Tiến vào địa lao, Ô Ân Kì bị mùi vị bên trong khiến cho đôi mày nhíu chặt lại. Xem một gian phòng giam, không thấy người nọ, cho tới khi đến trước phiến cửa sắt tăm tối đang đóng chặt, gõ một tiếng: “Mở ra.”
Cai ngục bên trong vừa nghe vậy lập tức bày ra vẻ mặt khổ sở: “Tiểu điện hạ, này… việc này… tiểu nhân không dám làm đâu. Đại điện hạ đã ra lệnh, nếu không có khẩu dụ của ngài ấy thì không ai được phép tiến vào.”
Ô Ân Kì nhíu mày: “Từ nay trở đi, nơi này đều do ta cai quản, đừng để cho ta nói tới lần thứ ba, mở ra!”
Tuy rằng còn là một hài tử nhưng khí thế thật sự rất kinh người. Gã cai ngục hoảng sợ, run run lấy chùm chìa khóa bên hông, sau đó nắn trái nắn phải, đẩy cánh cửa ra.
Mùi vị hôi hám xộc thẳng vào mũi khiến Ô Ân Kì lập tức lấy tay che lại, chỉ vào bên trong: “Tại sao lại hôi thối như vậy?”
Gã cai ngục khom lưng, cười theo: “Chuyện đó… bởi vì đại điện hạ ra lệnh không cho ai tùy tiện đi vào, cam đoan hắn không chết là được, cho nên… ha hả…”
Ô Ân Kì lập tức hiểu ra, phất tay áo hừ lạnh một tiếng, bước từng bước vào phòng giam. Khi thấy người nọ bị thiết liên trói chặt trên tường, chóp mũi hắn cay cay, lệ rơi không ngừng. “Ca ca, xin lỗi ca ca, Tuyết Nhi đã tới chậm!”
Nghiêng người định xông lên phía trước lại bị cai ngục ngăn lại: “Tiểu điện hạ, ngài đừng tới gần, đứng ở đây nhìn là được rồi. Hắn là nhân vật nguy hiểm, ngài không biết hắn đã giết bao nhiêu binh lính của chúng ta đâu. Hơn nữa, thủ pháp của hắn cực kỳ tàn nhẫn. Hiện tại, tất cả mọi người trong quân doanh đều gọi hắn là ác quỷ.”
“Tránh ra!” Ô Ân Kì rống giận. Ca ca của hắn không phải là ác quỷ, y sẽ không bao giờ tùy tiện giết người, đều do những người này bức y tới bước đường đó, hiện tại còn đối xử với y như thế này.
Rõ ràng chỉ là một tiểu hài tử nhưng khí thế của hắn chẳng thua kém với người đã trưởng thành, gã cai ngục cũng chẳng dám tiếp tục hé răng, đành phải ngoan ngoãn lui sang một bên.
Ô Ân Kì kiềm chế nội tâm kích động cùng bất an. Hiện tại thiếu niên chẳng hề động đậy, “Chắc không có việc gì chứ? Hẳn là không có đâu.” Hắn tự an ủi mình: “Ca ca ta phúc thiên mệnh đại, tuyệt đối không sao cả.” Chậm rãi tới gần, trong lòng tràn đầy hình ảnh người đang bị trói trên tường, nhưng càng tới gần, tâm hắn càng thêm đau đớn.
Mái tóc đen bóng ngày xưa đâu còn, chỉ còn lại mái tóc rối bời như cỏ dại. Mái đầu vô lực bắt trên vai. Y phục đen xì rách nát, còn có mùi thịt rữa hôi hám từ thân thể thiếu niên không ngừng truyền tới. Hắn rất muốn nhào vào lòng thiếu niên, nhưng ngại sợi thiết liên xuyên qua vai y. Ô Ân Kì không dám đụng tới y. Nhìn vệt máu đã khô trên mặt đất, hắn hiểu được, chỉ cần mình không chú ý một chút sẽ khiến nơi đó tràn ra những dòng máu tươi đỏ chói.
Không nhìn được gương mặt ca ca, không cảm nhận được hơi thở của y, Ô Ân Kỳ bất an đi tới đi lui bên cạnh thiếu niên, rốt cuộc vẫn nhịn không được mà vươn tay nâng đầu y lên. Xúc cảm nóng cháy nơi bàn tay khiến hắn cả kinh.
Nâng mặt thiếu niên lên, nhìn ngắm dung nhan quen thuộc, nhưng đôi mắt y lại nhắm chặt, đôi môi khô nứt, hơi thở mỏng manh…
“Người đâu, người đâu!”
