Trong phòng khôi phục lại sự yên tĩnh, Phạm Văn Phong không nhìn thấy được biểu cảm của Trần Vũ Hà, chỉ có thể nhìn thân thể cô ta hơi phập phồng, hô hấp cũng rất là bình tĩnh.
Thấy thế anh điều chỉnh một chút tư thế năm, đối mặt với tấm lưng của cô ta, cơ thể hai người khi đó chỉ cách nhau chưa tới ba bốn cm .
Tuy nói còn muốn ngủ thêm một lát nữa nhưng thế này thì sao mà ngủ được?
Cánh tay Trần Vũ Hà lộ ở bên ngoài, làn da trắng nõn như đang phơi bày ở trước mắt anh, khiến Phạm Văn Phong nhìn có chút xuất thần.
Anh biết cảnh đẹp như vậy cũng không duy trì được bao lâu, đã năm giờ rồi, bất cứ lúc nào Mạc Kiều Lan cũng có thể đi ra, đến lúc đó hai người không thể ở cùng một chỗ thân mật như vậy nữa.
Vì vậy anh nén chịu đựng nhịp tim đang đập kịch liệt, Phạm Văn Phong chậm rãi đưa tay ra!
Anh không trực tiếp đặt lên bộ phận nhạy cảm của cô ta mà đưa tay khoác lên trên hông của Trần Vũ Hà.
Quả nhiên Trần Vũ Hà cũng không ngủ, thân thể khẽ run một chút nhưng cũng không di chuyển.
Phạm Văn Phong thấy thế cười thầm, len lén tiến thân thể của mình lên phía trước một chút, thân thể của hai người nhanh chóng dính sát vào nhau.
Tuy rằng nhìn không thấy nhưng cả hai tai Trần Vũ Hà đều đỏ ửng lên, Phạm Văn Phong đương nhiên vẫn có thể thấy được!
Nhưng cô ta vẫn kiên trì không lên tiếng, tựa hồ như thầm chấp nhận hành vi của anh!
Loại tư thế ngủ này rất mờ ám, chỉ cần anh muốn thì tay có thể giở trò với người nằm trong ngực bất cứ lúc nào.
Nhưng khi Phạm Văn Phong suy nghĩ xem nên trêu đùa cô nhóc này thế nào thì buồng trong chợt truyền đến một trận thanh âm huyên náo!
Trần Vũ Hà bỗng nhiên đứng dậy trốn khỏi cái ôm của Phạm Văn Phong rồi đẩy cửa phòng ra tiến vào buồng trong.
"Chị, chị tỉnh rồi hả?” Cô ta ở bên trong hỏi.
"Ừ, đau bụng, em cũng dậy sớm như vậy ư?” Thanh âm của Mạc Kiều Lan nhanh chóng truyền đến.
Trần Vũ Hà đáp: “Đúng vậy, tối hôm qua em ăn nhiều, mới vừa đi WC trở về.”
Lúc sau trong phòng truyền đến tiếng cười của hai cô gái, dường như ai nấy đều cảm thấy rất thẹn thùng.
Phạm Văn Phong ở bên ngoài nghe, trong lòng bỗng nhiên không biết nên nói gì!
Thêm một người con gái nữa cũng không phải chuyện tốt, nếu như chỉ có một mình Trần Vũ Hà thì vừa rồi thiếu chút nữa anh đã tóm được cô ta rồi.
Mạc Kiều Lan đi tới cửa, thấp giọng hỏi: “Phạm Văn Phong vẫn chưa dậy hả?” "Vẫn chưa đâu, ngủ như lợn chết vậy!” Trần Vũ Hà nói.
"Ha, vậy là tốt rồi, đỡ phải lúng túng với anh ấy.” Mạc Kiều Lan nói một câu, rón rén từ bên trong đi ra.
Phạm Văn Phong bất đắc dĩ chỉ có thể nhắm mắt lại giả bộ ngủ, nghe được tiếng bước chân đi qua bên cạnh mình, anh len lén nheo mắt lại nhìn đôi chân dài của Mạc Kiều Lan tiến ra phía cửa.
Một lát sau cô mới từ bên ngoài trở về, lặng lẽ chui vào buồng trong.
Phạm Văn Phong vẫn không thể ngủ được, nhìn buồng trong rồi lại chống tay vục dậy.
"Thời gian không còn sớm nữa, đi xem hôm nay có cây nấm nào không.
Nói không chừng hôm nay lại có lứa mới lớn lên.”
Đứng dậy ra khỏi nhà, Phạm Văn Phong cố ý mang theo ba lô, kết quả vừa đi tới nhìn liền phát hiện đúng là có một ít nấm mọc lên nhưng đều quá nhỏ, lớn nhất cũng chỉ lớn chừng quả trứng gà mà thôi!
Anh nghĩ có chút kỳ quái, ngày hôm qua có nhiều nấm như vậy mà sao bỗng nhiên hôm nay lại không có lấy một cái to.
Đưa tay sờ một chút liền phát hiện mấy cái nấm này đều khô khốc, không có một chút nào mềm mịn.
Phạm Văn Phong bỗng nhiên ý thức được chút chuyện chính sự mà anh quên mất không làm.
Tưới nước, che nắng!
"Chuyện trọng yếu như vậy mà lại quên mất, may là không có mưa bão, nếu không thì chết hết mất rồi.” Phạm Văn Phong vỗ đầu của mình!
Nghĩ vậy anh nhanh chóng đứng lên, về tới nhà gặp Mạc Kiều Lan và Trần Vũ Hà vừa mới rời giường đi rửa mặt, anh nhanh chóng nói: “Kiều Lan, hôm nay chị vào thành chung với tôi nhé.”
"Được, cậu muốn đi mua cái gì hả?”
"Đúng vậy, trước kia tôi quên không có bạt che nắng và ống dẫn nước.
Hôm nay cần phải mua về gấp, nếu không mấy cây nấm của tôi chắc chắn không sống được đó!” Phạm Văn Phong nói.
"Đi, để tôi đi chuẩn bị chút rồi hai chúng ta cùng đi.” Mạc Kiều Lan gật đầu.
Trần Vũ Hà từ buồng trong đi ra, cô ta vừa thay một chiếc quần jean ngắn, nghe được đối thoại của hai người liền hỏi: “Không ăn sáng xong rồi đi hả?”
"Đến thị trấn ăn sau cũng được.
Cô không muốn cùng trở về sao?” Phạm Văn Phong hỏi.
Trần Vũ Hà lắc đầu: “Không muốn, tạm thời tôi chưa có dự định trở về!”
"Vậy được, cô cứ ở lại nhà tôi.
Tôi và Kiều Lan mua xong sẽ mau chóng trở về nhà gấp.” Phạm Văn Phong gật đầu nói.
Trần Vũ Hà cười: “Được, tôi ở lại giúp anh cho gia súc ăn vậy.:
Cô ta vừa nhắc tới chuyện này, ba người tài đồng thời nhớ tới phía sau nhà còn có đám chim trĩ thỏ rừng.
Vì vậy không ai kịp lên tiếng, nhanh chóng chạy từ cửa trước ra sân sau.
Sở dĩ như vậy là bởi vì ba người đồng thời nhớ tới buổi sáng ngày hôm qua, trong lúc cho ăn Trần Vũ Hà đã không cẩn thận tăng thêm hơn hai mươi viên linh đan cho chúng, từ đó tới giờ đã gần 24 giờ đồng hồ rồi, không biến đám động vật này sẽ biến hóa ra như thế nào nữa
Còn chưa tới sân sau Phạm Văn Phong đã có chút kinh sợ rồi, bởi vốn dĩ lồng sắt không lớn, bây giờ chúng bị bỏ vào trong đó cộng thêm sự phát triển vượt bậc sau khi ăn linh đan khiến cả chuồng chật ních, có chút chen không nổi.
"Mau mở ra lồng sắt, tới trễ một chút là chen nhau tới chết rồi!” Phạm Văn Phong nhanh lên hô một tiếng, tiến lên mở cửa một lồng sắt ra!
Cửa vừa mở đám chim trĩ lập tức bay ra, bay vòng vòng trong sân tới mấy vòng.
Phạm Văn Phong vừa nhìn cái đầu nó liền nhất thời cười khổ nói: “Không ngờ lời tôi tiên đoán lại thành sự thật!”
Chim trĩ cao ước chừng một thước, so với đà điểu cũng nặng không kém là bao nhiêu!
Hơn nữa lông đuôi phát triển thật dài, áng chừng cũng phải ba thước rủ trên mặt đất nhìn như một dải ruy băng mềm mại, quả thực là vô cùng đẹp mắt.
May mắn sao đây là nhóm đầu tiên sử dụng thuật thuần hóa chim trĩ, bằng không sau khi thả nó ra đảm bảo đã tẩu tán đi hết rồi chứ không có chuyện chỉ loanh quanh hai vòng xòe cánh giãn gân rồi lại đứng ngoan ngoãn ở nơi đó đâu.
Phạm Văn Phong thấy thế mở một lồng sắt rỗng nói: “Nào, sau này đây chính là chuồng của mày nhé.”
Chim trĩ con vô cùng nhiều, chúng nhanh chóng cúi đầu chui vào trong lồng tre.
Trần Vũ Hà và Mạc Kiều Lan đều trợn tròn mắt nhìn, nghĩ không ra Phạm Văn Phong còn có bản lĩnh này!
Hơn mười con chim trĩ lục tục được thả ra, phân loại rồi đưa vào những lồng tre khác nhau, ba người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Trời ơi, quả thực lớn còn ngang đà điểu nữa, cái này cũng quá kinh khủng rồi!” Trần Vũ Hà thở phì phò nói.
"Đừng nói trước cái này, chúng ta còn không biết thỏ giờ đang thế nào đây!” Phạm Văn Phong nói một câu, nhanh chân chạy đến chỗ của đám thỏ bên kia, kết quả vừa nhìn liền cảm thấy choáng váng!
Mấy chiếc lồng tre nhốt thỏ rừng trước kia giờ đây đều rỗng tuếch, phía sau bức tường còn bị đào ra một lỗ lớn, cũng đủ để một người tiến vào chui ra!
"Tôi còn thắc mắc sao mà không có động tĩnh gì, hóa ra là chạy mấy rồi.” Phạm Văn Phong hô mấy câu, không nói hai lời leo tường đi ra!
Phía sau tường trồng một ruộng ngô xanh, sau khi anh nhảy xuống, đưa mắt nhìn xung quanh nhất thời không biết nên nói gì.
Nhìn đám thỏ rừng đều ở đây, không biết đã đi ra từ lúc nào mà đám ngô cũng bị chúng ăn cho bằng hết, đến tận cái gốc cũng không còn.
Nhìn hình thể to mọng không khác gì con lợn rừng ngày hôm qua, Phạm Văn Phong có chút bất đắc dĩ nhìn chúng đang nằm ườn dưới đất.
Trước kia bắt được tổng cộng bảy con thỏ rừng, hiện tại xem ra không thiếu con nào, anh tiến lên đá vào mông một con trong số đó: “Đứng lên, dám ra đây gây tai họa cho người ta.
Để xem về tao dạy dỗ chúng mày thế nào.”
Con thỏ uỵch một tiếng từ dưới đất đứng lên, những con khác cũng đứng dậy theo xếp thành một hàng dài đi theo Phạm Văn Phong từ sau tường tới cửa lớn rồi vào tới trong nhà.
"Mẹ ơi!”
Nhìn bảy con thỏ tròn vo to lớn tiến đến, hai người Mạc Kiều Lan và Trần Vũ Hà trực tiếp ngã bệt mông ngồi trên mặt đất!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...