Phạm Văn Phong thấy Trần Cương trong lúc nói chuyện không đủ khí lực liền biết vết thương trên người ông ta vẫn chưa khỏi, hơn nữa chỗ đoạn xương bị gãy còn vô cùng đau đớn, có thể mở miệng nói chuyện đã rất tốt rồi.
Anh gật đầu, lấy ra vài viên Kế Tục đan: "Tôi vừa lấy về vài viên thuốc, uống xong thì đoạn xương bị gãy của chú sẽ không sao nữa."
"Thật sao?" Trần Cương mở to mắt.
"Chắc chắn là thật, bố à, viên thuốc khi nãy của anh ấy không phải là đã có hiệu quả rồi sao, còn có gì không thể tin được nữa?" Trần Vũ Hà lập tức nói.
Trần Cương khẽ gật: "Vậy quá tốt rồi, bố còn tưởng mình lại phải nằm yếu ớt trên giường thêm ba tháng nữa.
Nếu như có thể hồi phục ngay lập tức, bố nhất định phải cảm tạ thần y Phạm!"
"Không cần phải cảm tạ đâu, ai bảo tôi lại là bạn của Trần Vũ Hà chứ." Phạm Văn Phong cười.
Sau khi Trần Cương uống thuốc xong, Phạm Văn Phong nói với Mạc Văn, gãy xương không phải vết thương nhỏ nên không thể hồi phục trong nháy mắt, có thể cần một chút thời gian, khả năng sau đêm nay sẽ có thể thấy được hiệu quả.
"Như vậy đã rất thần kỳ rồi, đợi đến khi ông Trần hồi phục xong nhất định sẽ đích thân cảm ơn anh!" Mạc Văn nói.
Phạm Văn Phong nghe xong chỉ mỉm cười, vốn dĩ chỉ là giúp Trần Vũ Hà một tay, có cảm ơn hay không cũng không thành vấn đề.
Khi anh đứng dậy cáo từ thì thời gian cũng không còn sớm nữa, ngày mai vẫn còn có việc phải làm.
Mạc Kiều Lan và Trần Vũ Hà cùng tiễn anh xuống lầu, vừa ra khỏi cửa, Mạc Kiều Lan liền nói: "Không thì cậu vẫn nên ở lại khách sạn đi, dù sao thì cũng vừa mở phòng."
Phạm Văn Phong thoáng ngạc nhiên, do dự một chút rồi nói: "Nhưng ngày mai tôi còn có việc nữa."
"Quay về hái nấm đúng không? Tôi thấy chi bằng sáng ngày mai hẵng quay về, như vậy cũng không khác là bao." Trần Vũ Hà nói.
"Vậy cũng được, nếu đã như vậy thì tôi sẽ ở lại một đêm.
Vừa hay sáng mai đi kiểm tra xem ông Trần hồi phục thế nào rồi." Phạm Văn Phong gật đầu nói.
Anh vẫn chưa được ở tại khách sạn, vừa hay có thể nhân cơ hội này cảm thụ một chút.
Mạc Kiều Lan và Trần Vũ Hà đều có lòng muốn đưa anh về phòng nhưng đều ngại đối phương nên không một ai mở lời.
Hai người chỉ đành nhìn Phạm Văn Phong một mình tiến vào đại sảnh khách sạn ở phía xa.
Hai cô gái bỗng liếc nhìn nhau, Trần Vũ Hà liền hỏi: "Chị, có phải chị thích Phạm Văn Phong không?"
Mạc Kiều Lan sửng sốt: "Vậy còn em? Em cũng thích anh ta sao?"
"Đúng vậy, em thích anh ta!" Trần Vũ Hà gật đầu không chút do dự.
Cô ta đã nói vậy, đương nhiên Mạc Kiều Lan sẽ không thừa nhận, chỉ đành thở dài trong lòng một hơi, khẽ gật đầu: "Cậu ấy là một người đáng để dựa vào.
Nếu như em đã thích thì hãy đối xử với cậu ấy thật tốt."
Kết quả Trần Vũ Hà lại mỉm cười: "Chị à, chị cũng đừng nghĩ một đằng nói một nẻo như vậy, em biết chị cũng thích anh ta, nhưng chỉ sợ rằng hai người chúng ta không ai có cách trở thành bạn gái anh ta được phải không?"
"Hả? Có ý gì? Lẽ nào em định đáp ứng cô và chú rồi?" Mạc Kiều Lan ngạc nhiên hỏi.
Trần Vũ Hà cười khổ:" Em vẫn chưa nghĩ xong, nhưng xảy ra chuyện lần này em cảm thấy bản thân hiện tại có chút tuỳ hứng hơi quá."
"Tuỳ hứng?" Trong lòng Mạc Kiều Lan bỗng hẫng một nhịp, không nhịn được bèn hỏi: "Lẽ nào hôn sự họ sắp xếp cho em lại có cả trao đổi lợi ích?"
"Chị đừng hỏi nữa, cũng không còn sớm nữa, về nhà trước đã." Trần Vũ Hà không định tiếp tục nói nữa liền chuyển chủ đề.
"Vũ Hà, chúng ta giống như chị em ruột, có chuyện gì nhất định em phải nói với chị, không nên muộn phiền trong lòng.
Mọi chuyện đều có biện pháp giải quyết, hiểu chưa?" Mạc Kiều Lan thật lòng nói.
"Em biết rồi, chị yên tâm đi." Trần Vũ Hà khẽ gật.
Vừa đưa Mạc Kiều Lan đến bên kia khách sạn lấy xe, cô ta đứng ngoài cổng bệnh viện khẽ thở dài một hơi, thầm nói: "Chị nói có biện pháp giải quyết, nhưng vấn đề của chị cũng có thể giải quyết sao? Mọi người không phải đều như nhau sao?"
...
Sau khi Phạm Văn Phong tới khách sạn, đầu tiên phải chạy vào phòng tắm ngâm mình trong dòng nước lạnh, sau đó khoả thân xoay vài vòng trong phòng, nhìn thứ gì cũng đều cảm thấy mới lạ.
Mà cảm giác mới mẻ này rất nhanh đã qua đi, dù sao cũng chỉ là một nơi để ngủ mà thôi, lại không phải nhà của mình, có sang trọng hơn nữa thì cũng được ích gì?
Vì vậy anh rất nhanh đã tiến vào phòng ngủ nằm lên giường, mơ mơ màng màng tiến vào một giấc mơ đẹp.
Cũng không biết đã qua bao lâu, một tràng tiếng gõ cửa bên ngoài khiến anh giật mình tỉnh giấc.
Phạm Văn Phong cầm điện thoại lên xem giờ phát hiện đã là nửa đêm, trong lòng không tránh khỏi buồn bực, lúc này rồi còn có ai tới tìm anh?
Bước đến trước cửa, nghe tiếng đập cửa càng lúc càng lớn, anh không nhịn được bèn hỏi: "Ai vậy?"
"Cảnh sát kiểm tra phòng!" Người bên ngoài cất tiếng.
Phạm Văn Phong sửng sốt mở cửa phòng ra, thấy bên ngoài có ba người trẻ tuổi đang mặc cảnh phục, ánh mắt sắc bén nhìn anh.
"Kiểm tra phòng, có ý gì vậy?" Phạm Văn Phong có chút mơ hồ.
Kết quả ba người cảnh sát căn bản không thèm để ý đến anh, bước vào kiểm tra khắp phòng một lượt.
Sau khi không phát hiện ra điều gì bất thường mới xoay người bước ra, nói với anh: "Làm phiền rồi, chúng tôi đang làm công vụ, mong anh thông cảm."
Phạm Văn Phong bất đắc dĩ, cũng không tiện nói gì thêm, chỉ đành gật đầu: "Được rồi, không thành vấn đề."
Cảnh sát quay người rời đi, khi anh vừa định đóng cửa phòng, kết quả cửa phía đối diện bỗng nhiên mở ra, người ở bên trong kinh ngạc nhìn anh: "Sao anh lại ở đây?"
Phạm Văn Phong cũng sững sờ: "Thi Vân? Sao cô lại ở đây?"
Anh không thể nào ngờ tới người ở phòng đối diện lại là Lý Thi Vân, trên mặt nhất thời hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Đã mấy ngày không gặp, nỗi nhớ mong từ lâu đã ngập tràn trong lòng.
Lúc này khi đã gặp lại, anh rất muốn nhào đến ôm chặt lấy đối phương ngay lập tức!
Nhưng cúi đầu thấy bộ dạng đang mặc độc một cái quần cộc của bản thân, mà Lý Thi Vân cũng chỉ mặc một chiếc váy ngủ dài, anh chỉ đành cười ngây ngốc hai tiếng.
Đôi mắt diễm lệ của Lý Thi Vân nhìn anh, trong ánh mắt chẳng biểu lộ ra tâm tình gì.
Cuối cùng nhàn nhạt nói: "Đừng đứng mãi ở cửa thế, hay là sang phòng tôi ngồi một chút?"
"Được, được thôi.
Tôi thay quần áo trước đã!" Phạm Văn Phong vội vã gật đầu, hấp tấp trở vào trong phòng.
Vài phút sau, anh đến trước phòng của Lý Thi Vân, vừa mới bước qua cửa đã ngửi thấy một hương thơm thoang thoảng, còn thích hơn căn phòng của bản thân!
"Vì sao phòng của cô lại thơm như vậy?" Phạm Văn Phong hỏi.
Lý Thi Vân cười: "Tôi dùng sáp thơm, ngồi đi."
hai người ngồi xuống, liếc mắt nhìn nhau, thầm nghĩ lần này vô tình gặp mặt thật trùng hợp, đồng thanh mở miệng: "Chuyện gì đã xảy ra?"
Phạm Văn Phong mỉm cười, giành phần nói tiếp: "Tôi nói trước thì hơn, hôm nay tới thành phố thăm khám một bệnh nhân, làm xong việc thì đã hơi trễ nên ở lại đây.
Còn cô thì sao?"
"Khi tôi về đến đây thì cũng đã muộn, không có xe về thôn nên chỉ đành ở tạm đây một đêm."
Phạm Văn Phong bất ngờ: "Ra là vậy, thật không ngờ chúng ta lại ở đối diện nhau!"
"Nếu như không nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài, tôi cũng sẽ không nhòm xem có chuyện gì, cũng sẽ không phát hiện thì ra là anh." Lý Thi Vân cười nói.
Cô ngồi trên ghế sofa, dưới lớp váy lộ ra đôi chân nhỏ, nước da càng thêm nổi bật dưới ánh đèn khiến Phạm Văn Phong ngắm nhìn đến ngẩn ngơ.
Anh "ồ" lên một tiếng rồi ngẩng đầu, thấy Lý Thi Vân đang nhìn mình một cách trách móc, vội vàng cười: "Haha, rồi sao, chuyện trong nhà đã xử lý xong xuôi hết chưa?"
"Coi như là xong rồi, có điều khả năng vẫn phải về một chuyến." Lý Thi Vân thở dài.
Trong lòng Phạm Văn Phong nổi một trận hiếu kỳ: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có thể nói cho tôi nghe không?"
Kết quả Lý Thi Vân lại nhìn anh: "Không cần, vẫn không nên nói thì hơn.
Anh tới đây khám bệnh cho ai? Không phải là Trần Cương chứ?"
Phạm Văn Phong nghe vậy nhất thời ngạc nhiên: "Ấy, sao cô lại biết?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...