Tiểu Thư Cưới Vợ

Trở lại phòng, Cáp Nhĩ Ba Lạp càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu. Nhớ ngày đó, người nọ toàn thân bị trọng thương, nếu không phải hắn tốt bụng cứu giúp thì sao người nọ có thể sống tới tận bây giờ: “Sớm biết vậy, thừa dịp hắn trọng thương cưỡng bức luôn cho xong.” Nhưng nghĩ tới đôi mắt vô tình lạnh như băng của người nọ, hắn bất giác rùng mình: “Quên đi, chờ mọi chuyện xong xuôi sẽ thử loại dược liệu Ô Hòa đưa cho ta.” Tưởng tượng bộ dạng câu hồn của người nọ dưới thân mình, nơi nào đó trên người Cáp Nhĩ Ba Lạp lập tức nổi lên phản ứng.

“Đáng chết.” Hắn âm thầm mắng một tiếng. Đột nhiên nhớ tới việc hai ngày nay vẫn chưa phát tiết, lập tức vỗ tay. Một gã thị vệ bước vào, một tay đặt lên ngực thi lễ: “Đại điện hạ có gì muốn dặn dò?”

“Ngươi đi nói với Ô Hòa đưa cho ta hai người mới tới đây, phải nhanh lên!”

Dường như đã quen với chuyện như vậy, thị vệ lại thi lễ, cung kính nói: “Vâng.”

Tư Vũ Thánh ngồi xếp bằng trên giường, vận công xong một vòng, sau đó thở ra một hơi, chậm rãi mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã bắt đầu tối, xem ra cũng tới giờ tuất.

Xuống giường, vươn vai, nhìn khu chợ náo nhiệt qua ô cửa sổ, nghĩ nghĩ, hắn đi ra khỏi phòng.

Chậm rãi dạo bước trên đường phố, Tư Vũ Thánh không khỏi thở dài. Nếu như lúc trước không truy tìm tên họ Vân kia, chỉ sợ hắn sẽ không bước tới cái nơi man di mọi tộc này.

Nhớ khi đó, hắn vì muốn báo mối thù nhục nhã phía sau Phượng Hoàng sơn nên vẫn luôn điều tra tin tức tên họ Vân kia ở khắp nơi, nhưng người này quá mức giảo hoạt, luôn nghĩ ra cách chu toàn để đối phó, chưa khi nào tự thân ra mặt. Sau đó, có một ngày hắn đột nhiên biết được kẻ kia đã từng xuất hiện ở nơi này nên lập tức đơn thương độc mã chạy tới, nhưng một mình truy đuổi tới đây lại không tìm được người, quay về lại đụng mặt kẻ vẫn luôn truy đuổi mình bất lâu nay, Tích Vô Nhai. Chỉ kích thích hắn hai câu, không ngờ Tích Vô Nhai lại nổi điên liều mạng cùng mình, cuối cùng bản thân lại bị trọng thương. Sau đó, khi hắn nghỉ ngơi trong rừng cây ngoài thành lại gặp được Cáp Nhĩ Ba Lạp.

Sắc mặt người nọ khiến cho nam tử ghê tởm, chẳng qua lúc đó bản thân đang bị trọng thương cần nơi tu dưỡng, vì vậy nam tử liền theo Cáp Nhĩ Ba Lạp tới Ô Tác thành, định bụng sau khi vết thương hồi phục sẽ giết chết người này, sau mới biết hắn lại là đại hoàng tử của Tây Chích quốc. Nhớ tới việc hoàng tộc Tây Chích quốc qua lại cùng kẻ họ Vân kia, trong đầu hắn lập tức vẽ lên một kế hoạch.

Mà lần đó phái người trợ giúp Cáp Nhĩ Ba Lạp đi ám sát tiểu tử Tây Chích được phái đi làm con tin, trước tiên thả ra một chút phong thanh, quả nhiên kẻ họ Vân kia lập tức ra tay tương trợ. Còn lần này, lão hoàng đế tìm tên tiểu tử kia về, chỉ sợ cũng là do người nọ giật dây.

“Hừ, rất tốt, cái ta muốn chính là kết cục này!” Tư Vũ Thánh cười lạnh trong lòng: “Chẳng sợ ngươi không xuất hiện, Vân Khoảnh Dương!”

Trải qua lộ trình hơn một tháng, cuối cùng đại quân cũng tới được Tát Lan Thành. Quan viên tướng lãnh biên quan nhiệt tình chào đón, vì ba người Vân Phi Vũ tổ chức yến tiệc, mà trong yến tiệc, khi mọi người nhắc tới chuyện đại tướng quân Mạc Ngôn, Lâm Phong không kiềm được lệ khiến mọi người đều trầm mặc. Sau đó, khi tiếp tục đề cập tới chuyện hai vị phó tướng, mọi người liền ai thán không thôi. Yến tiệc chào đón kết thúc trong đau thương.

