Mười mấy người vừa mới tới cộng thêm đám anh Cương cộng lại đã gần đủ hai mươi người.
Một đám thuộc hạ vây quanh tên đầu trọc đi tới cửa tiệm rồi đều kêu gào nói: “Mở rộng cửa ra!”
Anh Cương có người để dựa dẫm nhanh chóng giơ chân đá vào cửa phòng hai cái, lớn tiếng nói: “Thằng nhãi, mày vào rồi không dám mò ra phải không? Vừa rồi còn lớn tiếng lắm mà?”
Phạm Văn Phong cười tiến lên kéo cửa ra: “Ai nói tôi không dám đi ra?”
"Đại ca, chính là nó, chính đó đánh chúng em!” Anh Cương thấy anh đi ra, lập tức chỉ vào Phạm Văn Phong rồi quay sang tên đầu trọc nói.
"Thằng nhãi, lá gan mày to đấy.
Lại dám động đến người của Nhị Lăng Tử tao à?” Đầu trọc liếc mắt nhìn Phạm Văn Phong, cảm giác thân hình anh có chút đơn bạc, cả người cũng không quá to lớn, nhìn thế nào cũng không thấy giống người có thể đánh nhau.
Tên đầu trọc có chút nghi ngờ hỏi.
"Mày chính là Nhị Lăng Tử hả? Tao đang muốn tìm mà mày đã tự đưa mình tới cửa!” Phạm Văn Phong mỉm cười, nhân lúc đối phương chưa kịp phản ứng liền nhanh chóng ra tay, trực tiếp bắt được cổ họng của đối phương!
"Mẹ nó, đại ca!”
"Buông tay, buông đại ca ra!”
Dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, hơn mười tên thủ hạ nhìn đại ca của mình bị bóp cổ, không ngừng hô lên rồi vọt tới!
Phạm Văn Phong vừa nhấc cánh tay, thân thể Nhị Lăng Tử đã bị nâng lên giữa không trung, hai chân không ngừng giãy giụa, sắc mặt đỏ lên giống như sắp không thở nổi rồi.
Mọi người thoáng chốc đều sững sờ, người thanh niên này khí lực thật là lớn!
Thừa dịp bọn họ sững sờ, Phạm Văn Phong liếc nhìn những người đó, quát: “Đều lui lại phía sau hết cho tôi, nếu không tôi bóp chết anh ta!”
"Mày dám, thằng nhãi.
Giết người là phạm pháp đó!” anh Cương vẻ mặt mơ hồ nói.
Phạm Văn Phong cảm thấy có chút không nói nên lời, nhìn anh ta một cái: “Mày còn biết đến pháp luật ư?”
Cảm giác thân thể Nhị Lăng Tử trong tay hơi co quắp giống như sắp tắt hơi thở cuối cùng.
Anh liền buông lỏng tay ra, đối phương nhanh chóng rơi xuống đất, không ngừng thở phì phò.
Anh Cương chỉ chờ có vậy, lập tức muốn tiến lên đỡ Lăng Tử dậy, kết quả còn chưa tới gần đã bị một bàn chân to đạp tới.
Một đạp liền bay ra ngoài rồi va phải 4-5 người đằng sau, nhìn thấy cảnh này cũng không ai dám tiến lên nữa.
Phạm Văn Phong ngồi xổm người xuống nhìn Nhị Lăng Tử một chút, vừa rồi mặt của anh ta còn tím ngắt, hiện tại đã đỡ đi nhiều rồi.
Đang liều mạng hít từng hơi dài để điều hoà hô hấp.
"Cảm giác thế nào? Có muốn trải qua một lần nữa không?”
Trong mắt Nhị Lăng Tử lóe lên một vẻ oán độc: “Thằng nhãi, rốt cuộc mày là ai, có biết chọc tới tao thì sẽ gây ra hậu quả gì không?”
"Đương nhiên biết, xem ra mày vẫn chưa phục chút nào, được rồi.”
Phạm Văn Phong gật đầu, không nói hai lời liền đưa tay ra nắm lấy ngón tay của anh ta sau đó trực tiếp bẻ gãy luôn một ngón!
"A!”
Nhị Lăng Tử phát ra một tiếng tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt, tất cả những người có mặt ở đây đều trở nên ngây ngốc.
Phạm Văn Phong ra tay cũng quá độc ác, thế nào lại trực tiếp bẻ gãy tay người khác như vậy?
Kỳ thực bọn họ không biết mấy ngày nay tâm tình Phạm Văn Phong có nhiều phiền muộn, tất cả mọi chuyện đều dồn tới, trong khi anh đang không tìm được nơi nào phát tiết thì Nhị Lăng Tử lại tự mình đưa tới cửa!
"Mày có 10 ngón tay nên tao cũng không vội.
Cứ từ từ bẻ từng ngón của mày!” Phạm Văn Phong cười nhạt nói tới chuyện sẽ bẻ tay anh ta như thế nào!
Đầu Nhị Lăng Tử lúc này đầy mồ hôi lạnh, trong mắt rốt cục cũng lóe lên một vẻ hoảng sợ, run rẩy cầu xin tha thứ: “Anh trai, là tôi sai, tôi sai rồi.
Sau này sẽ không dám như thế nữa!”
"Một tiếng gọi anh của mày tao cũng không dám nhận đâu, tao sợ bị tổn thọ.” Phạm Văn Phong cười lạnh một tiếng, nhìn ánh mắt của anh ta rồi chăm chú hỏi: “Thực sự không dám? Sau này mày có dám phải người tôi quấy rầy chị tao nữa không?”
"Chị anh?” Nhị Lăng Tử ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn về phía sau quầy, sắc mặt tái nhợt nhìn Dương Quế Hoa, lúc này mới có thể phản ứng được: “Sẽ không, tuyệt đối sẽ không!”
Mặc dù nói như vậy nhưng Phạm Văn Phong vẫn có thể nhìn được sự giảm hoạt trong mắt anh ta, miễn cưỡng nói như vậy chỉ để Phạm Văn Phong không tiếp tục bẻ ngón tay của anh ta nữa mà thôi.
Anh mỉm cười rồi đưa ra hai viên thuốc, trong nháy mắt nhét vào trong miệng Nhị Lăng Tử trong miệng, trong lúc đối phương còn kinh ngạc liền nói: “Tao tin mày, ăn hai viên thuốc này đi rồi tay mày sẽ không sao nữa.”
Vừa rồi anh nói sẽ giúp Nhị Lăng Tử chữa khỏi ngón tay gãy!
Nhị Lăng Tử không có phản ứng kịp, vừa muốn tiếp tục kêu đau nhưng lại phát hiện ngón tay của mình giờ không còn đau nữa!
Trong nháy mắt đầu ngón tay vừa bị gãy khớp chuyển đến một cảm giác ấm áp đồng thời lại có chút nhột.
Một giây sau ngón tay vừa gãy của anh ta bỗng nhiên cử động được!
"A, chuyện gì thế này?” Nhị Lăng Tử mơ mơ hồ hồ hỏi.
Phạm Văn Phong nhìn anh ta cười lạnh nói: “Chuyện gì là chuyện gì, tao bẻ gãy ngón tay mày, cũng có thể cắt đứt cả chân mày chỉ để cho mày hiểu cảm giác thống khổ rồi sẽ cho mày trở lại như ban đầu thôi.
Như vậy tao có hành hạ mày một ngày một đêm cũng không cảm thấy mệt!”
Ánh mắt Nhị Lăng Tử lập tức trừng lớn, anh ta biết Phạm Văn Phong vừa nói vừa cười nhưng trong ánh mắt vẫn lộ ra một tia sát khí, tựa như nếu đã nói thì nhất định sẽ làm được!
Vì vậy Nhị Lăng Tử rùng mình một cái, lập tức co rụt người lại: “Là tôi có mắt như mù xin anh tha cho tôi!”
Lần này anh ta cầu xin là thật chứ không phải chỉ qua loa cho xong.
Phạm Văn Phong gật đầu: “Tao không phải anh của mày, không có việc gì thì mau cút đi.
Lần sau nếu để tao nghe nói mày tới đây phá hoại chuyện kinh doanh của người khác thì tao nhất định sẽ tự đi tìm mày.”
"Không dám không dám, về sau nơi này chính là vùng cấm của tôi, tuyệt đối sẽ không đến nữa!” Nhị Lăng Tử giùng giằng đứng lên, vừa hãi vừa sợ xoay người rời đi, đám thuộc hạ cũng nhanh chóng quay lưng chạy theo.
Sau khi một đám người chạy tan tác chim muông, Phạm Văn Phong quay người lại, nhìn Dương Quế Hoa: “Thế nào, tôi đã nói có thể giải quyết thì có thể giải quyết đúng không?”
"Chú cũng quá thần kỳ rồi, vừa rồi là cái thuốc gì đó?”
Những chuyện khi nãy đều lọt vào trong mắt của Dương Quế Hoa, lúc này cô ả đi tới nhìn anh bằng ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên.
"Thuốc này là do tôi tự luyện, có thể chữa được bệnh gãy xương và một số bệnh khác.
Nếu không có cái này thì không hoàn toàn trấn áp được thằng nhãi đó đâu!” Phạm Văn Phong cười đắc ý nói.
Dương Quế Hoa có chút kích động, kéo tay của anh lại: “Thật lợi hại, không nghĩ ra chú lại còn có bản lĩnh lớn như vậy, chị nhất định phải cảm ơn chú thật chu đáo.”
"Vậy ư? Chị định cảm ơn tôi thế nào?” Phạm Văn Phong nhướng lông mày, nháy mắt nhìn về hướng ngực của cô ả.
"Thằng nhóc này nói chuyện không đứng đắn chút nào!” Dương Quế Hoa đỏ mặt lên, nhanh chóng cười nói: “ Trưa hôm nay chị sẽ nấu một bữa cơm ngon mời mọi người ở lại ăn trưa nhé!”
Phạm Văn Phong có chút thất vọng, lắc đầu: “Tôi không muốn, quả thực phiền phức.
Nếu muốn ăn thì đợi hai ngày nữa tôi qua ăn chị là được rồi!”
"Ai nha, nói chuyện không đứng đắn chút nào!” Dương Quế Hoa nhẹ nhàng đánh vào cánh tay anh.
"Được rồi, tôi sẽ không ở lại ăn cơm đâu, thời gian không còn sớm, tôi vẫn còn phải đi giao hàng nữa.” Phạm Văn Phong đứng đắn lên tiếng.
Thấy thái độ của anh kiên quyết, Dương Quế Hoa cũng không mời nhiều, gật đầu nói: “Được, vậy bữa cơm hôm nay coi như chị nợ chú.
Chờ sau khi xong việc chị sẽ cho chú ăn một bữa ngon!”
"Được, tôi nhớ rồi!” Phạm Văn Phong gật đầu nói..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...