CHƯƠNG 53: Ông hoàng Espresso
- “Vâng thưa quý vị, chúng ta đang ở trong nhưng giây phút gay cấn cuối cùng của cuộc thi Espresso Genius, liệu ai sẽ là ông hoàng, bà hoàng Espresso? Ai sẽ là người được nhận giải thưởng trị giá 200 triệu? Trước khi biết điều này, mời quý vị đến với một số tiết mục giải trí.”
Tôi đang ở sàn thi đấu của đấu trường Espresso nổi tiếng trong cuộc thi Espresso Genius. Hôm nay là vòng chung kết, cả tôi, Duy và Hoàng Minh đều lọt vòng này. Chúng tôi vừa hoàn thành phần thi của mình, và chỉ vài phút nữa thôi sẽ biết ai là người chiến thắng.
Đến cổ vũ cho chúng tôi tất nhiên không thể thiếu tập đoàn công chúa cùng đại mĩ nam đầu vàng và tập đoàn fan, tiếc là hoàng tử Minh Huy không thể đến đây cổ vũ cho tôi. Hầy, nghĩ lại thấy buồn, có lần cậu ấy bảo sẽ đến cổ vũ tôi trong cuộc thi này, có bùng học cũng phải đi, vậy mà lúc tôi đang hồi hộp chờ kết quả thì Huy lại đang nằm “ngủ” trong bệnh viện. Bác sĩ bảo Huy phải sống thực vật ít nhất mấy năm, bây giờ mới được vài tháng, sẽ phải chờ rất lâu nữa tôi mới được thấy lại nụ cười của Huy, nụ cười thiên thần trong giấc mơ của tôi.
- “E hèm, chúng ta trở lại với cuộc thi, đề nghị mọi người trật tự và chú ý lên đây. Trong cuộc thi này này, trong năm người đứng đây sẽ chỉ có một người chiến thắng. Và đó là... Vâng, Vương Hoàng Minh với cà phê Mocha, cậu ấy là ông hoàng Espresso năm nay, một người rất trẻ nhưng đầy tài năng. Mọi người vỗ tay nào.”
Đáng ghét đáng ghét!! Cá sấu đáng ghét, học hành pha chế vất vả mười mấy năm trời mà tôi lại không được giải quán quân, còn hắn chỉ học có mấy tháng mà được làm “ông hoàng” cơ. Nhìn cái mặt vênh vênh kìa, ban giám khảo toàn những người mù ẩm thực! Tôi không chịu đâu, cuộc thi thật là vớ vẩn.
- “Mời ban giám khảo lên trao giải thưởng trị giá 200 triệu cho Vương Hoàng Minh.”
- “Chúc mừng, bạn rất tài giỏi. Thực ra ở đây ai cũng rất tài giỏi, nhưng đây là cuộc thi Espresso, các bạn thường tập trung vào loại espresso sở trường mà chủ quan với các loại espresso khác, chính vì vậy không được điểm tối đa. Còn anh bạn này có thể pha chế các loại espresso một cách hoàn hảo nhất có thể, chứ không riêng gì với sở trường mocha.”
- “Bạn rất xứng đáng với giải thưởng này. Chúc mừng.”
- “Vâng, ngoài danh hiệu ông hoàng Espresso ra, chúng tôi còn trao một số giải phụ cho bốn thí sinh còn lại, họ đều là những người xuất sắc trong cuộc thi này.”
- “Bạn Phạm Hà Vi và Hoàng Nhật Duy được nhận danh hiệu công chúa Latte và hoàng tử Latte. Nguyễn Tuấn Anh với danh hiệu hoàng tử Breve và Vũ Hoài An với danh hiệu công chúa Cappuccino. Với danh hiệu này, mỗi bạn sẽ được nhận giải thưởng trị giá 20 triệu. Chúc mừng các bạn!”
Đấy, phải thế chứ, ít ra cũng được tí giải mang về cho bõ công luyện tập. Mà ban tổ chức thiên vị người thắng cuộc quá, giải của quán quân gấp mười lần chúng tôi bao giờ không, ghét thế.
- “Công chúa Cappuccino, thực hiện lời hứa đi chứ, đừng bảo cậu không nhớ gì hết nhá?”
==”
.....................................................................
[2 tuần trước]
- “Mới hồi phục thôi mà, cậu vẫn định thi à?”
- “Tất nhiên, tôi đã bỏ bao công sức cho cuộc thi này, không thể bỏ cuộc ở phút chót được.”
- “Buồn thật, cậu vẫn có ý định giành ngôi quán quân à?”
- “Sao? Cậu sợ tôi giành mất đúng không? Tôi là một đối thủ nặng kí mà.”
- “Không, tôi chỉ lo cho cậu, thôi, nhỡ đến lúc nhìn thấy tôi chiến thắng, cậu lại tuyệt vọng đâm đầu vào gối mà tự tử mất.”
- “Cá Sấu!!! Cậu nghĩ mình là ai mà thắng được tôi? Trong khi tôi được rèn rũa hơn mười năm trời còn cậu mới chỉ tập tễnh vào nghề, đừng kiêu ngạo quá kẻo đến lúc thua không biết dấu mặt vào đâu nhé.”
- “Cá không?”
- “Cá gì?”
- “Nếu tôi thắng trong cuộc thi, cậu sẽ phải hứa với tôi một điều.”
- “S... sao tôi phải cá chứ!”
- “Hơ hơ, sợ rồi đúng không? Tôi biết cậu không thắng nổi tôi đâu mà.”
- “Ai thèm sợ cậu. Cá... Cá thì cá!”
- “Ok, nhớ mồm nhé, tôi đã ghi âm rồi, cậu thử khất hứa xem?”
- “Này, thế nếu tôi dành quán quân thì sao?”
- “Thì ngược lại, tôi sẽ thực hiện một lời hứa với cậu.”
- “Thế nếu... cả hai đều trượt thì sao?”
- “Thì thôi, coi như hòa, không có vụ cá cược này.”
- “Ok!”
..................................................
Chuyện là thế đấy, cá sấu đã được giải ông hoàng Espresso, vì thế tôi phải thực hiện một lời hứa với hắn. Hầy, chắc lại bày trò bắt tôi làm osin không công, hoặc khủng bố tinh thần tôi, hoặc nhiều trò quái quỷ khác mà tôi không thể đoán ra được, vì cá sấu rất nhiều thủ đoạn chiêu trò, y hệt con chị họ Hà Anh của hắn, hai người này khiến tôi phát rồ!
- “Nói đi, tôi phải làm gì?”
- “Tạm thời tôi chưa nghĩ ra, đến khi nào nghĩ được, tôi sẽ nói cho nghe, không lâu đâu...”
*
* *
[Bệnh viện]
- “Huy, tớ đã thi về rồi đây. Giá mà cậu có thể mở mắt ra nhìn chiếc cup bạc của tớ, danh hiệu công chúa cappuccino thuộc về tớ rồi, tuy không phải là giải quán quân nhưng tớ rất vui. Bây giờ tớ không chỉ là An công chúa, Miss Văn học của thành phố, mà còn là công chúa cappuccino nữa, nhất định ba mẹ tự hào về tớ lắm. Còn cậu, còn không mau tỉnh dậy đi, cậu sẽ cự hãnh diện vì có một người bạn thân kiêm lắm chức công chúa thế này...”
Nhận được giải, tôi phi thẳng vào bệnh viện khoe Huy. Trong khi tôi và mọi người đang tíu tít ở phòng Huy thì cá sấu lầm lũi đi vào phòng bệnh đối diện, nơi bố ruột cậu ta nằm im lìm mấy tháng nay, ông ta đã trở thành người thực vật sau cú ngã từ lan can tầng hai. Cá sấu vẫn cái điệu bộ đấy, chỉ lạnh lùng ngồi xuống, tĩnh lặng đến vô tâm. Nhìn thoáng qua thì thấy hắn đang nhìn bố ruột mình một cách vô cảm, nhưng thực chất hắn đang rất đau, tôi nhận ra điều đó trong ánh mắt “thần sầu” của cá sấu, hắn nén nỗi đau xuống tận cùng của trái tim, từ đáy mắt đâm lên những tia nhức nhối. Tôi hiểu, dù căm ghét thế nào, nhưng ông Long vẫn là bố ruột của hắn, không thể rũ bỏ sự thật này. Nhìn thấy bố ruột mình như vậy đau đớn lắm chứ, càng đau đớn hơn khi mẹ ruột đã qua đời, chỉ có hắn đối diện với sự thật khắc nghiệt này. Chắc hắn nghĩ mình cũng có lỗi với ông Long nên quyết định lấy họ Vương làm họ của mình, đồng thời vẫn giữ lại cả họ Hoàng trong tên, vì đó là gia đình ấm áp đã nuôi nấng hắn suốt hơn mười năm trời. Nhìn vậy chứ cá sấu là con người rất tình cảm, có điều người bình thường không thể nhanh chóng nhận ra được đâu, hắn rất giỏi che dấu cảm xúc. Tôi không phải là người sâu sắc, nhưng không biết từ bao khi nào tôi luôn nhận ra được những nét khó hiểu nhất, những biến chuyển nhỏ bé nhất trong tậm trạng Hoàng Minh. Chính tôi cũng rất ngạc nhiên về điều này.
- “An, nhanh sang đây, nhanh lên, Huy vừa mới cử động, tớ nhìn thấy rất rõ, ngón tay cậu ấy ngo ngoe.”
- “Cái gì? Huy tỉnh rồi? Huy tỉnh rồi!!”
Tôi không nghe nhầm đấy chứ? Không đâu, chắc chắn không nhầm. Đây quả là một kì tích, bác sĩ bảo cậu ấy phải sống thực vật ít nhất mấy năm, thế mà mới có gần một năm đã “sống lại” rồi. Cảm ơn trời đất!!
- “Huy!!”
Không trả lời.
Đúng rồi, đầu vàng bảo thấy ngón tay cậu ấy ngo ngoe, chứ đã hẳn là tỉnh đâu. Dù sao như vậy cũng tốt rồi, tốt rồi.
- “A... An... An...”
?
- “An...”
- “Huy? Cậu... cậu tỉnh lại thật rồi? Cậu vừa gọi tên tớ đúng không? Cậu tỉnh lại thật rồi!! Hu ya!!!! ^o^”
- “Tớ đã bảo rồi mà, Huy sẽ tỉnh sớm thôi.”
- “Trời, Huy tỉnh thật rồi, cậu ấy mở mắt, còn gọi được tên An nữa.”
- “Trời ơi mấy đứa này, còn đứng đấy mà à với chả ồ, còn không mau gọi bác sĩ đến kiểm tra đi!”
- “Huy “sống” rồi!! Kiểu này chúng ta phải làm tiệc to, chúc mừng Hoàng Minh được giải quán quân ông hoàng Espresso, An và Duy được danh hiệu công chúa hoàng tử Cappuccino và Latte, và đặc biệt nhất là sự kiện Huy tỉnh lại sau bao nhiêu tháng làm cây trong bệnh viện!!”
- “Ok, mai luôn đi, cho nóng.”
- “Không được, phải đợi khi nào Huy đứng dậy đi lại chạy nhảy ăn uống được mới mở tiệc chứ.”
- “Nếu hồi phục nhanh thì tuần sau nhé.”
- “Đồ con rùa lúc nào cũng chỉ thích ăn uống chơi bời, chẳng lo học hành gì cả.”
- “Đã bảo cậu đừng có gọi tôi là rùa rồi cơ mà!!!”
- “Lại bắt đầu rồi đấy. Thôi con xin hai thánh, hai thánh ngồi trật tự cho con nhờ, đau đầu lắm rồi.”
- “Mày làm gì mà đau đầu?”
- “Nhiều bồ quá đau đầu.”
- “Ha ha chết chưa. Ai bảo số đào hoa.”
- “Mày cười tao á? Mày xem lại mày đi. Nào thì Huy, Việt Anh, Hoàng Minh, Duy, còn chưa kể mấy trăm fan boy của mày ở trong và ngoài trường nữa. Giờ Huy đã tỉnh lại rồi đấy, mày phải quyết định đi, chọn chàng nào?
- “... C... Chọn... chọn cái gì mà chọn? Mày chỉ vớ vẩn.”
- “Thế mày định để cho bốn hoàng tử trường mình chờ đến già đấy à? Phải quyết định đi để người ta còn biết đường mà tìm đối tượng mới chứ! Mày không thể tham lam giữ cả bốn người ình được, như thế là xấu tính.”
- “Tao tham lam bao giờ. Mày toàn nói linh tinh, không nói chuyện với mày nữa. Tao... đi ăn chè.”
- “Uầy, đi với!!”
- “Này con kia, đừng có đánh trống lảng, mày phải chọn ra một người đi chứ. Tao thấy thằng em trai tao cũng được mà. Người đâu vừa đẹp trai, cá tính, lại tốt bụng. Chọn nó đi.”
- “Nhưng Việt Anh siêu dễ thương, siêu hài hước, siêu tốt bụng, tao vote cho Việt Anh.”
- “Huy suýt chết vì mày đấy, không nên để cậu ấy buồn nữa.”
- “Nhưng mày chơi với Duy bao nhiêu năm, không có tí tình cảm nào với cậu ấy à?”
- “Trời ơi trời ơi, chúng mày muốn đầu tao nổ toang ra mới yên hả? Đã biết tao thuộc hàng trí não kém phát triển rồi mà còn tấn công tổng thể thế ai mà đỡ nổi? Trật tự mà hốc đi.”
- “Hầy, cái con này!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...