Tên cai ngục kia vội vàng chạy tới. Tuy vẫn không hiểu nổi hành động của vị hoàng tử này, nhưng hắn vẫn tươi cười hỏi: “Tiểu điện hạ, người có gì muốn sai khiến.”
“Cởi trói, lập tức cởi trói cho y.” Ô Ân Kì chỉ về phía thiếu niên, rống giận với gã cai ngục.
“Việc này… chỉ sợ không được. Hắn là phạm nhân của chúng ta mà!” Gã cai ngục thận trọng mở miệng.
“Ta mặc kệ, thả y xuống. Thả y xuống ngay lập tức!” Ô Ân Kì kéo lê tên cai ngục tới bên cạnh thiếu niên: “Ta lệnh cho ngươi thả y xuống ngay lập tức cho ta, bằng không ta sẽ định tôi ngươi, nghe rõ chưa.”
Cai ngục ngửi được hương vị hôi thối trên người thiếu niên, lập tức che mũi lại. Thấy ánh mắt căm tức của tiểu hoàng tử, hắn ngượng ngùng buông tay, sau đó cười bồi làm dịu: “Tiểu điện hạ, người xem như vậy có được không, chúng ta xin chỉ thị của đại điện hạ xong mới tiếp tục định đoạt?”
Ô Ân Kì vừa nghe lời này lập tức buông tay, cười lạnh một tiếng: “Ngươi cho rằng lôi hoàng huynh ra dọa ta là ta sẽ sợ?”
“Tiểu nhân không dám.” Gã cai ngục cúi đầu, trong lòng không ngừng nghĩ: “Kỳ lạ, đã kêu hai tên kia đi tìm đại điện hạ, tại sao tới lúc này vẫn chưa thấy?”
“Ngươi nghĩ rằng khi nãy ta nói với ngươi rằng từ nay ta sẽ tiếp quản nơi này là nói giỡn?”
Gã cai ngục ngây người, gã biết Tây Chích vương luôn yêu thương vị tiểu hoàng tử trước mắt, nhưng nghĩ hắn mới tròn mười ba tuổi, vẫn chưa trưởng thành, không có khả năng giao cho hắn quyền lợi lớn như vậy. Tuy rằng hắn đột nhiên tới nơi đây cũng khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.
Nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng bước chân hỗn độn, tâm trạng gã cai ngục vui vẻ hơn: “Rốt cuộc cũng tới.” Thấy hai tên kia xuất hiện, đang định mở miệng hô to lại phát hiện người vào chẳng phải là đại điện hạ mà hắn hy vọng, mà là thế tử Cát Nhĩ Cách của quận vương Ô Hòa Hãn.
“Tiểu nhân khấu kiến thế tử điện hạ.” Gã cai ngục vội vàng cung kính hành lễ. Cát Nhĩ Cách khoát tay, sau đó nhìn về phía Ô Ân Kì đang trưng vẻ mặt tức giận, lạnh nhạt mở miệng: “Là ai chọc giận Tây Chích vương tương lai của chúng ta vậy, không muốn giữ cái đầu nữa sao?”
Vài tên cai ngục vừa nghe lời này đã lập tức quỳ xuống, không dám lên tiếng.
“Cát Nhĩ Cách ca ca, giúp ta, giúp ta đỡ huynh ấy xuống.”
Thấy vẻ mặt hắn như sắp khóc, Cát Nhĩ Cách nhất thời kinh ngạc. Hắn biết tiểu tử kia đã cùng ở chung với thiếu niên trong thời gian lưu lại Dạ Diệp quốc, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn thấy tiểu tử quật cường này sẽ vì người khác mà khóc, không khỏi ngẩng đầu nhìn người trên tường, chấn động.
Tuy rằng hắn từng rơi vào tay thiếu niên, nhưng cho dù làm tù binh cũng chưa bao giờ phải chịu khổ hình. Thấy bộ dạng chỉ còn vương lại hơi thở mong manh của thiếu niên, hắn lập tức quát lớn: “Đều ngây ra đấy làm gì, không nghe được mệnh lệnh của hoàng tử hay sao? Còn không mau thả người xuống!”
Nhị thế tử được Ô Hòa Hãn quận vương hết mực sủng ái lên tiếng, ai dám không nghe. Đám ngục tốt lập tức bò lên, trong tiếng quát tháo của tiểu tử kia, bọn họ nhẹ nhàng thả thiếu niên xuống, nhưng nhìn thiết liên xuyên quan thân thể y, không ai dám động thủ.