Ngày thứ hai, bốn người lập tức tập trung lại để thảo luận phương hướng đối phó với Tây Chích quốc. Lâm Phong nói, hiện tại trong ngoài Ô Tác thành đều có trọng binh canh gác, mật thám bên ta rất khó trà trộn vào bên trong, chỉ có thể điều tra một số tin tức ở những vùng phụ cận, dường như bọn chúng tạm thời chưa có dấu hiệu muốn tấn công.


“Xem ra chỉ có thể chờ.” Bạch Thanh Thu nói: “Tuy rằng hoài nghi bọn họ có ý đồ xâm lấn, nhưng chung quy bọn họ vẫn chưa ra tay. Nếu bọn họ không tuân thủ lời hứa, đến lúc đó, nếm mùi thất bại bị người đời thóa mạ chính là bọn họ. Chỉ cần thủ vững trận địa của mình là được, nhưng mong rằng tình thế không nên dây dưa quá lâu dài. Bọn họ biết khó mà lui là tốt nhất. Dù sao, chiến dịch lần này cùng lần trước mới cách nhau có nửa năm, quốc gia không thể chịu nổi tốn kém nếu chiến tranh kéo dài.”

Ba người đồng loạt gật đầu, im lặng trầm tư.

Trong phủ tổng đố ở Ô Tác thành, Cáp Nhĩ Ba Lạp thật sự nhịn không được liền chạy tới phòng người nọ, nội tâm tràn đầy lo lắng cùng tức giận. Đại quân Dạ Diệp quốc tới Tát Lan Thành đã được sáu ngày, người nọ đã đáp ứng với hắn sẽ đem kẻ tên Hạ Vũ kia tới đây, nhưng hắn thúc giục vào lần, người nọ vẫn chỉ nói “từ từ, chờ một chút”. Không thể tiếp tục kéo dài như vậy, triều thần ủng hộ hắn đã nhịn không được mà gửi thư tới thúc giục, nói lão hoàng đế kia đang thuyết phục vài vị quận vương luôn đứng về phía hắn quay ngược mũi giáo về phía này.

“Không được, phải nhanh chóng giành lấy thắng lợi rồi quay về đại đô.”

Đi tới cửa, vừa định đi thẳng vào, nhưng nhớ tới việc người nọ không thích như vậy, hắn đành phải nhịn cơn giận, gõ cửa: “Kiều tiên sinh, Kiều tiên sinh.”

“Vào đi.” Thanh âm nhu hòa của người nọ truyền tới từ bên trong.

“Quả nhiên đã là mỹ nhận thì thứ gì cũng tuyệt hảo.” Cáo Nhĩ Ba Lạp nuốt một ngụm nước miếng: “Không được, hiện tại chính sự quan trọng hơn.” Thu lại tâm tư, hắn nghiêm mặt, đẩy cửa tiến vào.

Thấy hắn bước vào, Tư Vũ Thánh hiểu hắn muốn nói gì nên giành mở miệng trước: “Đúng lúc lắm, ta cũng chuẩn bị đi tìm ngươi. Ta muốn ra ngoài vài ngày, việc bắt người kia thì chờ ta trở lại rồi nói sau.”

Vừa nghe lời ấy, cơn tức Cáp Nhĩ Ba Lạp vẫn luôn kiềm chế bỗng chốc nổ tung, ngữ khí thô lỗ: “Lúc trước chính là bổn hoàng tử đã cứu ngươi. Ngươi ăn của ta, uống của ta, dùng đồ của ta, hiện tại ngươi….”

Ánh mắt lạnh như băng tựa như mũi tên sắc nhọn bắn về phía hắn. Nhìn người nọ chậm rãi tới gần, Cáp Nhĩ Ba Lạp bất giác lui về phía sau, hoảng sợ nói: “Ngươi đừng có xằng bậy, ta là Tây… Tây Chích đại hoàng tử… ngươi… ngươi….”

Một tiếng hừ lạnh cắt ngang lời hắn nói, Tư Vũ Thánh đi tới bên cạnh hắn, nhẹ giọng nói: “Tính tình của ta không tốt lắm, cho nên ngươi nhớ kỹ, sau này đừng có nói to rống lớn với ta. Lần này coi như bỏ qua, nếu có lần sau…”

Tư Vũ Thánh vươn một ngón tay đâm xuyên qua tráng hán sau cánh cửa gỗ, mở cánh cửa còn lại rồi bước ra ngoài, bỏ lại một câu: “Chờ hay không tùy ngươi.”


