Tiểu Thư Cappuccino

- “Xong chưa? Lâu thế?!!”
- “Đây đây. Xong rồi đây.”
Lật đật đi xuống nhà, trông tôi như một con gấu bự trong cái áo dạ đỏ nổi bật, vì hôm nay lạnh mà.
Tôi chưa từng trải qua một Noel nào lạnh như thế này, ở Sài Gòn lấy đâu ra mà lanh.
Tôi thích thú ngắm mình trong gương. Hôm nay tôi để tóc xõa, đeo băng đo đỏ cùng một tông với cái áo khoác đỏ cổ lông trắng. Cùng đó là quần legging trắng và bốt lông trắng. Trông tôi hơi bị cute ^v^
Trên người tôi bây giờ trừ đồ nội y ra thì toàn bộ trang phục đều là cá sấu sắm cho hôm qua. Tôi đã bảo là tôi không thiếu đồ nhưng hắn cứ lôi tôi đi xềnh xệch. Chọn đi chọn lại rồi bắt tôi mặc bộ đồ này.
Thì pahir mặc thôi, nếu không muốn bị hắn xử đẹp. Thực ra bây giờ hắn chẳng cso quyền gì với tôi nữa, vì hắn đâu có cái gì để đe dọa tôi đâu. Nhưng nực cười là tôi vẫn răm rắp làm theo ==” Điên thật! Chắc là bị “đô hộ” lâu quá nên phục tùng trở thành thói quen rồi. Mà cũng chẳng sao, dù gì thì bộ đồ này cũng rất đẹp, rất hượp với tôi, ít ra không làm tôi phải mất mặt.
Vừa mở cửa đã thấy cả đống người đứng chờ.
Đập vào mắt tôi đầu tiên là nụ cười tan băng của Huy. Ôi cả người tôi cũng nhũn ra rồi đây. Kế đó là nụ cười phô trương đến chói mắt của đầu vàng. Cậu ta lúc nào cũng thế, lúc nào cũng toe toét hớn hở y như con milu, cứ bảo sao bị tôi gọi là milu.
Cơ mà conng nhận yôi vip thật, đi chơi Noel cũng được cả lớp đến tận nhà rước đi ^^
- “Hôm nay Hoài An xinh quá ^0^”
- “Thế hóa ra mọi khi Hoài An không xinh à?”
- “Không phải. Mọi khi xinh nhưng mà hôm nay xinh hơn mọi khi.”
- “Đã ngu còn hay phát biểu.”
- “Ê, nói lại phát!”
- ………………………..
Ài, Hà Anh lại chí chóe với đầu vàng. Tôi phải dùng từ “lại”, vì không biết bao nhiêu lần hai con người nay cãi nhau, gây mất trật tự công cộng, ảnh hưởng đến môi trường làm việc của những người xung quanh. Đáng lẽ phải bị giải lên đồn lâu rồi ==”
Chẳng quan tâm nữa, tôi đưa mắt về phía hoàng tử, bắt gặp đúng lúc cậu ấy cũng đang nhìn tôi.
Ngại quá.
Huy không nói gì, chỉ mỉm cười với tôi một cái. A, cậu ấy cười với tôi kìa. Thích ghê!
^^
- “Ơ, hôm nay Hoài An với Hoàng Minh mặc đồ đôi hả?”
- “Ừ nhỉ, nhìn kìa, ăn gu nhau thế cơ mà.”
- “Chết chết à nha. Không ngờ đấy.”
- “Đừng có nói với bọn này đây chỉ là tình cờ thôi nhá…”
Ặc, nghe mọi người bàn tán, bây giờ tôi mới để ý đến sự xuất hiện của cá sấu. Hắn mặc một cái áo khoác da màu trắng khá ngầu, dưới là quần côn đỏ bắt mắt cùng giày khủng bố màu trắng. Hai chúng tôi cứ như đang mặc đồ đôi với tông màu trắng – đỏ.