“Cát Nhĩ Cách ca ca, làm sao bây giờ?”
Cát Nhĩ Cách nghĩ nghĩ, hạ lệnh với mấy tên kia: “Lập tức đi mời đại phu, sau đó mời tất cả thợ rèn giỏi nhất trong thành tới đây.”
“Vâng.”
Mấy người vội vàng rời đi, tiểu tử kia ngồi xổm xuống, vỗ về đôi má thiếu niên, nhỏ giọng: “Ca ca, huynh an tâm, Tuyết Nhi nhất định sẽ cứu huynh, chúng ta không bao giờ chia lìa nữa!’
Đêm hôm sau, Ô Ân Kì ngồi ở đầu giường nhìn thiếu niên đang tiếp tục mê man. Nhiệt độ trên thân thể y đã dần giảm xuống. Đại phu nói chỉ cần tĩnh dưỡng là được, hiện tại cũng chỉ chờ y tỉnh lại.
Bất quá, y đã ngủ một ngày một đêm nhưng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Hắn đau lòng vuốt ve gương mặt thiếu niên, trong lòng không ngừng kêu gọi: “Ca ca, ca ca, huynh nhanh tỉnh lại đi, Tuyết Nhi ở đây, Tuyết Nhi ở ngay bên cạnh huynh đây.”
“Nước… nước…” trong căn phòng yên tĩnh đột nhiên vang lên những lời vô nghĩa khiến Ô Ân Kì đang ngẩn người cũng phải bừng tỉnh. Hắn ghé sát tai lại, lập tức chạy tới bên bàn rót một chung trà, sau đó quay trở lại bên giường, nhìn chung trà, lại nhìn thiếu niên, nghĩ một chút, hắn nhấp một ngụm trà, mang theo trái tim đang nhảy nhót cùng tâm trạng khẩn trương mà đưa miệng tới gần.
Mới vừa dán môi lên cánh hoa khô cạn kia, một lực hấp dẫn khiến hắn không tự chủ được liền đem toàn bộ nước trong miệng mớm vào miệng đối phương. Tựa hồ còn chưa thỏa mãn, chiếc lưỡi đinh hương của thiếu niên tham tiến vào trong miệng hắn, đảo cuốn chung quanh, vội vàng tìm kiếm.
Tuy biết ca ca chỉ muốn tìm nước, nhưng Ô Ân Kì chưa từng trải qua tình sự nên vẫn cảm thấy tâm trí lơ lửng, phi thường quyến luyến cảm xúc này. Hắn lại ngậm một ngụm nước tiến lại gần môi thiếu niên…. Khi chung trà đã cạn, người trên giường thỏa mãn, nặng nề chìm vào giấc ngủ. Ô Ân Kì vuốt miệng mình, ngơ ngác nhìn y, trên mặt không khỏi câu lên nụ cười ngây ngốc.
Nhìn chằm chằm gương mặt bình thường của thiếu niên, trong đầu hắn lại hiện ra một gương mặt khác. Tuy rằng chỉ thấy qua một lần, nhưng gương mặt đó đã im đậm trong tâm trí hắn. Rất muốn nhìn lại, Ô Ân Kì cắn môi dưới, cúi thân, bắt đầu tìm kiếm đường nối của lớp nhân bì diện cụ. Một lúc sau, trên tay hắn cầm một chiếc nhân bì diện cụ mỏng như cánh ve.
Nhìn gương mặt xinh đẹp của thiếu niên, trong lòng hắn không ngừng cảm thán. Khuôn mặt này đẹp hơn, nhưng ca ca vẫn nhất quyết che dấu nó. Hắn nhíu mày nhìn tấm nhân bì diện cụ trong tay, do dự một lát, giống như đã quyết định việc gì, xoay người bước tới cạnh bàn.
Nhìn tấm nhân bì diện cụ kia hóa thành một đống dầu trơn, Ô Ân Kì quay lại nhìn người trên giường, tự an ủi chính mình: “Không sao, nhất định ca ca sẽ không trách ta. Ca ca hiểu rõ ta nhất, nhất định ca ca sẽ không trách ta.”
Lại trở lại bên giường, gương mặt thiếu niên cùng đường ranh phân biệt hai màu đen trắng khiến hắn vô cùng không thoải mái. Nghĩ nghĩ, hắn lập tức ra khỏi phòng phân phó vài câu, không lâu sau đã thấy một thị nữ bưng chậu đồng vào phòng, nhất thời, mùi vị chua nồng tràn ngập mỗi góc phòng.
“Đặt ở đó đi.” Ô Ân Kì ra lệnh.
Thấy thị nữ lui ra, hắn lập tức đóng cửa lại, sau đó đi tới bên giường, nhẹ nhàng cởi bỏ y phục trên người thiếu niên, sờ sờ thân thể y: “Ra nhiều mồ hôi quá, tiện thể lau người giúp ca ca. Tuy thứ này là dấm chua, nhưng chắc không khác nước thường là mấy đâu. Dấm chua có thể ăn vào bụng mà, thoa lên người hẳn là không thành vấn đề.” Nghĩ như vậy, hắn lập tức sắn tay áo, bắt đầu hành động.
Tránh đụng vào miệng vết thương trên bả vai, hắn lau khắp thân thể thiếu niên một lượt. Nhìn thân thể trắng nõn hơi phiếm hồng, Ô Ân Kỳ lập tức mặt đỏ tai hồng kéo chăn lên, xoay người ném chiếc khăn mềm mại vào chậu đồng, sau đó chột dạ quay lại nhìn người trên giường, thầm nghĩ: “Ca ca thật xinh đẹp.”
Sáng sớm hôm sau, Ô Ân Kì bị tiếng đập cửa đánh thức. Hắn xoa xoa mắt, lúc này mới phát hiện bản thân đã ngồi ngủ suốt cả một đêm, may mắn là trong phòng có đốt ấm lô (lò sưởi) ấm áp nên không cần lo lắng bị nhiễm phong hàn, mặc dù thân thể vẫn có chút cứng ngắc. Đứng lên đi ra mở cửa, thấy Cát Nhĩ Cách, hắn vừa ngáp vừa chào hỏi: “Cát Nhĩ Cách ca ca, sớm an.”
“Còn sớm gì nữa, mặt trời đã dâng lên cao lắm rồi.” Cát Nhĩ Cách gõ đầu hắn vô cùng thân thiết, sau đó đi về phía giường: “Y sao rồi?”
Ô Ân Kì còn chưa kịp trả lời đã nghe người nọ kinh ngạc trầm trồ, sau đó chỉ vào thiếu niên trên giường, hỏi: “Hắn là ai vậy?”
“A… Quên mất!” Ô Ân Kì nhanh chóng đóng chặt cửa lại, sau đó đi đến bên giường, sờ lên trán thiếu niên, cảm nhận được hơi nóng đã hoàn toàn lui xuống, lúc này hắn mới thả lỏng tâm trạng, tiếp đến liền khoe khoang: “Đẹp lắm đúng không! Đây mới là diện mạo thực sự của ca ca ta.”
Cát Nhĩ Cách chỉ vào thiếu niên trên giường: “Này… này…”
Hắn thật sự không thể tưởng đượng nổi, thiếu niên xinh đẹp như nữ nhân này dĩ nhiên lại là Hạ Vũ với sức mạnh phi thường. Trước kia, tướng mạo y bình thường lại có được một thân thần lực còn có thể chấp nhận, nhưng nhìn gương mặt hiện tại, cho dù nghĩ thế nào cũng cảm thấy không tương xứng với sức mạnh y có được.
“Cát Nhĩ Cách ca ca, huynh bảo vệ bí mật này giúp ta được không?”
Nam nhân kinh ngạc: “Vì sao?”
“Bởi vì đây là hành vi tự tiện của ta, không biết khi ca ca tỉnh lại có tức giận không nữa. Tuy rằng huynh ấy vẫn luôn thương yêu ta, chính là…” Ô Ân Kì vẫn cảm thấy bất an.
“Nhưng đã như vậy rồi, còn có thể trở về như cũ được không?”
Ô Ân Kì lắc đầu.
“Việc đó cũng chẳng sao cả, nhưng mà…” Cát Nhĩ Cách xoa cằm suy nghĩ: “Trước tiên cứ giữ bí mật cũng tốt, miễn cho Cáp Nhĩ Ba Lạp thấy được lại tìm cách làm liều, cái tên kia đúng là sắc quỷ mà.”
“Hắn dám đụng tới ca ca của ta, ta nhất định không tha cho hắn.” Ô Ân Kì tức giận nói xong, lập tức xoay người hôn lên môi thiếu niên một cái: “Ca ca là của ta.”
“Ngươi…” Cát Nhĩ Cách trợn mắt ha miệng nhìn hắn, nói không nên lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...