-”Alô... Chị 2 hả! Chị về nhà gấp, mẹ... Mẹ bị sỉu rồi chị ơi!”(giọng Quân nấc lên vì khóc gọi nó, đang làm việc ở quán)
-Rồi, rồi! Chị... Chị về liền!(nó vội vàng nói qua điện thoại)
-Anh Long ơi, anh xin quản lí cho em nghỉ sớm một bữa.nhà em có việc gấp! Em cảm ơn.(nó nói nhanh với Long đang dọn bàn gần đó rồi một mạch chạy ra
khỏi quán kg kịp để anh í ới)
-....
nó vẫn còn mặc nguyên bộ đồ của quán chạy về nhà.
.
.
.
-Mẹ, mẹ ơi sao thế này!(nó đỡ mẹ dậy, mắt nhèo nước, còn Quân thì kg biết làm gì chỉ ôm lấy mẹ mà khóc)
-Quân, em lấy máy chị bấm số của xe cấp cứu dùm chị. Nhanh lên.
...
..
.
.
....... Phòng cấp cứu, đóng rập cửa đã hơn nửa tiếng, vẫn chưa mở lại, còn 2chị em nó thì mất hồn, ngồi trên ghế.....
-chị 2 mẹ sẽ không sao chứ!(Quân mệt vì khóc lo lắng hỏi chị)
-ừ, mẹ sẽ không sao hết! Rồi mẹ sẽ tỉnh dậy, em yên tâm!(nó cười an ủi Quân)
-Dạ.
-Ừ, em buồn ngủ rồi phải không nằm tạm lên đùi chị mà ngủ đi, chút nữa mẹ ra chị gọi em dậy.
-Dạ.
.
.
.
... Tinh....
cửa phòng cấp cứu được mở ra, mặt bác sĩ ủ rũ, nó khẽ để Quân gối lên chiếc áo khoác, chạy lại phải bác sĩ.
-Bác sĩ, mẹ cháu sao rồi, mẹ cháu bị sao vậy ạ? Có nặng lắm kg?
-Hmm... Người nhà nên chuẩn bị tinh thần. Mẹ cô bị U Tủy sống rất nặng và đang
ăn mòn vào xương. Có lẽ sẽ sống được 2tháng nữa!(giọng bác trùng xuống,
thương tiếc nói)
-Bác... Hết cách rồi sao? Bao nhiêu tiền cháu cũng
sẽ cố mà. Cháu xin bác hãy cứu lấy mẹ cháu!(nước mắt nó dàn rụa túm lấy
vạt áo van nài)
-Tôi đã hết cách. Mong người nhà hãy đối mặt với sự thật!
nói như sét đánh ngang tai, khoảng không trước mắt nó mờ dần đi, và nó kg còn thấy được gì nữa.
.
.
.
Ánh nắng sớm mai lách qua khe cửa rọi làm chói mắt nó.
-Tiểu Hi em tỉnh lại rồi hả!(sếp nở nụ cười hằng ngày với nó, che ánh nắng rọi vào mắt nó)
-Mẹ, mẹ em đâu!(nó đạp tấm chăn mỏng của bệnh viện ra, rút dây chuyền nước, định bước khỏi giường)
-Em bình tĩnh lại đi! Mẹ em đang được chăm sóc bên phòng điều dưỡng.(Sếp vội vàng giữ nó lại)
-Kg kg được, em phải đi tìm mẹ, mẹ em kg thể nào... Anh để em qua với mẹ đi!(mắt ướt sũng, nó cố gạt tay anh ra)
-Em bình tĩnh lại được không! Em như vậy, gặp mẹ mẹ sẽ đau lòng lắm đấy. Em biết kg!(anh nắm chặt vai nó, ámh mắt của anh hiền dịu nhìn xoáy vào
mắt nó)
-Nhưng, mẹ... Mẹ của em kg bị vậy mà. Anh nói đi, nói rằng
những gì em thấy chỉ là mơ đi!(lúc này nhìn nó mới tội nghiệp làm sao,
mắt cận của nó kg nhìn rõ mọi vật hơn khi bị lớp màng nước mắt chắn, đôi má lăn dài những giọt nước mắt, tay nắm lấy cánh tay anh bất lực)
-Tiểu Hi à!(Sếp sót sa, ôm lấy nó vào lòng, chấn an chứ thật lòng kg biết nên nói sao để nó bình tĩnh đối mặt với sự thật này)
-...
..... Quay ngược thời gian, tối hôm qua khi ở bệnh viện.......
hôm qua anh đi thăm bạn bị tai nạn giao thông ở bệnh viện, lúc trở người đi về thì nhìn thấy bóng nó vật vờ trên ghế, định tới hỏi thì vừa đúng lúc phòng cấp cứu mở cửa,.... Anh nghe hết những lời bác sĩ nói. Kg tiện
lại gần nó lúc này, anh núp một góc, thì vừa thấy nó đã ngất lịm.
anh đưa nó vào nghỉ ngơi ở phòng bệnh trống và bế cả Quân vào đó ngủ. Cả
đêm anh túc trực bên nó, rồi anh cũng âm thầm, tìm hiểu rõ hơn sự việc
của nó.
bác sĩ kêu, bây giờ có thay tủy cũng đã quá muộn, cơ may
thành công chỉ ở mức 15%, nhưng trước giờ chưa có trường hợp nào vượt
ngoài mong đợi như vậy cả! Mà còn tốn một khoản tiền rất lớn.
nhưng sếp chẳng thèm suy nghĩ nhiều, cho dù là 1% anh cũng sẽ cố gắng giúp nó.
nên cả đêm qua anh liên lạc cho rất nhiều nơi, để mua tủy với giá rất cao.
... Chuyện là vậy......
-....
-Em yên tâm, anh sẽ giúp em!(Sếp nói nó sau khi nó bình tĩnh, đi thăm mẹ)
-Dạ, em cảm ơn, nhưng sếp cứ để em lo ạ!(nó thất thần)
-Em nói gì vậy chứ, em là nhân viên của anh mà. Nên anh có trách nhiệm giúp đỡ nhân viên của mình.
-kg cần phải làm vậy đâu ạ! Em cảm ơn.
-Cái cô này, tim tôi sa thải cô kg! Bướng quá đấy.(sếp búng trán nó)
-...
ngày nào sếp với Long và thi thoảng có thêm mấy chi trong quán đếm bệnh viện thăm mẹ nó và xem xét tình hình của nó, riêng anh long và Sếp là xác
định rồi đấy, cứ ở bên nó, cùng nó đợi tủy đang được mang qua từ bên Úc.
.
.
.
.... Choeng....
Cũng kg hiểu sao, cùng lúc ấy, ly cafê trên tay Khang rơi xuống đất.
-Ơ cái thằng này mày sao thế!(MQ)
-Kg lẽ, nhớ Tiểu Hi quá đến mức chân tay run rẩy rồi hả!(MT)
-Mày tin răng kg còn kg? (nó chau mày, hơi mệt mỏi, vì cả mấy ngày liền kg tìm thấy nó)
-Mày....
phải tạm dừng cuộc trò chuyện vì điện thoại hăắn rung.
-Dạ em nghe anh Vĩ!
-...
-anh tới Mộc đi, tụi em với SongMinh đang ở đây!
-....
giọng Vĩ có vẻ cũng mệt mỏi, gọi để gặp tụi hắn, chắc có chuyện.
...15phút sau....
Vĩ và anh Nghĩa đã ngồi trước mặt.
-2anh tìm em có chuyện gì vậy!(Hắn tò mò, cốn ít nói lắm)
-Tụi em đã tìm ra Tiểu Hi chưa!(Vĩ bơ phờ)
-À, dạ chưa!(nói đến đây thì tụi hắn trùng xuống)
-Đã 2tuần rồi tụi em chưa liên lạc được với nó, em tưởng 2anh phải là người biết róchư ạ!(xC)
-Hmmm... Đến nước này tụi anh cũng không dấu nữa!(Nghĩa phờ phạc thở dài)
-Ý là sao ạ?(Hắn cau mày)
-Nhược Hi, đã chuyển ra ngoài cách đây một tháng rồi!(Vĩ)
-là sao!(5tụi hắn hốt hoảng)
-cách đây 17năm trước, ngày nó sinh ra.......(Nghĩa kể hết xảy đầu đuôi câu chuyện, kèm theo giọng hụt hẫng)
nghe xong tất cả như rơi vào hố sau, đặc biệt là hắn, kg thể nào chấp nhận được sự thật này.
-Khi anh biết, cũng giống như các em bây giờ vậy.(Nghĩa trùng xuống)
-Sao anh không nói cho tụi em sớm chứ!(TC kg cầm được nước mắt)
-giờ này không biết nó ra sao, chắc khó khăn lắm!(Xc kg kém mà tức giận)
-Tụi anh xin lỗi, vì nó kg muốn tụi em phải lo mà lận đận đến tìm nó!(Vĩ)
-Tụi em là bạn nó cơ mà!(MQ)
-Em xin phép!(Hắn tâm trạng hỗn loạn, đẩy ghế đứng dậy)
-....
.
”Nhược Hi à, cô nghĩ sao lại dấu tôi chuyện này cơ chứ, cô có biết tôi lo lắng cho cô như thế nào kg hả! Cô đừng để tôi tìm thấy!” hắn liên tục suy
nghĩ, bấm gọi cho nó dù biết là nó đã khóa máy suốt từ đêm 30 đến nay
chưa thèm mở. Hắn phi xe đến ngôi nhà lụp xụp khi xưa của nó thì đã
trống vắng. Điên cuồng hắn lao khắp nơi tìm nó.
.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...