Chờ người nọ đi rồi, Cáp Nhĩ Ba Lạp thở dốc từng ngụm từng ngụm, vừa rồi người nọ dọa hắn sợ đến nỗi thiếu chút nữa tiểu ra quần. Tuy rằng trước kia bị người nọ trừng mắt nhìn cũng đủ khiến hắn hoảng sợ, nhưng vừa rồi, ánh mắt người nọ khiến hắn không kiềm được run rẩy, cảm giác như mình bị người nọ dùng ánh mắt lăng trì từng chút từng chút một, quả thực sống không bằng chết.

Quay đầu nhìn về một bên, vòng tròn khổng lồ xuất hiện trước mắt. Vừa rồi chỉ thấy người nọ chạm nhẹ lên cánh cửa, căn bản không nghe thấy tiếng động gì, Cáp Nhĩ Ba Lạp hoảng sợ: “Nếu ngón tay khi nãy chạm lên thân thể ta…” hắn lập tức rùng mình: “Rốt cuộc ta đã gặp phải người như thế nào?”

Lo lắng, bất an rời khỏi phòng người nọ, hắn liên tục hoảng hốt. Trước cửa phòng ngủ, một gã người hầu vừa kêu gọi vừa chạy về phía hắn: “Điện hạ, đại điện hạ.”

Cáp Nhĩ Ba Lạp lập tức hồi phục *** thần, bày ra khí thế của bậc vương giả, trầm giọng nói: “Chuyện gì?”

“Có người cầu kiến ở ngoài phủ.”

Người hầu dùng hai tay dâng lên một phong thư, hắn nhận lấy, mở ra, trên mặt đột nhiên kinh ngạc, sau đó nhanh chóng gấp thư lại, nghĩ nghĩ: “Mời hắn vào.”

“Dạ.”

Nhìn người nọ cởi áo choàng xuống, xuất hiện trước mắt là một nam tử trẻ tuối, Cáp Nhĩ Ba lạp nghi hoặc khó hiểu, đến khi thấy người bọ gỡ tấm nhân bì diện cụ trên mặt xuống, hắn không khỏi kinh ngạc: “Ngươi là ai?”

Người nọ mỉm cười: “Chẳng phải trên thư đã nói rất rõ hay sao, đương nhiên là Vân gia.”

“Ngươi có thể vào đây tự nhiên như vậy?” Tuy rằng đã đeo nhân bì diện cụ lên mặt, nhưng vẫn có chút khác biệt so với người Tây Chích quốc, Cáp Nhĩ Ba Lạc không tin hắn chỉ cần giả dạng như vậy mà binh lính thủ thành cũng cho hắn bước vào.

“Đương nhiên là có chút tiểu xảo.” Người nọ nói thẳng, đảo mắt liền nghiêm mặt: “Đại hoàng tử điện hạ, thời gian của ta không nhiều lắm, chúng ta nói chuyện chính sự đi.”


“Hỏi trước một vấn đề.” Cáp Nhĩ Ba Lạp trực tiếp mở miệng: “Theo ta được biết, Vân gia đứng về phía phụ hoàng ta và tên tiểu tử kia, sao có thể tự đột nhiên tới giúp ta?”

Nam tử trầm mặc một lát, sau đó cười nói: “Ngươi nên hiểu, Vân gia làm việc sẽ đặt lợi ích lên hàng đầu. Giúp ngươi cũng có nghĩa là đang giúp chính mình, cần gì phải hỏi nhiều như vậy.”

“…Nói cũng đúng.” Cáp Nhĩ Ba Lạp gật đầu: “Vậy được rồi, nói mục đích của ngươi đi.”

Nam tử nhìn một lượt, Cáp Nhĩ Ba Lạp lập tức hiểu ý, hắn mở miệng nói: “An tâm, toàn bộ tổng đốc phủ đều là người của ta, nơi này rất an toàn.”

“Vậy là được!” Nam Tử vẫy tay với hắn, sau đó ghé sát vào.

Cáp Nhĩ Ba Lạp do dự một chút, sau đó áp tai lại. Một lát sau, hắn kinh ngạc nhìn nam tử: “Đây là mục đích ngươi tới đây?”

Nam tử gật đầu: “Không biết y hoàng tử như thế nào?”

“Ta được ưu đãi gì?”

Nam tử cười khẽ: “Ưu đãi? Đưa người này cho hoàng tử vẫn chưa phải ưu đãi? Tuy ta không rõ mục đích hoàng tử trú binh cho lắm, nhưng chỉ sợ có liên quan tới ngôi vị hoàng đế, mà hắn, chắc hẳn rất hữu dụng đối với ngươi?”

