Người nói chuyện vừa dứt lời thì đã bị vợ đá cho một cú vào mông: "Tên mất dạy này, tưởng tôi vô hình rồi à? Ông chỉ biết nghĩ đến con quả phụ kia thôi phải không?"
Mọi người lập tức phát ra tiếng cười còn lớn hơn nữa, cũng vì chút chuyện nhỏ như thế mà quá trình chữa cháy trong cơn bối rối lại trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
Lửa dần dần được khống chế, mọi người lại chăm chỉ vừa tạt nước vừa ôm rơm đi cho khỏi cháy hơn, sau khi dập xong thì họ cũng tự động tản đi hết cả.
Trời đã muộn quá rồi, ai ai cũng đã mệt chết, nên bọn họ đều muốn về nhà ngủ sớm một chút.
Phạm Văn Phong thấy cái thùng nước của Vương Diễm vẫn còn nằm trên mặt đất thì tiện tay nhặt lên, lòng tự hỏi không biết có nên mang qua nhà cô ả trả không.
Anh suy nghĩ một chút rồi vẫn bỏ đi.
Trong nhà bản thân còn hai cô nàng xinh đẹp đấy, trì hoãn thời gian sợ là sẽ khiến bọn họ thấy lo lắng.
Vậy nên anh ôm luôn cái thùng nước về nhà, thấy cửa phòng đúng là có đóng, đưa tay đẩy một chút thì phát hiện nó đã bị khóa trái từ bên trong, bèn gõ cửa: "Tôi về rồi này!"
Chỉ chốc lát sau, Trần Vũ Hà ra mở cửa, vừa liếc thấy anh một cái đã lập tức cười bảo: "May mà nghe được giọng của anh, không là thấy khuôn mặt này thôi, tôi đã tung một cú đá ra rồi!"
"Sao?"
Phạm Văn Phong không hiểu rõ lời này lắm, vào cửa rồi, soi gương mới phát hiện trên mặt bản thân toàn là bụi đen, căn bản không nhìn ra được bề ngoài vốn có!
"Ban nãy vội quá nên không để ý, ha ha."
Phạm Văn Phong nói một câu rồi vội vã nhanh đi rửa mặt, lúc này mới khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.
"Bị cháy ở đâu vậy?"
Trần Vũ Hà cũng không thay quần áo, vẫn mặc áo lót rồi quần ngắn như cũ, vết hằn dây đeo áo ngực trên lưng đặc biệt rõ ràng.
Phạm Văn Phong nhìn cô ta một cái: "Đống rơm bị cháy, không biết vì sao nữa, nhưng cũng dập xong hết rồi.
Sao cô chưa đi ngủ đi?"
"Đợi anh về đó!" Trần Vũ Hà nhìn anh, mắt hơi đảo qua.
Lòng Phạm Văn Phong cảm thấy ấm áp, lại hỏi nữa: "Kiều Lan đâu rồi?"
"Chị họ nói phải đợi anh, kết quả chờ một lát đã ngủ mất.
Anh mà về trễ thêm mấy phút nữa, hẳn tôi cũng ngủ luôn rồi!" Trần Vũ Hà mếu máo, quay người trở lại phòng.
Phạm Văn Phong cũng không biết bản thân bị làm sao nữa, tự dưng đưa tay ra bắt lấy cánh tay người kia, sau lại dùng một tay kéo người vào trong lòng mình!
Trần Vũ Hà căn bản không kịp phản ứng, đầu lập tức dán vào trong lòng anh, hai mắt trợn lên thật to, đầu trở nên trống rỗng!
Quần áo trên người ít thì không khác gì da thịt tiếp xúc trực tiếp cả, chưa kể động tác của Phạm Văn Phong quá nhanh, cơ thể cả hai gần như dính chặt vào nhau!
"Anh, anh đang làm gì vậy?" Lòng Trần Vũ Hà thấy kinh hoảng, nhỏ giọng hỏi.
"A, không có gì đâu, chỉ là muốn cảm ơn cô thôi." Phạm Văn Phong trả lời.
Sao anh không biết mình đã hơi quá phận rồi, may mà cô nhóc trong lòng này không hề trở mặt, mà anh còn cảm nhận được cơ thể mềm mại của cô, lòng có một chút kích động.
"Ôi chao, đừng làm loạn nữa, mau đi ngủ đi!" Trần Vũ Hà hơi từ chối.
Phạm Văn Phong đành phải buông tay ra, nhưng khi thấy khuôn mặt hồng hồng của người này, anh lại không kìm được mà muốn hôn xuống.
Kết quả Trần Vũ Hà nhanh nhẹn né đi, trừng mắt với anh một cái: "Được một tấc thì muốn tiến một thước!"
Nói xong, cô quay người, vội vã chạy vào trong phòng, còn tiện tay khóa cửa lại!
Phạm Văn Phong cảm thấy bấc đắc dĩ, đành phải nằm xuống mặt đất một lần nữa, lại nghĩ về cảm giác ban nãy một chút.
Rất rõ ràng, Trần Vũ Hà thích đấu võ mồm với anh, nhưng cũng có thể là trong chính những khi đó, cảm tình của cả hai đã tiến thêm một bước lớn.
Sau nhiều lần tiếp xúc thân mật hơn, cô cũng không còn mâu thuẫn cảm xúc như trước nữa, thậm chí đã hơi tiếp nhận rồi.
Tuy nhiên, sau khi trải qua chuyện hôm nay, Phạm Văn Phong lại cảm thấy "nhà thông gia" của bản thân chênh lệch quá!
Trần Vũ Hà là một thiên kim tiểu thư, còn anh thì sao chứ? Cùng lắm cũng chỉ là một y sĩ ở thôn nhỏ mà thôi!
Nghĩ như vậy một phen, Phạm Văn Phong thấy trong lòng mất mác.
Nếu anh muốn san bằng sự chênh lệch này, tất nhiên đó là chuyện gánh nặng đường xa!
Sau đó, anh mơ màng ngủ mất, lúc tỉnh dậy đã là sau bình minh, thứ đánh thức Phạm Văn Phong vẫn là tiếng cào cửa siêng năng của Vượng Tài như cũ.
Anh đứng lên, dụi nhẹ mắt, lại mở cửa ra: "Đừng có giục nữa, hôm nay không nướng thỏ ăn đâu, mày phải học cách tự lực cánh sinh đi, có hiểu không?"
Kết quả, anh vừa nói xong, đã nhìn thấy trên mặt đất nhiều thêm một con thỏ hoang và mấy cây nấm màu trắng!
"Ôi mẹ ơi!"
Phạm Văn Phong sửng sốt, lập tức hỏi: "Mày hái mấy cây nấm này ở đâu vậy?"
Vượng Tài quay đầu nhìn về phía cửa thôn, ý bảo là từ đó đó, anh lập tức hiểu ngay!
Trong tình huống kích động, Phạm Văn Phong bỏ chạy ra khỏi cửa phòng mà không nghĩ ngợi gì, mãi đến khi bản thân tới được mảnh đất của mình ở đầu thôn.
Sau khi đến nơi rồi, anh mới phát hiện màu sắc của đám cỏ kia đã biến thành xanh thẫm, mà những thứ màu trắng đang điểm xuyến làm đẹp bên trên, không phải nấm Khẩu Bắc thì còn là gì nữa?
Phạm Văn Phong hưng phấn hét to lên một tiếng, đi lên hái một loạt cây nấm lớn chừng bằng nắm tay!
"Ha ha, phát tài rồi!"
Số lượng nấm cụ thể thì không rõ, nhưng chỉ nhìn bằng mắt thường thôi, anh biết phải hơn mấy trăm cây, dù là có lớn có nhỏ, nhưng như vậy cũng có thể mang bán rồi.
Bóng hình của Phạm Văn Phong trên đám cỏ trở nên bận rộn, chỉ chốc lát sau, một ngọn núi nhỏ nấm đã được vung lên.
Đợi đến lúc mặt trời hiện ra rồi, toàn bộ số nấm hợp để thu hoạch đã được anh hái cả.
Sau đó, anh vội vã chạy về nhà, lái xe ba bánh lại đây chở về.
Trần Vũ Hà bị tiếng động bên ngoài đánh thức, sau khi xoa mắt đi ra thấy Phạm Văn Phong đang bận rộn, bèn nghi ngờ hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"
"Nấm của tôi mọc rồi, tôi vừa hái một chút, để đó mang đi bán!" Phạm Văn Phong hưng phấn bảo.
"Nhanh như vậy hả?" Trần Vũ Hà hơi nghi ngờ, tiến lên giở tấm bạt che thùng lên, cô ta lập tức trợn to hai mắt mà nhìn!
Cô ta đã đi cùng Phạm Văn Phong vào núi hái nấm, tất nhiên biết đúng là loại nấm này, cũng hiểu là lời anh không phải giả!
"Có nhiều đến thế này sao?" Hai mắt Trần Vũ Hà tròn lại cả, kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy, ngay cả tôi cũng không tin được!" Phạm Văn Phong vô cùng hưng phấn, sau khi sắp xếp chỉnh tề bèn bảo với cô ta: "Cô với Kiều Lan ở nhà đợi đi, tôi bán nấm xong rồi sẽ quay lại!"
Anh vừa nói xong thì Mạc Kiều Lan đã đi từ trong phòng ra ngoài, cũng là dáng vẻ còn buồn ngủ tương tự, ngờ vực hỏi: "Bán nấm gì cơ?"
"Chị ơi, nấm Khẩu Bắc của Phạm Văn Phong mọc ra thật rồi đấy, chị nhìn đi!" Trần Vũ Hà hưng phấn chỉ vào cái xe mà bảo.
"Đây, đây là nấm cậu trồng thật đấy à?"
Mạc Kiều Lan đi tới bên cạnh nhìn thoáng qua, cô ta lập tức không còn buồn ngủ nữa!
"Đúng vậy, tôi lợi hại lắm đúng không?" Phạm Văn Phong đắc ý hỏi một câu, sau lại bảo: "Số hôm nay không tính là nhiều, nếu nhà hàng của chị cần, lần thu hoạch sau tôi sẽ tặng cho chị một ít!"
"Tất nhiên là cần rồi, mỗi ngày trăm ký cũng không ngại đâu!" Mạc Kiều Lan vội vã gật đầu, trong mắt lóe ra một tia sáng kỳ dị, nhìn anh với vẻ đầy nể phục.
"Tôi đi giao hàng trước, hai người các cô tự làm chút gì đó ăn sáng đi, về rồi ta nói tiếp!"
Phạm Văn Phong lên xe ba bánh, nói xong một câu thì vội vã rời đi, lái xe chạy về phía thị trấn.
Trần Vũ Hà nhìn theo bóng dáng xa dần của anh, hỏi: "Chị ơi, Phạm Văn Phong thật sự quá lợi hại, cứ như không có chuyện gì anh ấy không làm được vậy!"
"Đúng đó, thật là lạ quá đi mất, cậu ta làm thế nào thế nhỉ?" Mạc Kiều Lan nửa là tự hỏi, nửa nói với em mình.
"Em cũng không rõ lắm, dù sao anh ấy cũng không phải một người bình thường!" Trần Vũ Hà chu môi bảo.
Mạc Kiều Lan quay đầu nhìn cô ta một cái, khóe miệng hơi nhếch lên: "Này con nhóc kia, không phải em thích cậu ta rồi chứ?"
"Sao mà vậy được, cô cả họ Trần là em mà để ý anh ta à!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Vũ Hà đỏ lên, trừng lớn mắt bảo.
Trông cô ta thế này thì không nói còn hơn, vì vẻ xấu hổ kia rõ ràng đã bán đứng lời cô ta rồi!
Mạc Kiều Lan thấy thế thì lòng nẩy lên một cái, khẽ thở dài..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...