thiếu gia biết loại ngọc này tượng trưng cho điều gì không?”
Vân Phi Vũ nhìn nàng, hoang mang lắc đầu.
“Tượng trưng cho nhân, nghĩa, trí, dũng, khiết – năm đức tính của bậc quân tử, còn đại biểu cho sự tốt đẹp, cao quý, cát tường, ôn nhu, tình cảm bình lặng, cho nên… nô tỳ không xứng với nó.” Nói tới vế sau, thần sắc Bích Nha trở nên tối sầm, u ám.
“Nói bậy, không xứng cái gì chứ. Là ta tặng cho muội, muội đeo vào đi.” Nghĩ tiểu nha đầu vì thân phận của mình mà cảm thấy tự ti, Vân Phi Vũ cuống lên, bắt đầu cố gắng giật đứt sợi dây đỏ trên cổ, muốn tháo miếng ngọc xuống.
“Thiếu gia, nô tỳ nói người không được gỡ xuống. Người không thích đồ vật nô tỳ tặng sao?”
Vân Phi Vũ cứng người nhìn tiểu nha đầu gương mặt đẫm lệ trước mắt, kinh ngạc không biết nói gì.
Bích Nha nhìn bộ dạng ngây ngốc của y, không khỏi ‘xì’ cười thành tiếng, sau đó xoay người ôm bụng cười.
“Ha ha ha… tiểu thư người thực dễ mắc lừa nha. Ha ha ha…”
Tiểu nha đầu xoa nhẹ khóe mắt, nhịn cười: “Nô tỳ nói giỡn với người thôi, nhưng mà… không được gỡ xuống nha. Đó là đồ nô tỳ tặng.”
Thấy bộ dạng bướng bỉnh vô cùng đắc ý của Bích Nha, Vân Phi Vũ chụp lấy đầu nàng, bắt đầu “chà đạp”: “Tiểu nha đầu ngươi nhỏ người mà lá gan không nhỏ nha. Ngay cả ca ca của ngươi mà ngươi cũng dám trêu đùa, xem ta xử lý ngươi ra sao, Như Lai ma chưởng!”
Cuối cùng, trong khi hai người mải mê vui đùa náo nhiệt, màn đêm dần lui đi.
Bích Nha vuốt nhẹ mái tóc rối tung, đôi mắt đen láy nhìn Vân Phi Vũ ngã nhào trên giường, y phục hỗn độn, khuôn ngực bằng phẳng trắng nõn phập phồng theo hơi thở, căn bản không rõ là cơ thể hay hai miếng ngọc đang phát sáng.
Tiểu nha đầu không biết hai gò má của mình đã phiếm hồng, tim đập liên hồi khiến nàng hoảng sợ, bất an nhéo nhéo bàn tay, nhìn người nằm trên giường mấp máy môi, cuối cùng thốt lên một câu: “Đã khuya lắm rồi, nô tỳ trở về phòng ngủ. Tiểu thư cũng nghỉ ngơi đi.” Nói xong, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Nghe thấy cánh cửa ‘bang’ một tiếng đóng sầm lại, Vân Phi Vũ lười biếng bò lên giường, khó hiểu gãi gãi mái tóc rối mù như tổ chim, sau đó nằm thẳng xuống, hơi thở dần dần vững vàng.
Hôm sau tỉnh lại, Vân Phi Vũ phát hiện mình nằm ngủ thoải mái trong ổ chăn, đôi giày được xếp ngay ngắn cạnh giường. Y thầm nghĩ từ nay về sau đã có một muội muội đáng yêu biết chăm sóc người khác, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...