Trong lòng Phạm Văn Phong quýnh lên, có thế nào cũng không ngờ tới tình huống như thế!
Tiếng hét của Trần Vũ Hà lại vang lên, anh lập tức la to: "Đừng sợ, tôi tới đây!"
Một lát sau, anh đã vọt tới nơi phát ra âm thanh rồi, đoạn mới thấy Trần Vũ Hà đã ngồi xổm sau một gốc đại thụ, mặt cắt không còn một giọt máu, trong hai mắt cũng đầy nước, tất nhiên đang rất sợ hãi!
Lại nhìn về phía trước mặt, chỉ thấy Vượng Tài đang lao vào cắn xé với đám sói, nhưng nó thì chỉ có một, còn đối diện phải chừng bốn con!
"Nhiều sói quá, khiến tôi sợ chết đi được!" Trần Vũ Hà nhìn Phạm Văn Phong, lập tức lao tới, chui vào trong lòng của anh.
Phạm Văn Phong vỗ vào lưng cô: "Đừng sợ, có tôi ở đây rồi."
Vừa nói, anh vừa rút dao phá núi đã chuẩn bị ra, đoạn mới nói với Trần Vũ Hà: "Cô trốn đi trước đi, Vượng Tài đánh không lại chúng nó, tôi đi giúp đỡ!"
"Sao?"
Trần Vũ Hà sửng sốt: "Anh có thắng được chúng nó không?"
"Yên tâm đi!"
Phạm Văn Phong nói một tiếng, sau lập tức cầm dao vọt lên trên.
Anh đã thấy rất rõ, Vượng Tài đã trở nên hung hăng hơn.
Tuy trên người nó đã bị cắn cho mấy vết rồi, nhưng nó vẫn không hề lùi bước, trái lại càng hung mãnh hơn nữa!
Dáng vẻ kia, căn bản không giống như để bảo vệ Trần Vũ Hà, mà lại tạo cho người ta cảm giác, nó đã sớm có thù hằn với những con sói kia.
Vậy nên, khi gặp chúng nó ngày hôm nay, rõ ràng nó bày ra tư thế "Không chết không buông tay."
Phạm Văn Phong thấy vậy thì không khách sáo nữa.
Vượng Tài chính là "em trai nhỏ" của anh, ăn hiếp nó chính là ăn hiếp anh, lũ kia nhất định phải chết!
Bóng dáng anh nhoáng lên một cái, người đã tới cạnh đó rồi, sau lại bổ mạnh một phát dao xuống!
Có một con sói trong số đó không chú ý, trực tiếp bị bổ trúng đầu, cổ họng còn chưa rên lên đã gục một cái chết mất.
Ba con sói còn lại thấy thế đều tru lên, hé răng nanh trắng bóng với Phạm Văn Phong!
"Đến đây, ăn hiếp Vượng Tài nhà tao, không sợ chết thì cứ tới!"
Phạm Văn Phong một dao chém chết một con sói, trong lòng phút chốc nảy sinh một nỗi hào khí, rống lớn một tiếng, dao phá núi lại bổ qua lần nữa!
Ba con sói kia đã có phòng bị, lập tức né đi ngay, nhưng tốc độ của Phạm Văn Phong quá nhanh, đã vượt xa với người thường, chúng nó căn bản không ngờ được!
Vậy nên, lập tức có hai con sói bị dao chém trúng, đầu một con bị chém ra làm đôi, con sói còn lại đã mất một bên lỗ tai!
Con sói bị thương này tru thảm một tiếng, lập tức xoay người bỏ chạy!
Mắt thấy một con còn lại cũng quay đầu muốn chạy trốn, kết quả Vượng Tài rống dài một tiếng, vụt một cái, nó đã đuổi theo ngay!
"Được, hôm nay chúng ta giết hết chúng nó đi!" Phạm Văn Phong thấy thế thì cầm dao phá núi trong tay, phấn khởi tiến lên, một lát sau đã theo tới sau lưng con sói đó!
"Phập!"
Một tiếng chắc nịch vang lên, Phạm Văn Phong ném dao trúng đỉnh đầu con sói kia, nó lập tức trượt té ngã trên mặt đất, cơ thể run lên mấy cái rồi chết đi.
Nhìn lại Vượng Tài, anh phát hiện ra nó cũng đuổi theo con sói cuối.
Đối phương đã bị dọa sợ lắm rồi, căn bản không có ý muốn chiến đấu nữa, thầm muốn chạy trốn.
Nhưng cho dù có như vậy, nó vẫn không thoát được kiếp bị Vượng Tài cắn cho một cái vào yết hầu, một lát sau hơi thở cũng đứt đoạn!
Phạm Văn Phong cười to, dọn lấy đống xác sói trên đất rồi đi về.
Không ngờ hôm nay còn được thu hoạch ngoài ý muốn như thế này, hẳn hương vị của đống sói này không tệ, mà da sói cũng vô cùng đáng giá.
Tới tận bốn con, hôm nay lại phát tài rồi!
Phạm Văn Phong kéo xác sói về lại nơi trước đó, Trần Vũ Hà cẩn thận ló đầu ra từ sau cái cây, vẻ mặt chưa hết sợ hãi: "Đánh chết cả rồi à?"
"Đừng sợ, chết hết rồi!"
Phạm Văn Phong đặt xác sói lên mặt đất, lại quay đầu nhìn về phía Vượng Tài, phát hiện ra nó cũng làm theo mình, đang cố gắng kéo cái xác sói kia về tới đây.
"Cô đợi tôi một chút." Phạm Văn Phong quay đầu nói với Trần Vũ Hà một câu, sau mới chạy nhanh tới, khiêng cái xác sói trên mặt đất về đây.
"Trời đất, Phạm Văn Phong à, anh lợi hại quá, một mình giết bốn con sói!" Bây giờ Trần Vũ Hà không sợ nữa, đứng ra nhìn bốn cái xác trên mặt đất, tán thưởng bảo.
"Ba con, có một là do Vượng Tài tự giết đấy!" Phạm Văn Phong trả lời.
Bây giờ Vượng Tài vết thương đầy người, trên người còn lại không ít vết máu, nhưng nó cứ như không đau gì cả, vẫn đứng ở nơi đó, "oai phong lẫm liệt", sát khí quanh người.
Sau đó, nó phát ra một tiếng tru thật dài với không trung, hệt như vui vẻ lắm vậy, hoặc như đang tự tuyên dương chính mình.
"Vũ Hà, cô xách cái gùi giúp tôi, bốn cái xác này đủ để tôi bận rồi." Phạm Văn Phong nói một câu, đưa hết đồ vật trên tay cho cô.
Trần Vũ Hà sửng sốt: "Để làm gì? Anh muốn mang cái đống này về sao?"
"Đúng rồi, tất cả đều là thứ tốt hết, sao có thể lãng phí được?" Phạm Văn Phong mỉm cười, lại vác hai cái xác sói dưới đất lên hai vai, đoạn lại xách tay hai con nữa, vừa đi vừa gọi: "Vượng Tài, đừng khoe khoang nữa, về thôi!"
Trần Vũ Hà nhìn mà trợn mắt há mồm.
Không ngờ Phạm Văn Phong lại có sức lực lớn đến như vậy!
Bốn con sói kia ít nhất phải nặng hơn hai trăm cân, vậy mà anh cứ vác lên nhẹ bẫng như vậy!
Kết hợp lại với chuyện được thấy trước đó, bây giờ Trần Vũ Hà mới hiểu ra, thì ra Phạm Văn Phong không phải một người thường.
Cô mang theo gùi rồi đồ đạc đi theo xuống núi, dọc đường đi không ngừng suy nghĩ, không biết có nên thắc mắc vì sao người kia lợi hại vậy không.
Cô muốn hỏi lắm, nhưng biếc chắn anh sẽ không nói, Trần Vũ Hà đành im lặng luôn, mãi đến khi họ về tới bên cạnh chiếc xe ba bánh.
Phạm Văn Phong ném xác sói lên thùng xe, quay đầu lại liếc Vượng Tài một cái: "Nếu không muốn ăn thịt chính đồng loại mình thì đi bắt thỏ hoang đi, muốn ăn thì theo tao về nhà!"
Vượng Tài nhìn anh một cái, quay đầu chui lại vào trong bụi cỏ, đi tìm thỏ hoang.
Phạm Văn Phong cười, cũng không nghĩ nhiều.
Sau khi để Trần Vũ Hà ngồi lên trên, anh lập tức khởi động xe ba bánh, quay về thôn.
Vì chuyện mấy con sói kia, thời gian hai người ở ngốc trong núi cũng không lâu.
Vậy nên, khi họ về tới nhà, vẫn còn chưa tới mười một giờ.
Sau khi lấy bốn con sói xuống xem, Phạm Văn Phong vác thẳng chúng tới cái bàn ở cửa, bắt đầu lột da chặt thịt!
Trần Vũ Hà đứng bên cạnh nhìn, mặt mày ngây ra, hồi lâu sau không kìm được mới lên tiếng hỏi: "Anh tính ăn cái này đó à?"
"Đúng rồi, cô ăn thịt chó bao giờ chưa?" Phạm Văn Phong cười hỏi.
"Không, tôi không ăn thịt chó." Trần Vũ Hà lắc đầu.
"Tôi cũng không ăn, nhưng nghe nói nó ngon lắm.
Sói này với chó là đồng loại, chắc hương vị không khác gì thịt chó đâu.
Hôm nay chúng ta thử một chút xem sao!" Phạm Văn Phong nói.
Trong lòng Trần Vũ Hà hơi rối rắm, nhưng dù sao sói cũng không phải chó, nên quên đi mấy suy nghĩ kia.
Tuy nhiên, lúc họ đang bận rộn, có mấy thôn dân đi qua, thấy thế thì lập tức chạy tới, sau mới ngạc nhiên hỏi: "Phạm Văn Phong, cậu lấy bốn con sói này từ đâu ra đấy?"
"Săn ở trên núi.
Phải rồi, nhiều thịt thế này không ăn hết đâu, anh nhanh đi nói với mọi người một tiếng đi, cầm chút gì đó lại đây, mỗi nhà tôi chia cho tám, mười cân gì đấy, mọi người ăn chung đi!" Phạm Văn Phong cười bảo.
"Được!"
Sau khi người nọ đi chưa bao lâu, đã có một ít thôn dân chạy tới, cầm trong tay đủ loại vật đựng lớn nhỏ.
Tất cả mọi người đều cảm thấy rất ngạc nhiên, vì trước nay ngọn núi bên cạnh chưa từng có sói, lần này lại một lần bốn con, lại bị Phạm Văn Phong giết hết cả!
Vậy nên, mọi người bắt đầu xì xào rồi bàn luận, cửa nhà của Phạm Văn Phong lập tức trở nên náo nhiệt .
"Phạm Văn Phong, thằng nhóc nhà cháu đấy, không bị sói cắn chứ?" Vương Diễm đứng trong đám người hỏi.
"Thím yên tâm đi, với sức này của cháu, còn bị chúng nó cắn được sao?" Phạm Văn Phong mỉm cười.
Vương Diễm bĩu môi một cái, ánh mắt chuyển sang người Trần Vũ Hà: "Cô bé xinh đẹp này là ai vậy?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...