Mà không! Thưc sự là đang mặc đồ đôi mà! Trên góc cổ áo bên trái của tôi và hắn đều có một hình vương miện mạ vàng, nhỏ bằng đầu ngón tay. Hai cái quần trắng và đỏ đều có vệt loang ở rìa đùi bên trái. Còn giày khủng bố và bốt lông trắng đều có hình vương miện mạ vàng y hệt trên cổ áo. Mặc dù hai phong cách, hai chất liệu khác hẳn nhau nhưng lại rất ăn gu về màu sắc và điểm nhấn.
Aaaaaaaa, hắn lại muốn giở trò gì đây? Muốn làm tôi bẽ mặt hả? Đồ con lợn xấu xa này.
Và, cả lớp tôi tiến thẳng đến hội chợ.
Noel có khác, đường phố chỗ nào cũng tấp nập, trang hoàng lung linh. Trời tuy lanh nhưng hơi người và mùi thức ăn ấm sực làm con người ta cảm thấy dễ chiu và ấm cúng vô cùng.

Càng hạnh phúc hơn khi đêm noel được sóng bước bên người mà mình hâm mộ bấy lâu. Tôi và Huy cùng nhau bước đi, nói đủ thứ chuyện trên đời, chỉ trỏ mọi thứ hay hay trên đường, mặc cho cả lớp đang tíu tít với nhau cái gì không biết.
Chỉ thấy là Tặc nữ hội đang mải mê “hành nghề” tia zai công khai, bình phẩm văn hoa như thể những chàng trai là những tác phẩm nghệ thuật. Đầu vàng thì tít mắt lên… chêu anh già noel, cứ đứng nghịch ngợm, vặt râu bóp mũi, tét mông anh già, đến nỗi anh phải cầu cứu bảo vệ đại ca mấy lần ==” A ha, còn cá sấu kìa, hôm nay ít nói ghê, cái mặt cứ sị ra cả đống chẳng hiểu vì sao. Nhìn muốn đấm! Nhìn qua nhìn lại có mỗi hoàng tử của tôi là dễ thương nhất
^v^
Người đi đường thì cứ suýt xoa về ba con người tạm gọi là hot boy này, khiến tôi không khỏi bực bội. Ngắm vừa thôi chứ, mòn mặt con nhà người ta bây giờ!
- “An này.”
- “Ưm?”
- “Cậu có thể giữ bí mật chứ?”
- “Ở… chắc là có thể. Sao thế?”
- “Được. Vậy tớ kể cho cậu chuyện này.”
Trông mặt Huy rất là tình hình. Cậu định kể chuyện tày đình gì thế? Gì cũng được, chỉ cần đừng nói cậu là… con gái, hoặc đại loại như thế là được ==”
- “Tớ… đang thích một người.”
CÁI GÌ???
Không! Bình tĩnh!
Hoài An à bình tĩnh. Nhỡ người đó là tôi thì sao?
Và Huy đang… tỏ tình… một cách gián tiếp?
- “Vậy bạn ấy, là người như thế nào?”
- “Cô ấy xinh đẹp, trẻ con, dễ thương. Nhưng mà… đần lắm. Hỏi gì cũng kêu biết mà chẳng làm được cái gì ra hồn. Đã thế lại còn tự cao tự đại. Nói chung là rất… buồn cười ^^”
Vừa kể vừa cười, mắt Huy ánh lên tia hạnh phúc. Vừa kể vừa cười, mắt Huy ánh lên tia hạnh phúc.
T__T
Vừa ngu vừa đần vừa vô dụng thì chắc chắn không phải tôi rồi.
- “Tại vì đần quá nên không biết tớ đang thích cô ấy. Thích nhiều lắm. Chắc là sắp chạm đến mức cao hơn thích rồi. Nhưng mà cô ấy vẫn không chịu nhận ra.”
Huy ơi, hoàng tử ơi, thiên thần ơi, sao cậu lại đi yêu một người như thế? Hãy nhìn người bên cạnh cậu đây, công dung ngôn hạnh đủ cả, cầm kì thi họa gì cũng biết, sao không chọn tôi!!! :(((((((((
- “Thế sao cậu lại…”
- “Giúp tớ. Làm cách nào để cô ấy cũng thích tớ. Được không?”
- “Á, sao lại nhờ tớ? Tớ… không biết. Không biết đâu!”
Tôi lắc đầu nguầy nguậy.
Đau lòng quá mà. Sao lại nhờ tôi chuyện này? Sao tôi làm nổi?
- “Đi mà. Tại cậu là con gái, cậu biết con gái thích gì mà.”
- “Ơ… được.”

==”
Tôi vừa đồng ý phải không?
==”
Ha, hay rồi, sao tôi lại đồng ý chứ.
Cũng tại Huy cả, tự nhiên trưng ra cái bộ mặt cún con làm gì, khiến tôi ngẩn cả người, buột miệng nói ra.
Lạ quá, Cậu ấy bình thường nghiêm túc thế mà cũng biết làm cái mặt này. Bình thường chỉ có đầu vàng hay làm vậy mỗi lần rủ rê tôi đi chơi thôi. Khổ thế!
- “Nhưng mà, tớ phải biết đấy là ai thì mới giúp được chứ.”
Hứ, tôi mà biết “nó” là ai thì tôi sẽ… tôi sẽ… thực ra tôi cũng chẳng biết sẽ làm gì ==”
- “Bí mật. Thế nhé. Cậu nhận lời rồi đấy. Chà, tớ định sẽ nói ra tình cảm của mình vào ngày sinh nhật cô ấy, cậu thấy sao?”
Đang ngẩn người ra vì nỗi đau ê chề, tự nhiên có bàn tay kéo phắt tôi sang một bên, suýt ngã. Lại là cá sấu. Từ nãy hắn nhảy vào phá đám tôi và Huy đến mấy lần rồi mà không thành.
Chết! Quên mất là cá sấu cũng thích hoàng tử mà. Thảo nào cả buổi cứ sưng sỉa gây sự với tôi, tại tôi toàn đi cạnh hoàng tử.
Chao ôi, nếu hắn biết được sự thật hoàng tử đã có người trong mộng, chắc hắn sẽ về nhà úp mặt vào giường tuyệt thực khóc rưng rức ba ngày ba đêm mất!
- “Đi… mua thuốc với tôi. Tôi… tôi bị đau bung. Nhanh!”
- “Sao không tự đi đi.”
- “Tại hiệu thuốc ở góc khuất quá. Tôi… sợ ma!”
==”
Lí do có củ chuối quá không?!! Ma nhìn thấy hắn còn phải sợ chứ hắn thì sợ cái nỗi gì.
À mà quên hắn sợ ma thật.
Lần trước chả về đến cửa rồi còn ngồi khóc nhè vì sợ mà cơ mà. Thôi thì đi cùng hắn cho đỡ tội nghiệp, nhìn cái mặt khó đỡ quá. Dù sao bây giờ cũng chẳng còn hứng nói chuyện với Huy nữa.
Ấy thế mà tôi vừa bước cùng cá sấu phát thì thấy Huy có vẻ không vui. Không lẽ…

Không lẽ kẻ bí mật đấy là… cá sấu chăng?
Ôi ôi tôi không muốn nghĩ nữa. Tôi không tin đâu. Chắc chắn người đó không phải cá sấu, phải không hoàng tử?
*****
Vừa mua gói thuốc bước ra khỏi hiệu, cá sấu đã ném ngay nó vào thùng rác, kêu là hết đau bụng rồi.
Biết ngay mà. Đó chỉ là cái cớ để tách tôi với Huy ra thôi. Đồ xấu tính xấu nết này!
- “Không được đi với Huy mà cậu buồn thế à?” – quăng cho tôi lon coca, cá sấu bóng gió hỏi.

- “Ừ… À không!! Tại phải đi với cậu nên tôi thấy khó chịu thôi.”
- “Cậu… ghét tôi thế à?”
- “Ờ!! Ghét cực ý!!!”
Mặt cá sấu bỗng lì lại, lạnh như con cá để trong ngăn đá. Không nói không rằng giật phắt lon coca trong tay tôi tu một hơi, rồi bóp méo vứt qua một bên.
Đáng sợ quá! Hắn bị làm sao thế? Thà hắn cứ bật lại tôi như mọi khi, cãi nhau ỏm tỏi và kết quả là tôi thua, còn hơn là im lặng như thế này.
Quả thực trông rất đáng sợ! Hắn tức cái gì mà tức? Tôi còn chưa thèm tức thì thôi. Đồ dở hơi! Đồ con lợn thối tha!
Hu hu, tôi phải ra đường lớn thôi, chỗ này vừa vắng vừa tối, tôi cũng sợ ma lắm!
T__T
- “Đi từ từ thôi em gái ơi.”
- “Sao noel lại đi chơi một mình thế kia? Chưa có người yêu hả?”
Xong rồi, tự nhiên lại gặp mấy thằng côn đồ lêu lổng. Tất cả là tại cá sấu chết tiệt >”<
- “Tránh ra!!” – Rất oai, rất lạnh lùng, rất hổ báo, chứ thực ra tôi đang sợ đến nhũn cả người ra đây, run bần bật như kiểu mấy ngày bị bỏ đói.
- “Tôi có tiền đây, các anh lấy rồi đi chỗ khác nhờ, đừng có động vào người tôi!”
- “Nhưng mà anh lại cứ thích đụng thì sao nhỉ?”
Một tên bước đến, định nắm lấy tay tôi. Tôi giật mình tiện chân thụi một phát đau vào bụng hắn. Sợ quá, tôi cắm đầu chạy và hò hét, nhưng bị chúng nó đuổi dồn vào cái ngõ nhỏ hơn, tối hơn. Thôi thì liều, tôi vớ đại viên gạch to ở góc tường, trừng mắt lao về phía trước. Đừng ngạc nhiên nhé, trông tôi tiểu thư điệu đà thế thôi, nhưng mà một khi đã cáu thì đừng hỏi bố cháu là ai!
Tuy là tôi chưa từng qua một lớp võ thuật nào, nhưng với kinh nghiệm 16 năm xem phim chưởng Trung Quốc, phim kiếm hiệp Trung Hoa, phim hành động Mĩ, phim siêu nhân Nhật Bản và phim hoạt hình Tom and Jerry, tôi cũng học mót được một số tuyệt chiêu.
Tên gần tôi nhất nhanh chóng bị một gạch vào đầu, mắt long sòng sọc vì tức, trong khi trán chảy be bét máu. Khủng bố thật, bị cả cục gạch vào trán mà vẫn còn sức trừng mắt với tôi, quả không xoàng chút nào. Tôi nhảy lên tung một cước vào chỗ hiểm của thằng mặc áo kẻ caro thì bị một thằng áo đen tóm chân lại. Hòn gạch bay thẳng vào mặt thằng áo đen không thương tiếc, khiến nó dập cả mũi.
May là người tôi cũng nhỏ nhắn nên mấy lần bọn kia suýt túm được thì tôi lại lách qua được.
A a, thằng thiểu năng nào kéo tay tôi đấy, đau quá. Tình thế bức bách, tôi ném bừa gạch vào một thằng định giúp tóm tôi lại. Sau đó nắm tay thật chặt, tôi đấm lấy đấm để vào thằng đang giữ tôi, đấm, đạp, cắn, cào, cấu, đủ trò. Nhưng mà sức người có hạn, huống chi tôi là phận gái liễu yếu đào tơ, huống chi còn là một chọi năm, huống chi chúng đều là dân giang hồ đứa nào cũng khỏe như voi.
Nói chung là sau đó tôi bị tóm với sự tức giận của mấy thằng kia . Mẹ ơi, chờ con nhé!
T_T
- “Con này trông thế mà kinh gớm.”
- “Tội này là phải xử nặng rồi!”
Tôi chẳng còn sức đâu mà đôi co với bọn chúng nữa.
Tên áo trắng cầm đầu bước lại gần tôi, thích thú với sự im lặng của tôi. Hắn giơ bàn tay bẩn thỉu vuốt lên khuôn mặt thánh tạc của tôi, cười đểu, rồi hôn gió một cái.
Kinh tởm!
Cũng may chỉ là hôn gió, chứ không thì chết với tôi. Mà nếu có thật là không phải hôn gió, thì tôi cũng chẳng làm được gì _
Rời tay khỏi mặt tôi, tên cầm đầu thò tay vào túi áo tôi, hắn móc ra được 500.000 ngàn ném cho thằng bên cạnh. May là tôi bán điện thoại rồi nếu không thì hôm nay mất trắng. Hắn lại tiếp tục thò tay vào túi áo tôi lục lọi.
Bỉ ổi chưa từng thấy. Biết là trong túi hết đồ rồi mà vẫn cứ rà tay vào, thực chất là để vờn chớn eo của của tôi mà. Tôi không còn sức mà phản kháng nữa rồi. Cổ họng tôi khô lại, cả người mất hết sức lực vì nãy giờ đã ăn gì đâu.
À thực ra là mới ăn có hai cái nem chua, một bát tào phớ, một cái hamburger và tám cái quẩy nóng chứ mấy. Nhưng mà hồi nãy đánh nhau nó tiêu hết rồi, lại còn bị thụi một phát vào bụng nữa, rõ đau
T_T
- “Thả người ra!!”
Và trong lúc đã hết cách rồi, thì tôi nhìn thấy hoàng tử, đầu vàng và cá sấu. Họ xuất hiện như ba vị thiên sứ, đến giải cứu cho sinh linh bé nhỏ tội nghiệp là tôi.
Năm tên côn đồ đều cười khẩy một cái, nhìn ba người họ vừa như khinh bỉ, vừa như thách thức.

Khiếp, đã xấu lại còn bày đặt, cứ thích đú trong phim, mà có đú được cho nó nên hồn đâu. Cười khẩy gì mà trông như bị sái quai hàm ý. Nếu không phải do tôi kinh nghiệm dày dặn thì chắc cũng chẳng nhận ra là chúng đang cười khẩy.
Ấy thế mà ba “thiên sứ” vẫn cực kì bình tĩnh nhá, trông mới oai phong làm sao!
Rồi tôi thấy, ánh mắt ba thiên sứ bỗng chốc sắc lại, cả người họ toát ra một luồng sát khí bức người.
- “Tao nói lại câu nữa, có-thả-người-không-đây?”
Thử đoán xem, ai là người vừa nói câu đó.
Là Việt Anh – là đầu vàng đấy! Bình thường cậu ta nhí nhảnh cá cảnh là thế, không ngờ cũng có lúc buông ra câu nói đầy quyền lực, đầy sát khí như vậy.
Nhưng chỉ ngay sau câu đó thôi, một đám du côn khác từ đâu tiến vào ngõ, cỡ độ hai chục thằng gì đấy, chắc là do bọn này gọi đến thêm. Hèn thật!
Sau đó, cả đầu vàng và hoàng tử đều xông lên đấu tay đôi với lũ côn đồ. Tiếc quá! Nếu có galaxy ở đây, tôi sẽ quay lại cảnh nhìn năm có một này.
Hoàng tử bình thường dịu dàng lãng tử, vậy mà giờ lao lên đánh nhau như một con mãnh thú. Cậu ấy quạt thẳng tay những đứa ngáng đường mình, thậm chí còn văng tục khi bị rạch một nhát vào tay. Dường như Huy thật sự nổi giận rồi.
Đầu vàng còn làm tôi ngạc nhiên hơn nữa. Trước mặt tôi không còn là milu nhí nhố hay cười cợt nữa rồi. Trước mặt tôi là một con người cực kì mạnh mẽ, quyền lực, lạnh lùng. Chẳng hiểu cậu ta trấn được cái côn ở đâu, thừa thế xông lên vụt điên đảo. Trông thật đáng sợ!
Trong lúc đó, tôi bị tên cầm đầu lôi ra đầu ngõ. Kề một con dao díp vào cổ tôi, hắn hét to:
- “Bây giờ thích đánh nhau hay thích con này bị một nhát vào cổ?”
Huy và Việt Anh lập tức dừng tay, hốt hoảng nhìn về phía tôi. Bọn kia thừa dịp, ỗi người một gậy vào lưng, vào sườn. Oh god! Hai người họ ngã rồi, làm sao đây?
- “Bây giờ thích con dao này vào cổ nó hay cổ mày?”
Một giọng trầm hơi khàn phát ra ngay sau tôi, theo sau đó là mùi hương nhè nhẹ khá quen thuộc.
Nãy giờ đánh nhau không thấy cá sấu đâu, thế mà đã đứng đây từ lúc nào, lại còn kiếm đâu được con dao dí vào cổ thằng cầm đầu nữa.
Giọng nói đáng sợ quá, vừa cất lên đã khiến tôi giật mình, dường như cầm đầu cũng bị giật mình, vì thế mà con dao sắc lạnh bị dịch chuyển, cứa vào da cổ tôi một chút. Một chút thôi, nhưng đủ làm tôi đau đến tận óc, vì trời rất lạnh khiến cho vết cứa buốt và xót vô cùng. Máu ở cổ rơm rớm chảy ra, tôi cau mày chịu đựng.
Cầm đầu sợ xanh mặt, quát tháo lũ đàn em tản ra. Huy và Việt Anh cũng đồng thời đứng lên.
Trời! Họ là siêu nhân hả? Bị cả cái gậy phang vào người, không gãy xương là may, thế mà còn đứng dậy phủi quần áo được mới ghê chứ!
Đầu vàng thấy tình thế xoay chuyển, cơ mặt dãn ra để lộ nụ cười tinh quái đắc ý. Lại trở về với phong cách hằng ngày: nhâng nhâng cái mặt đi trêu ghẹo mấy thằng đàn em, hết gõ đầu lại dựt tóc, búng tai, thần thái có vẻ rất khoái chí. Bao nhiêu sát khí cứ gọi là bay đi đâu hết. Bó tay!
Mà kể ra ý, bọn đàn em này cũng ngu lắm cơ. Nếu bọn nó mà túm luôn hoàng tử với đầu vàng làm con tin, thì cả hai bên đều có con tin, thì chúng đã không bị lép vế như thế này. Nhìn đầu đứa nào cũng to mà sao ngu thế nhỉ? Chắc chúng nó đi độn óc cả lượt.
Hồi trước bọn bạn bảo tôi là đứa mồm thối (không phải theo nghĩa đen đâu nhá ==”), nhưng mà có phải đâu. Tôi phải là đứa óc thối mới đúng!
T_T
Vừa mới nghĩ đến thôi đã có hai thằng móc hai chân của hoàng tử và đầu vàng, ngã ngửa. Chúng nó cũng đú cá sấu dí dao vào sườn của hai người kia.
Vậy là bên chúng nó có tổng cộng gần hai mươi đưa cùng ba con tin. Bên chúng tôi chỉ còn đúng một người đang ở thế chủ động cùng con tin là thằng cầm đầu. Thế này thì nắm chắc phần thua rồi còn đâu, chuẩn bị gặp Diêm Vương rồi. Haizzz, không biết ngài có đẹp trai không, nếu thế thì tôi chết không hối tiếc!
Rồi “ruỳnh” một cái, Huy đạp ngửa thằng đứng sau xuống, khiến con dao sượt một nhát qua sườn, nghe rợn người. Chắc đau lắm đây. Rồi cậu ấy bị mấy thằng bên cạnh xô đến bao vây, nhưng chỉ bằng một cước, chúng nó đổ hết. Rồi cũng bằng một cước, cậu ấy đá bay con dao trong tay tên đang giữ đầu vàng mà không làm rách lấy một sợi vải.
0__o
Hai người họ lại ở thế chủ động, lại song kiếm hợp bích chống trả lũ bặm trợn kia :(
“Ò e ò e ò e..” (tiếng còi ạ)
Tiếng còi xe cảnh sát réo ầm náo động cả không gian. Nhân lúc bọn chúng đang hoang mang há mồm rộng đến vài kilomet, thì tôi nhanh miệng cắn một phát vào cánh tay thằng cầm đầu, rất “thấm”, làm nó giật nảy mình kêu oai oái, không để ý đã nhấc dao ra khỏi cổ tôi. Cá sấu đằng sau tranh thủ vặn ngược tay hắn ra sau, thúc một phát vào lưng, rồi ném dúi hắn về phía anh cảnh sát đẹp trai.
Á? Cảnh sát? Ờ đúng rồi, lúc nãy tôi có nghe tiếng còi xe thì phải _
Lũ lốn nhốn kia bị túm gọn. Có vài tên cố chống cự chuồn cho bằng được, nhưng mà bị mấy phát súng hơi cay sợ luôn. Còn bốn người chúng tôi cũng phải lên đồn tường trình sự việc. Mệt!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui