Phạm Văn Phong chạy vài bước đột nhiên cảm giác được có gì đó sai sai, sao anh phải chạy chứ?
Nghĩ vậy liền dừng bước quay đầu lại nhìn Trần Vũ Hà đang đuổi theo, anh lập tức lên một bước đoạt lại vòi nước từ trong tay cô ta rồi phun về phía Trần Vũ Hà: “Cho cô phun này!”
"A!”
Trần Vũ Hà hét lên một tiếng quay đầu bỏ chạy!
Nhưng dù cho cô ta có chạy đi đâu, tránh Phạm Văn Phong nhưng vòi nước vẫn sẽ không rời đi đỉnh đầu của cô ta, chỉ một thoáng đã khiến cả người Trần Vũ Hà đều ướt đẫm!
Trần Vũ Hà một bên thét chói tai một bên chạy trốn, thấy Mạc Kiều Lan liền chạy thẳng về phía cô, kết quả Mạc Kiều Lan lập tức cũng gặp xui xẻo theo!
Cô vốn dĩ muốn đi tới để xem trò vui nhưng nhìn thấy Trần Vũ Hà chạy tới lập tức trợn to hai mắt: “Đừng!”
Đáng tiếc đã chậm, Phạm Văn Phong kịp đuổi theo phía sau dùng vòi nước phun hai người tới mức ướt đẫm.
"Bại hoại, dám phun tôi!”
"Phạm Văn Phong, Vũ Hà phun cậu chứ, sao cậu lại phun tôi vậy!”
"Tôi mặc kệ, cho hai người đều được mát mẻ, ha ha!”
Tiếng cười vui cùng tiếng kêu sợ hãi nhanh chóng truyền tới, ba người vùng lên cùng chơi trò phun nước với nhau.
Nếu trong vòi phun không bỗng nhiên hết nước thì Phạm Văn Phong hoàn dự định sẽ chơi thêm một hồi nữa mới thôi.
Hiện tại quần áo của Mạc Kiều Lan và Trần Vũ Hà đều bị phun ướt, dính sát vào trên người.
Dính sát tới mức có thể nhìn thấy rõ ràng nội y bên trong, cách này trông có vẻ thảm hại nhưng thực ra lại toát lên một vẻ rất phong tình.
Chỉ là lúc này Phạm Văn Phong lo lắng máy bơm nước xảy ra vấn đề nên chỉ kịp nhìn hai người vài lần rồi nhanh chân đi tới chiếc giếng bên cạnh.
Kết quả phát hiện không phải máy bơm nước có vấn đề mà là bị cúp điện.
May là đã tưới nấm xong, bằng không thì lỡ hết việc của anh rồi.
Không còn gì để chơi nữa nên ba người vội vàng về nhà thay quần áo rồi mang đồ ra sân sau phơi.
Phạm Văn Phong là người đi ra sau cùng, sau khi phơi xong quần áo lên dây phơi, anh vừa định đi thì bỗng nhiên lại dừng bước!
Nội y của hai cô gái đều bị ướt, hiện tại đang được treo ở dây phơi trước mặt anh!
Sở dĩ ánh mắt của anh chỉ nhìn thoáng qua rồi quay đi vì khi anh quay đầu liếc nhìn, biết rõ hai người kia vẫn ở trong phòng nhưng Phạm Văn Phong vẫn có cảm giác có người đang nhìn anh, bỗng nhiên lại có tật giật mình gì vậy chứ?
Nhìn trái phải không thấy người, anh liền nhanh chóng đi về phía trước vài bước cầm bộ nội y màu trắng lên nhìn một.
Đồ dùng cá nhân của con gái anh chưa từng được xem qua, hiện tại có cơ hội tốt như vậy đương nhiên là muốn nhìn lâu một chút.
"Cái này là của Vũ Hà, cái này là của Kiều Lan, hình như không giống kích cỡ với nhau, có vẻ của Vũ Hà lớn hơn một chút!” Phạm Văn Phong một bên lấy tay vuốt ve nội y, một bên thầm nghĩ ở trong lòng.
Phạm Văn Phong đang quay đầu chuẩn bị trở về phòng, kết quả lại ngạc nhiên thấy hai cô gái đang ở cửa nhìn mình!
Trên mặt hai người đều là sắc đỏ hồng hồng, có vẻ như đang xấu hổ đứng chờ anh!
Phạm Văn Phong nhất thời xấu hổ không gì sánh được: “Này, hai người đứng cửa để làm gì thế?”
Trần Vũ Hà đỏ mặt, nhìn anh chằm chằm hỏi: “Chơi có vui không? Dễ ngửi không?”
"Không, không dễ chơi, cũng không dễ ngửi!” Phạm Văn Phong có chút đau đầu nói.
"Ha, lưu manh!” Trần Vũ Hà nhanh chóng liếc mắt xoay người rời đi.
Mạc Kiều Lan cũng là vẻ mặt không biết nói gì, nhìn Phạm Văn Phong rồi đỏ mặt quay đi.
Phạm Văn Phong đứng tại chỗ sững sờ, lòng thầm nhủ đã bị người ta bắt tại chỗ rồi, quả thật là cũng mất thể diện quá đi!
Một lúc lâu anh mới cất bước trở lại trong nhà, kết quả hai cô gái đều ở trong một phòng, cửa phòng cũng được đóng kín lại.
Phạm Văn Phong dù sao cũng là đàn ông, lúc này chỉ có thể tự kiểm điểm rồi tiến lên để hóa giải xấu hổ mà thôi.
Vì vậy liền nhanh chóng tới gõ cửa vài cái.
Một lát sau cửa phòng mở ra, Trần Vũ Hà nghiêm mặt nhìn anh: “Có việc gì?”
"Cái kia, tôi muốn hỏi một chút, buổi tối hai người muốn ăn cái gì?”
"Tùy anh!” Trần Vũ Hà nói một câu rồi lập tức muốn đóng cửa lại.
Phạm Văn Phong thấy thế nhanh tay vươn ra chặn không cho cô ta đóng cửa, cợt nhả hỏi: “Tùy là tùy sao được, ít nhất cũng phải có một món gì đó, chiên xào hay nấu để tôi còn biết chứ.”
"Món thịt anh kho tàu đó, anh có làm được không?” Trần Vũ Hà trừng mắt liếc anh nói.
Phạm Văn Phong bỗng cảm thấy đau đầu: “Thịt kho tàu thì hơi khó, hầm còn có thể, để tôi trực tiếp nhảy vào nồi cũng được.”
Bị anh nói như vậy khiến Trần Vũ Hà thoáng cái nhịn không được, phì một tiếng bật cười nhìn anh nói: “Mồm mép thật!”
Thấy cô ta không tức giận, Phạm Văn Phong nhanh chóng lách người vào trong phòng, ngược lại Trần Vũ Hà cũng không ngăn cản, quay đầu quay về ngồi trên giường.
Vào cửa liền nhìn thấy Mạc Kiều Lan đang mân mê máy vi tính xách tay, Phạm Văn Phong vội vàng hỏi: “Này Kiều Lan, cô mang theo máy tính xách tay à?”
"Ừ.”
Mạc Kiều Lan tuỳ ý gật, cũng không buồn ngẩng đầu lên nhìn anh.
"Có thể lên mạng không?” Phạm Văn Phong đi tới hai bên trái phải rồi ngồi xuống, hỏi một câu rồi lại tới một câu.
"Nhà cậu không có internet, muốn lên mạng trừ phi dùng lưu lượng.”
Ánh mắt Mạc Kiều Lan dời từ màn hình sang nhìn Phạm Văn Phong hỏi: “Cậu muốn lên mạng ư?”
"Đúng vậy, muốn tìm kiếm ít đồ.” Phạm Văn Phong lanh lẹ lập tức nói.
"Tìm cái gì?”
"Một bức bản đồ cổ đại, muốn xem niên đại của nó là bao nhiêu.”
"Để tôi thử tra xem.” Mạc Kiều Lan lấy tay phát sóng lưu lượng trên điện thoại mình, kết nối với máy tính của mình, chỉ hồi sau đó máy tính đã có thể lên mạng được rồi.
Phạm Văn Phong nhìn cô thao tác, tò mò hỏi: “Dùng lưu lượng có đắt không?”
"Không đắt lắm, cũng không đáng mấy tiền.” Mạc Kiều Lan mở tìm kiếm tìm tòi một chút, sau đó nói: “Tìm được một ít bản đồ, cậu xem cái của cậu là cái nào?”
Phạm Văn Phong tiến đến gần lập tức ngửi thấy được mùi hương trên người trên người cô, không nhịn được hít sâu thêm một chút.
Mạc Kiều Lan nghe được âm thanh hít sâu của anh, lén nhìn anh một chút nhưng cũng không lên tiếng.
Lúc này Trần Vũ Hà cũng sán lại: “Bản đồ cái gì cơ? Phạm Văn Phong anh tìm cái này để làm gì?”
"Không có gì, chỉ là muốn nhìn xem bản đồ thời đó trông như thế nào thôi.” Phạm Văn Phong thuận miệng nói.
Mạc Kiều Lan mở từng cái bản đồ, Phạm Văn Phong chăm chú tra xét, một lát sau bỗng nhiên hô lên một tiếng!
Bản đồ trước mặt này trông rất quen thuộc, những đường nét trên đó rất giống với đường nét trong bức ảnh của anh, hình như đúng là cái này!
Để phòng ngừa nhầm lẫn, Phạm Văn Phong thiếu chút nữa đã dán mặt vào màn hình máy vi tính, Mạc Kiều Lan lập tức cười nói: “Không cần nhìn chăm chú như vậy đâu, có thể phóng đại mà.”
Nói xong cô kích con chuột vào biểu đồ để phóng đại nó, từng đường nét hiện lên thật rõ ràng.
Phạm Văn Phong cẩn thận nhìn một chút, phát hiện so với tấm bản đồ của mình cũng không khác biệt lắm.
Vì vậy gật đầu: “Hay thế này, Kiều Lan.
Chị có thể gửi nó vào điện thoại tôi không?”
"Được chứ.”
Mạc Kiều Lan gật đầu, kế tiếp chuyển phát hình ảnh vào máy anh, một lát sau điện thoại trong tay Phạm Văn Phong có chuông báo tin nhắn tới.
"Trở lại so sánh với tấm bản đồ hiện đại là có thể biết ngay sự khác biệt mà.” Phạm Văn Phong tự nhủ một câu.
Hai cô gái nghe vậy đều có chút kinh ngạc, nghe anh nói như vậy dường như đã hiểu ra chút gì đó.
Vì vậy Trần Vũ Hà hỏi: “Phạm Văn Phong? Không phải trong tay anh có tấm bản đồ đó chứ?”
"Ha ha, cái này không nói cho cô được.
Chờ tôi tìm hiểu kỹ rồi mới có thể nói cho cô!” Phạm Văn Phong mỉm cười.
“Hửm, thích thú đến thế sao?” Trần Vũ Hà liếc mắt nói..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...