Cáp Nhĩ Ba Lạp cười ha ha: “Quả nhiên Vân gia đều là người thông minh. Được được, việc này rất hợp ý ta, vậy ngươi nghĩ chúng ta nên hợp tác như thế nào?”

Người nọ suy tư một lát, sau đó lại ghé sat bên tai hắn. Cáp Nhĩ Ba Lạp đưa tai lạ gần lắng nghe, vừa nghe vừa gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Buổi trưa, tới thời gian dùng bữa. Vì để tiện cho việc thương nghị nên ba người đành tạm thời ở lại phủ của Lâm Phong. Nhìn một vị trí ở khoảng không, Lâm Phong nhìn về phía thị nữ bên cạnh: “Không đi mời Bạch đại nhân tới dùng bữa sao?”

Thị nữ nhún người một cái: “Bẩm đại nhân, Bạch đại nhân nói thân thể có chút không thoải mái nên không muốn dùng bữa trưa, các vị đại nhân không cần chờ ngài ấy.”

“Nga” Lâm Phong quay đầu nhìn hai người còn lại: “Chúng ta ăn thôi, đợi lát nữa tới thăm hắn.”


Hai người gật đầu, cúi đầu dùng bữa. Ăn xong, ba người cũng nhau đi tới phòng Bạch Thanh Thu.

Gõ cửa không thấy động tĩnh, ba người nhìn nhau, Lâm Phong mở miệng: “Có phải đang ngủ hay không?”

“Cũng có thể.” Vân Phi Vũ tiếp lời, mà Duẫn Lạc chỉ đứng một bên không nói lời nào, bởi vì thiếu niên muốn tới nên hắn mới tới. Thật ra, hắn chẳng có cảm tình tốt gì với tên Bạch Thanh Thu kia cả, thậm chí trong lòng còn chán ghét.

“Vậy… lát nữa chúng ta lại tới đi.”

Ba người đang định rời đi chợt nghe bên trong vang tới tiếng ho khan, sau đó lại vang lên giọng nói khô khốc khàn khàn: “Là Lâm tướng quân cùng Hạ đô úy sao? Mời vào!”

Xem ra bệnh rất nghiêm trọng.

Lâm Phong nhận thấy suy nghĩ tương tự trong mắt thiếu niên, gật đầu với y, sau đó đẩy cửa bước vào: “Nghe nói thân thể ngươi không thoải mái, chúng ta tới thăm.”

Bước vào phòng liền thấy Bạch Thanh Thu bán nằm trên giường, sắc mặt có chút tái nhợt, Vân Phi Vũ vội vàng tiến lên phía trước: “Ngươi bệnh có nặng lắm không, hay là thỉnh đại phu tới xem một chút?”

Bạch Thanh Thu lắc đầu: “Không cần, chỉ là nhiễm phong hàn một chút thôi, nghỉ ngơi một hồi sẽ không có việc gì nữa.”

“Nhưng sắc mặt ngươi thật sự không tốt, thanh âm cũng khàn thành như vậy, thỉnh đại phu tới xem vẫn tốt hơn.” Lâm Phong nhíu mày.

“Đúng vậy, vẫn nên thỉnh đại phu tới mới được.” thiếu niên phụ họa.

Nam tử sờ sờ mặt, sau đó cười nói: “Hết cách rồi, từ nhỏ ta đã bị như vậy, bệnh một chút thôi mà sắc mặt đã rất khó nhìn rồi, kỳ thực cũng chẳng nghiêm trọng mấy.” Thấy mọi người vẫn lo lắng, hắn cười: “An tâm, bởi vì từ nhỏ sức khỏe đã không tốt nên trên người ta có mang theo phương thuốc gia truyền, vừa rồi cũng đã kêu hạ nhân giúp ta sắc thuốc, uống xong là tốt rồi, có điều, vẫn phải cảm tạ các vị đến thăm ta, đa tạ!”

Nghe thấy hắn đã gọi người đi sắc thuốc, mọi người liền yên lòng. Thiếu niên nhìn sắc mặt hắn tái nhợt, gật đầu: “Vậy được rồi, ngươi dụng dược xong nhớ nghỉ ngơi cẩn thận, có việc gì phải gọi chúng ta.”

“Uhm.”Bạch Thanh Thu gật đầu cảm kích, thấy ba người đóng cửa ra ngoài hắn mới thở hắt ra, sau đó lẳng lặng tựa vào đầu giường, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn về phía cửa giống như đang chờ đợi điều gì đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui