Tiểu Thư Cappuccino

Tôi ngó ra nhìn mặt kẻ vô duyên kia. Oh god! Trước mặt tôi là 1 tên mặt mày bầm dập, chân khập khiễng, khóe miệng còn rơm rớm máu. Sợ quá.
- “Đóng!” – bị hét vào mặt, tôi hoảng hốt cực độ. – “NHANH!!!” – hắn ra lệnh, tôi sợ quá luống cuống nghe lời đóng nhanh cổng vào.
Sao cậu lại ở đây?
Chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, chỉ thấy tên cà chớn này xồng xộc vào nhà tôi, lại còn ra lệnh cho tôi nữa >”< aizzz, chẳng lẽ về đến nhà rồi mà vẫn chưa hết đen đủi??? T^T
- “…” – im lặng.
- “Sao tự dưng chạy vô đây? Sao mặt mày tím bầm cả lên? Mà sao biết nhà tôi dzạ? Cơ mà…”
Trong đầu tôi hiện lên cảnh xã hội đen trả thù nhau, hoặc cảnh xiết nợ của bọn cho vay nặng lãi, không khỏi rùng mình.
- “Cậu hỏi nhiều thế làm sao tôi trả lời kịp?!!”
- “Thế…”
- “Lúc nãy, đi trên đường, …”
- “Đi trên đường làm sao?” – tôi nhanh nhảu chặn họng
- “Gặp bọn đầu gấu…” – ôi thôi tôi phục mình quá, biết ngay hắn bị xã hội đen chặn đánh mà
- “Và bọn nó uýnh cậu?”
- “Trấn tiền thằng bé” – Aizzz, đoán chệch rồi
- “Rồi sao nữa?” – tò mò quá
- “Tôi nhảy vào” – gay cấn quá đi – “xử thằng đầu xỏ đứng ra trấn lột” – uýnh chết nó luôn đúng khong hahaha, quá hấp dẫn!
- “Tiếp?” – Tôi chăm chú vào câu chuyện, hấp dẫn quá mà!
- “Xong cả lũ đàn em đằng sau xông lên.” – quá ngoạn mục, đoạn cao trào đây.

- “Kết thúc?” – Tôi hứng thú như xem phim chưởng, chờ đợi 1 cái kết viên mãn của phim tình cảm.
- “Chúng nó đông quá, tôi phải chạy vào ngõ để cắt đuôi, kiểu gì vào đúng ngõ này thì thấy cậu đang đứng ở cổng. Hết”
Vừa kể 1 mạch hồi kết, hắn vừa ngang nhiên đi vào bếp mở tủ lạnh, lấy cốc sữa cappuccino của tôi ra húp sạch.
Mắt tròn mắt dẹt trước “cái kết viên mãn” mà tôi mong đợi, tôi cười méo xẹo. Sau đó mới để ý đến “nam chính” trong bộ phim vừa rồi đã lên đường khám phá tủ lạnh nhà tôi. Ức! ức thật! >”< não tôi đã load xong. Cảm giác uất hận dồn lên đỉnh não, ngấm vào từng noron thần kinh, truyền đến mọi bộ phận trên cơ thể…
Nhưng mà, nhưng mà, đâu rồi???
Oái, đợi não tôi load xong, tên trời giáng kia đã tót lên cầu thang, sau đó đạp cửa phòng tôi đi vào ngồi chễm chệ trên ghế.
- “Lấy bông băng ra đi.”
O__0
….. Tôi nhìn…
…….và tôi lại nhìn…
………và tôi lại nhìn lần nữa…
Tôi muốn xác minh xem đây có phải nhà mình hay không. Sao lại có loại người như thế chứ! Vô duyên, vô lí, ngang ngược.
- “Còn ngơ ngơ đứng đấy làm gì? Không thấy tôi bị làm sao à???”
>”<
- “Cậu bị làm sao liên quan gì đến tôi? Còn nữa đây là nhà tôi, không phải nhà cậu! Sao cậu dám lục lọi tủ lạnh nhà tôi, uống cappuccino của tôi, xông vào phòng tôi, còn ra lệnh cho tôi, bắt tôi thoa thuốc cho cậu. CẬU MUỐN CHẾT HẢ?!!!
>”< “ - “Nhớ lấy cả oxi già đấy”
What??? %@#tjr&$hrth$#& ??????? Thể loại gì đây trời? Tôi sốc đến cắn cả vào lưỡi. Trước khí thế ngang Hỏa Diệm Sơn của tôi mà hắn lại không cảm xúc quẳng 1 câu rất “liên quan”. Vậy là tôi lại… đơ. Hix, giá như tôi có thể nâng cấp bộ xử lí trung tâm của mình thì hay quá rồi, nó sẽ không bị lác mỗi khi gặp “biến” như thế này.
- “Haizzz, chậm chạp hết cỡ mà, cậu có triển vọng làm ninja rùa đấy. Ê, bôi thuốc cho tôi nhanh, Rùa!”

ách! >”<
Từ lúc nào hắn đã moi được đống đồ sơ cứu trong tủ thuốc phòng tôi (trong khi tôi còn chẳng biết hằng ngày chúng định cư ở đâu), lại còn bắt tôi bôi thuốc cho nữa.
Nén giận nén giận. Quân tử trả thù 10 giây chưa muộn. Tôi nhanh chóng cầm tuýp thuốc bóp ra đưa lên cái bản mặt sưng vù của hắn. Hahaha, lần này ngươi chết chắc!
- “Aaaaaaaaa…..!!!!! Cậu định giết người à? Đau quá! Sao cậu dám làm thế hả?”
Mắt đỏ ngầu long sòng sọc, tôi la lối om sòm. Đúng, bạn không đọc nhầm đâu, là TÔI LA! Không biết hắn là yêu quái phương nào mà đọc được mưu đồ ám sát của tôi, bóp chặt cổ tay khiến tôi không cử động được, đau chết! Mặt tôi méo xẹo, xoa xoa cánh tay đáng thương vừa bị tên quái thai kia hạ thủ. Hắn đúng là đồ ác ma, hừ…
- “Tiếp. Tay tôi bị trầy rồi”
- “Không. Tôi không thích làm đấy. Cậu nghĩ cậu là ai?” – tôi bùng nổ tập n!!
- “Chân tôi còn bị trẹo nữa này, đau chết người.”
- “Không liên quan đến tôi”
- “Ài, sao miệng đau thế nhỉ…”
- “Tôi đang nói chuyện với cậu đấy.
- “Ê, nên nhớ tôi vừa là “ân nhân” vừa là “nạn nhân” của cậu đấy!” – lại vụ này, tôi chán lắm rồi.
- “Mặc dù người bị hại là tôi, nhưng sợ bị cậu ám cả năm nên tôi mới rộng lượng mở hầu bao ra đấy. Muốn đền bù chứ gì? Hứ, bao nhiêu?”
- “Thực ra thì, nhà tôi không thiếu tiền…”
- “A, hay quá, vậy đỡ phải đền nhỉ?”
^^~ hí, không nói sớm
- “Nhưng mà đang thiếu… quản gia”

- “Này, đừng bảo cậu muốn mời tôi về làm quản gia nhà cậu nhá. Tôi không rảnh đi quản lí mấy người giúp việc cho cậu đâu. Tôi bận lắm!”
Muốn mời tôi làm quản gia á? Mơ đi. Chắc tên này đọc nhiều tiểu thuyết quá, bị bấn cái cảnh nam chính hành hạ nữ chính đây mà, tôi thuộc làu cái “cấu trúc” này rồi. Hứ, đồ bệnh hoạn!
- “Tiếc thật, đang định trả lương cho cậu bằng cái này”
Sáng lấp lánh. Thứ lấp lánh bằng bạc quen thuộc đung đưa trong tay quái vật làm tôi hốt hoảng.
- “Sao cậu dám trộm nó”
- “Ai thèm trộm của cậu? Chỉ là vô tình nhìn thấy nó bị bỏ rơi dưới đất, tôi có lương tâm nhặt lên dùm thôi mà”
- “Trả đây!”
- “Không thích.”
- “Trả!”
- “Không!”
- “Tôi hỏi lần nữa, cậu trả không?”
- “KHÔNG TRẢ!!”
- “ >”< ……! Thôi mà anh hai đừng đùa nữa, trả đi mà. Cái vòng cổ này là kỉ vật cuối cùng còn sót lại của má tôi đó, xin cậu, trả cho tôi đi. Hôm nay không có nó, tôi gặp xui xẻo từ sáng tới giờ đấy, đi, nha!!!” – thoáng có vệt đỏ trên khuôn mặt, hình như mủi lòng rồi ^^ cá sấu bắt đầu nơi lỏng cảnh giác, hạ giọng:
- “Cũng được thôi, nhưng mà cậu phải làm quản g…”
*xoẹt*
Nhanh như đớp, tôi chớp lấy thời cơ giật lại sợi dây truyền, vui không kể siết trong sự ngỡ ngàng của kẻ địch.
- “Làm gì cơ hả bạn Minh???” – ha ha chết đi – “Dù bạn rất nhiệt tình, nhưng tớ rất tiếc không thể nhận lời mời của bạn được, tớ là con người của công việc, không dư thời gian sang nhà bạn làm quản gia đâu, haizzz, tiếc thật!” – oa haaaaaaaaaaaaaaaaa….. XD
- “Ừ, tiếc quá nhỉ. Thôi thì đành vậy.” – ngừng 1 lúc không hiểu suy nghĩ gì, trong mắt ánh lên tia gian xảo. Chết thật!
Đột nhiên, Cá sấu lôi iphone ra, xoay người 90 độ về bên phải, “tách” 1 cái. – “vậy ngày mai toàn thiên hạ sẽ được chiêm ngưỡng kiệt tác này”
Oh god! Đừng thế chứ. Từ nãy mải cãi nhau với cá sấu mà không để ý đến bãi chiến trường tàn lụi trên giường. Tôi vội vàng xả thân bay lên lấy chăn che chở cho chúng, dù biết là đã muộn. Bao nhiêu vỏ bim bim, hộp cappuccino mút dở, quần áo ngổn ngang trải dài vô tận. Tất cả chúng làm nền cho bức tranh sống động với “mảng chính” là những chiếc bra và underwear sặc sỡ tôi “chưa kịp” cất vào tủ. Và, hiện giờ, nó đã được lưu niệm trong cái iphone đen sì đáng ghét T0T
*Tách!*

???
Aisss, tôi lại ngu rồi. Với tư thế tuyệt đẹp – 2 tay nắm chặt cái chăn, dang rộng hướng về chúa, 2 chân cái trên cái dưới trông rất “ngầu”, còn cổ thì nghển nghển cố giữ cho cái đầu không bị đập vào thành giường – 1 tư thế bơi rất đẹp, rất ấn tượng, nhập cư vào di động cá sấu.
Nhất thời hoảng loạn vì mọi việc diễn ra quá nhanh, da mặt tôi không kìm được đỏ tía lên. Đỏ vì xấu hổ khi bị con trai nhìn đồ nội y, đỏ vì căm phẫn trước hành động dã man của kẻ địch, đỏ vì quá ngạc nhiên nên “làm rơi” mặt xuống nệm đau chết…
- “Cậu nên xem lại quyết định của mình trước khi tôi có quyết định với 2 bức họa này” – nở nụ cười không thể gian hơn, trông hắn thật khác với vẻ lạnh lung khi ở lớp. Sói đội lốt người mà! – “Suy nghĩ lâu thế? Tôi đang chờ đây” – Hắn dơ iphone lên khoe của, màn hình facebook quen thuộc hiện ra với tấm hình nhỏ nhỏ của tôi, ngón cái đã để sẵn ở chữ “post”, chỉ chờ câu trả lời của tôi mà quyết định có chạm vào màn hình hay không.
- “….. Được, làm thì làm.” – nghiến răng nghiến lợi, tôi đáp cực kì miễn cưỡng – “mau xóa ảnh, nhanh”
- “Ngu gì mà xóa, nhỡ cậu lật lọng thì sao?”
- “Tôi không giống cậu đâu”
- “Không cần biết, cứ về làm quản gia nhà tôi đi đã!” - “Nhưng mà, tôi cũng phải đi học chứ. Làm sao nhỉ học để “đền ơn” cho cậu được.” – tôi cố trả treo
- “Ai bắt cậu làm cả ngày, part time là được rồi. Sướng nhá, vừa được tiếng có lòng báo ơn, vừa được tiền tôi trả lương hàng tháng.”
*****
Mệt mỏi lết xác thân tàn tạ từ nhà cá sấu ma vương về, tôi hận mình không thể túm tóc tạt tai tát tới tấp tên mặt người dạ thú kia. 2 ngày qua, tôi thực sự thấm thía làm “quản gia” nhà hắn là như thế nào.
1 ngôi nhà tráng lệ như lâu đài trong cổ tích. Đường đi dẫn từ cổng vào lâu đài được dát vàng sáng lóa. Bước vào trong, choáng ngợp với ánh sáng lóa mắt của đèn chùm pha lê phản chiếu lên nền nhà ốp kim cương, vật dụng trong nhà đều làm bằng đá quý hoặc mạ vàng lấp lánh chói lòa cùng cả đống người giúp việc tấp nập đi đi lại lại để phục vụ, dọn dẹp. Quang cảnh hết sức kì vĩ. Tôi – 1 quản gia trong tư thế hiên ngang gánh trên vai trách nhiệm lớn lao – chỉ huy 1 rừng người kia. Phất tay trái, họ phải bê ra bàn cả giường đồ ăn. Búng tay phải, họ trải thảm đỏ đón tiếp chủ nhân. Quản gia Vũ Hoài An nắm trong tay quyền lực dưới 1 người trên vạn người.
Vâng, đời không như là mơ, lấy đâu ra lâu đài cho tôi quản ạ. Chỉ là, nhà hắn có to hơn nhà tôi 1 chút, đẹp hơn nhà tôi 1 chút. Tôi ngạc nhiên trố mắt ra nhìn cảnh tượng hùng vĩ của ngôi nhà không 1 bóng người:
- “Sao cậu kêu tôi sang đây làm quản gia?”
- “Ừ, sao”
- “Nhà cậu không có người thì tôi… “quản” cái gì?”
- “Không quản người thì quản vật, quản việc. Cậu không định nghĩa được từ “quản gia” hả?”
Và thế là tôi trở thành vị “quản gia” vĩ đại với công việc nấu cơm, rửa chén, dọn nhà, tắm cho cún,… Dù cho kĩ thuật làm việc của tôi “chưa được cao lắm”. Cũng không thể trách được khi 1 thiên kim tiểu thư như tôi chưa bao giờ phải bò vào nhà vệ sinh cọ bồn cầu =”= giờ có thể xịt nước tứ tung “rửa” nhà tắm là tốt lắm rồi.
Trong tất cả các việc, tôi thấy hoàn hảo nhất là phần nấu ăn. Việc gì chứ nấu nướng là nghề của tôi rồi, chỉ cần có bàn tay của tôi là mọi thứ đều có thể trở thành sơn hào hải vị. Nhưng đáng hận là tôi dành hẳn 3 tiếng đồng hồ hì hụi trong bếp nấu bữa trưa a vương. Vậy mà bê ra hắn còn hỏi “đó là cái đống gì” mới ức. Hắn có biết là “cái đống” đó nếu đem cho ba tôi ăn, ông sẽ tấm tắc khen ngon, xúc động đến chảy cả nước mắt. Không nỡ ích kỉ ăn 1 mình còn đem cho cún nhà bên cạnh được thưởng thức cùng. Đã thế, ba còn lo tôi vất vả nên cứ đến bữa ăn là lại hốt hoảng đòi vào bếp tự nấu, không để tôi phải đụng đến cái gì. Ba bảo con gái làm lụng nhiều tay sẽ xấu. Thật chứ hắn chẳng bằng 1 phần 10 ba tôi.
Đang chìm trong dòng cảm xúc vô tận, tôi tia ánh mắt đến 1 cửa hàng quần áo khá ngầu phía đối diện. Tất nhiên, tôi không ngần ngại bước tới. Bước chân vồn vập bỗng khựng lại trước 1 bóng hình trầm lặng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui