-trời đất ơi... Cô điên hả?(Hắn cũng phải hơi lớn tiếng trước cái giọng oanh vàng của nó vang vọng cả căn phòng cách âm)
-Cậu... Cậu... Sao lại dám... Cơ chứ...(nước mắt nó lưng tròng chỉ trực muốn rơi xuống)
-làm gì mà căng thế chứ? Tôi thấy bình thường thôi mà, cô cứ phải quan
trọng hóa lên thế?(hắn kiềm nén vì lừa được nó một vố)
-bình
thường... Hi... Cậu có biết, tôi đã từng thề là cả đời này kg được
phép cho thằng con trai nào đụng được đến cơ thể, mà... Mà... Giờ
cậu.... (2hàng nước mắt nó tuôn trào, ngồi thụp xuống nức nở nói)
-Ơhơ... Tiểu Hi, cô... Cô đừng khóc mà, tôi có nhìn thấy gì đâu? Tại hôm
qua,mấy người hầu việc nhà tôi ngủ hết, kg nỡ đánh thức họ dậy, nên tôi...(mặt hẵn lo lắng, vội ngồi xuống theo nó mong dỗ dành nó
nín, nhưng hắn vẫn ùa theo kịch bản chọc nó mà chưa thèm thừa
nhận)
-nên cậu được phép tự tiện thế sao? Dù sao Cậu cho tôi ngủ nhờ một bữa, tôi cũng cảm ơn lắm, nhưng sao kg mặc kệ tôi đi, cần
cậu phải làm vậy kg chứ?(nước mắt nó kg ngừng rơi)
-tại tôi thấy bộ đồ của cô hơi rách với bó cơ thể quá, tôi sợ cô khó chịu, nên...(hắn giở bộ mặt ăn năn)
-Cậu...
-nhưng cô yên tâm... Tôi,,, tôi kg có nhìn, tôi,... À cô thấy cái khăn
kia kg, hôm qua tôi che mắt lại thay đồ cho cô đấy! Nên cô yên
tâm!(nhanh trí hắn chỉ tay về phía móc có treo một sợ dây bằng vải bản to)
-thật kg...
-thật... Thật mà....
.
.
.
.
.
từ đó trở đi nó và hắn không thể nói là gặp nhau ít đi,mà... Mà còn
nhiều hơn là khác, thân hơn là khác... Nhưng sao tránh khỏi, đôi khi
hắn giở chứng nhác lại lần hắn thay đồ cho nó, làm nó kg
biết phải chui xuống lỗ nào mà mặt đỏ hơn cà chua, chỉ viết
ra sức đánh đấm, bịt miệng hắn lại, làm kg ít người tưởng
2tụi nó là tình nhân... Và về sau Hắn đã hoàn toàn cắt đứt với
con G.T và nó còn cho nhỏ sống kg bằng ngấp ngoái... Nó, hắn,
SongChi, MinhMinh lại như xưa, đi đâu mà không có nhau chứ, nên vì thế mà tình cảm nhà 2cặp song sinh kia ngày càng cõ tí gọi là yêu
thương nhau hơn, cơ mà... Trong thời gian tụi ChiMinh chuyển từ ghét
sang yêu là cũng góp 1phần kg gọi là nhỏ của 2tụi nó, hắn.
___________
-Ê, Tiểu Khang, cậu biết thằng Lý lớp trên kg?(nó đang tám với hắn trong giờ Sử)
-ờ biết, nó tán à!(hắn chẳng có gì là tò mò với câu chuyện của nó như kiểu biết rồi vậy)
... Tách... -đúng! Ổng cũng xinh xắn nhờ!(nó ưỡn ngực, búng tay)
-... Có bị rảnh kh Tiểu Hi, kể mấy truyện vô bổ vậy? Cái mặt ma chê
quỷ hờn này của cô, sao tránh khỏi mấy cái mảnh giấy tán tỉnh
tào lao í chứ, mà đem kể như lần đầu tiên có người để ý đến kg
bằng á nhỉ!(hắn kí đầu nó ra vẻ hiểu biết)
...-Uiza!... Ờ thì, cũng đúng ha!(nó xao xao đầu ngẫm)
-Ê nè, sao bình thường cô cũng có đến nỗi nào đâu, mà giờ nhìn cô ngu quá zị?(hắn lại cắm mặt vừa vẽ vừa phán nó)
... Pặc...
-... Cô hâm hả... Đau!(nhăn nhó, tay xiết chặt, cố nói nhỏ sợ bà cô
nghe thấy, nhìn xuống cái miệng xinh của nó đang găm lấy tay mình đau
điếng)
-Haha... Đã! (nó thả tay hắn ra, cất vang dội tiếng cười)
... Rầm....-NGUYỄN HOÀNG NHƯỢC HI, cô cho tôi biết, tôi vừa nói
gì!(bà cô đập bàn cái rầm gọi tên nó, làm nõ giật mình đứng dậy ngơ ngác, vì có nghe đâu mà biết, mà khổ nỗi bả lại hay để ý đến
hắn)
-Em... EM...
-Cô giỏi lắm, học kg lo học, chỉ biết ngồi
bắt nạt Khang hiền lành bên cạnh thế hả? Đề nghị cô, đến tiết tôi, cô lên bàn đầu ngồi với lớp phó!(cô âu yếm nhìn hắn rồi, sắc
lịm nhìn nó)
-... Ơ... (nó chưa kịp ú ớ thì...)
-ngay bây giờ!
-Dạ!(ngậm ngùi nó thốt lên)
liếc xéo cái mặt lạnh tanh của hắn đang nhịn cười ôm lấy tay bị nó cắn
nhìn nó đắc chí, kg chỉ hắn buồn cười mà cả lớp cũng đang phải
nín cười vì lời lẽ của bà cô + với cái mặt ngu ngu của nó, mà kg
dám cười.... Ôm cặp nó yên vị bên anh lớp phó đẹp trai thua hắn
một tẹo. Mà. Mặt. Nặng kg chịu nổi.
.
.
.
___________
Sâu thể dục, rộng bạt ngàn, xung quanh bao lưới thép cao cả chục mét,
phía dưới là xếp hàng những bóng người lớp nó mệt rũ rượi, mồ hôi
đầm đìa, đang ngồi thụp dưới mấy gốc cây cổ thụ lấy kg khí, sau
một hồi chạy bền cả 5nghìn mét.
-nè, uống đi!(hắn ném cho nó chai nước, vì tụi lớp nó vừa giải lao giờ thể dục chạy điền kinh)
-ờ, cảm ơn hể?(nó lau mồ hôi, vớ nhanh chai nước uống)
-ừ... Từ từ thôi... Bộ mệt thế hả?(hắn cũng mồ hôi ướt trán)
-mệt chớ... Thầy ác chi mà ác...
-hihi... Chạy thế cho cơ bắp, cô đúng là khôn bẩm sinh mà!(nụ cười hiếm hoi
của hắn như lan tỏa cả ra lớp học bên sân kế bên và chịu sự ảnh
hưởng kg kém trừ nó)
-... Nè mệt rồi nghe! Đừng để Tỉ ra tay nhá! Giờ hơi khỏe đấy!(nó liếc xéo căm thù hắn)
-nổi luôn?(giọng hắn thách thức nó)
.... Pặc.....
-thật... Thật hả má!... Đau!(hắn lại được hưởng ứng công việc thường xuyên của mình bị nó cắn cho)
-... Chẹp... Chứ sao!(nó bỏ ra, miệng khoái chí nói)
-.. Ê tiểu Hi! Ác quá kg mày!(nãy giờ ChiMinh ngồi chứng kiến mà cũng phải nhăn nhó dữ dội hơn hắn)
-mày muốn thử?(nó gian gian nhìn Songchi)
-Tiểu Hi...(MinhMinh hắng giọng)
-hihi... Kinh quá cơ, anh chị nhà kia, bắt nạt tôi kìa Khang ơi!(Nó làm mặt cún con sợ hãi nhìn hắn nói)
-HAHAHA....
làm cả bọn được bữa cười đã.
.
.
.
_______
nay là chủ Nhật, tối gió hiu hiu, nó với Vĩ(anh họ nó) đang lang thang trên vỉa hè.
-anh bữa nay sao rồi? Chị Eyli í?(nó)
-... Vẫn thế, chị ấy kg liên lạc về cho anh!
-hem... Anh đừng lo quá, e nghĩ chị ấy có việc quan trọng nên không nói trước với anh!
-Ừ, anh hi vọng là vậy!(mặt anh u buồn thở dài)
nó cũng im lặng, đi cạnh anh trên vỉa hè... Bất chợt, trước mặt nó là bé trai tầm 4tuổi ăn mặc quần áo hơi rách và cũ, khuôn mặt bé rất
dễ thương đang tập tễnh bước qua đường tập nập xe.
ánh đèn xe
ôtô rọi sáng chói vào cơ thể Bé, tiếng coi inh ỏi, kéo theo sau là
tiếng phanh gấp, banh xe chà xát mặt đường tạo ra tiếng kêu đinh tai. Hướng về phía bé... Do hoảng sợ, bé chỉ biết đứng bất động, khóc
thét lên sợ hãi.
.... Pặc....
... Pặc.... Oaaaa,,,oaa....
nó ôm trọn lếy bé trai với khuôn mặt dễ thương trắng bung, ướt nhèm nước mắt, tiếp nhẹ nhàng trên vỉa hè... Còn Vĩ tâm trạng bất bình
thường nên không để ý mọi việc.
-thôi nào bé, đừng khóc nữa nha! Em an toàn rồi nè!(nó dấu bàn tay đang đau buốt, lau nước mắt cho bé)
-oa oa oa...(chắc hẳn bé còn sợ nên chỉ biết khóc nhìn nó)
-... Bé coi kìa, bé có thấy chú hề đang cười tươi nhảy múa đầu kia
kg? Bé con thấy chú có đúng là con ngoan của mẹ chú ý jh?(nó
thả nhẹ người, mỉm cười ôm lấy bé tay chỉ về hướng chú hề đang
nhảy múa bên xe kẹo bông)
-híc... Híc... Có ạ!(giọng bé còn run sợ hãi, khẽ gật đầu)
-ờ, vậy em có thương mẹ không?(nó nhìn bé âu yếm, giọng ấm áp nói với bé)
-Dạ... Híc... Có!(bé trai còn nấc nói)
-đúng rồi nè, vậy e có muốn làm con ngoan như chú hề kia kg?
-Dạ có.(giọng bé vui hơn một chút)
-vậy giờ e kg khóc nữa, mà cười tươi lên nha! Vì mình là con ngoan của mẹ mà, vì mình là một con trai nè đúng không nào?(nõ lau nốt 2cái má phính dễ thương của bé)
-hihi... Dạ!(nụ cười giòn tan, giọng nói trong veo)
-hihi, em ngoan lắm! Thế mẹ e đâu sao e lại ngồi đây một mình rồi đi linh tinh thế?
-dạ... Mẹ con ở nhà, con đi với chị ra đây, chị nói con ngồi đây chờ chị, chị đi ra kia một lát!
-hihi, rồi! Vậy chị dẫn e ra kia ăn kẹo bông nha! Đợi chị e về luôn!
-hihi... Vâng ạ!
nõi rồi nó mua cho bé 2cây kẹo bông to bự, nó ngồi đợi chị cùng
bé, bé ăn 2cây kẹo bông như lần đầu được ăn, bé ăn rất ngon... Đợi chị bé cũng khá lâu... Còn Ah vĩ nó kêu về trước rồi.
giờ nó
mới để ý, bé trai này hơi giống nó, khuôn mặt mới nhỏ mà đã có
khuôn hình chữ V, chỉ có điều 2má nó mập hơn một chút, miệng bé cũng hình trái tim màu hồng đào, cặp mắt còn giống hơn cả.
2chị,e nõ ngồi nói chuyện trên ghế đá vui vẻ, giờ mới phát hiện ra nó
rất sát trẻ con, nói chuyện với bé bé cười suốt.
bé ăn gần hết 2cây kẹo bông chị bé mới về.
-lại nữa hả? Mày lượm được kẹo ở đâu mà ăn thế? Lại như hồi trước ai
chữa được cho mày nữa hả?(chị nó giựt phăng kẹo của bé vứt xuống đất, khác hẳn với e, chị nó ăn mặc sành điệu, ăn nó hỗn xược,
khuôn mặt 2chị e thì chẳng có gì là giống nhau)
-à, kg là tôi mua cho bé đấy, cô đừng cầm tay nó như vậy nó đau!
-cô mua, kg biết có cho thuốc độc vào kg! Đi về!(nhỏ kéo tay lôi bé đang rươm rướm nước mắt về mà thấy thương, kg giữ nổi nước mắt với bé trai xinh xắn, khôn ngoan, lễ phép đang ướt lệ thế kia cơ chứ)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...