Lý Thi Vân nghe xong thì gật đầu: "Được, vậy anh đi vào điền hết thông tin lên trên đi, nhận ký hợp đồng mười năm, cuối cùng kí tên của anh vào, sau đó ấn dấu tay xuống là được rồi.
"
Phạm Văn Phong gật đầu, cầm hợp đồng chuẩn bị trở về phòng, dừng một chút quay đầu trở lại: "Cô không vào ngồi một chút sao?"
"Không được, tôi ở cửa ra vào chờ anh!" Mặt Lý Thi Vân vẫn không có chút biểu tình nào.
Phạm Văn Phong thấy thế im lặng, rốt cuộc cô có bao nhiêu oán niệm chứ?
Nhưng mà anh cũng không để ý, cười hì hì: "Tôi đáng sợ như vậy sao?"
Lý Thi Vân không nói chuyện, chỉ trừng mắt liếc anh một cái.
Sau khi Phạm Văn Phong vào trong, vốn cho là anh chỉ cần hai ba bước thì có thể điền xong, nhưng không ngờ đợi mười phút, mới nghe anh ở bên trong hỏi: "Trưởng thôn, có chữ tôi không biết!"
"Anh không cần biết, bỏ qua là được!" Lý Thi Vân quát.
Một lát sau, Phạm Văn Phong lại lớn tiếng hô: "Thôn trưởng, dấu vân tay có phải nên đặt ở phía trên chữ ký hay không?"
"Đúng!" Lý Thi Vân càng thêm tức giận.
Lại qua mấy phút, Phạm Văn Phong hô: "Trưởng thôn, cái quyền giải thích ở cuối cùng này là ý gì vậy?"
Lý Thi Vân hoàn toàn nhịn không được, mấy tiếng “rầm rầm rầm” vang lên, cô xông vào trong phòng, tức giận quát: "Anh cố ý đúng không, hợp đồng này dựa theo tiêu chuẩn bản mẫu in ra, tôi còn có thể lừa anh được hay sao?"
Phạm Văn Phong cười haha, đúng là anh cố ý đấy!
Cô gái này đứng ở cổng bắt mình nhìn sắc mặt của cô, anh không tin mình không dạy dỗ được cô, hiện tại thì sao? Không phải vẫn phải vào phòng sao?
Sau khi cười thầm, anh cố ý gãi gãi đầu, vẻ mặt vô tội nói: "Lần đầu tiên trong đời ký hợp đồng mà, không có kinh nghiệm!"
"Đến đây, tôi cho anh biết, nơi này điền ngày, nơi này viết tên của anh, xong rồi ấn dấu tay vào!" Lý Thi Vân gần như phát điên, rống to.
Mãi cho đến khi Phạm Văn Phong điền xong tất cả, cô lại kiểm tra một lần nữa, mới thở phào nhẹ nhõm: "Mấy ngày nữa anh giao tiền thuê cho tôi, sau đó thì có thể chuẩn bị bắt đầu sự nghiệp chăn nuôi của anh!"
Nói xong quay người muốn đi, kết quả Phạm Văn Phong gọi cô lại, lấy ra ba xấp tiền đưa tới: "Không cần, hiện tại tôi có tiền!"
"Đã chuẩn bị xong rồi à?" Lý Thi Vân sững sờ hỏi.
"Đương nhiên, cầm đi đi.
" Phạm Văn Phong cười cười.
Lý Thi Vân hơi bất ngờ nhưng vẫn nhận lấy, sau đó nói: "Ngày mai tôi đưa anh biên lai, cứ như vậy đi.
"
Nói xong cô cầm tiền và hợp đồng rời đi.
Lúc cô vừa mới tới, phát hiện thôn này khác hoàn toàn so với tưởng tượng của mình, hầu như không có lực lượng lao động trai tráng, đều là người già yếu tàn tật và cô nhi quả phụ!
Mà quỹ của thôn cũng không có nổi một nghìn tệ, nghèo đến mức làm cho người ta giận sôi máu!
Hiện tại có ba mươi nghìn này cũng coi như quỹ có chút tiền, công việc của cô cũng có thể tiến hành thuận lợi!
Lý Thi Vân đi không bao lâu, bóng đêm đã bao phủ, Phạm Văn Phong đóng cửa phòng lại, sau đó đi vào trong, lên giường, gối đầu lên cánh tay bắt đầu suy nghĩ chuyện sắp tới.
Gà ở núi này vô cùng hoang dã khó thuần, trước kia người trong thôn cũng không phải chưa từng thử chăn nuôi, nhưng sau khi những con gà rừng nhỏ này trưởng thành thì vô cùng khó quản lý, dùng lưới bọc lại thì bọn họ còn có thể chui ra từ trong khe hở mà chạy thoát ra ngoài, hơn nữa đồ ăn không tốt thì bọn chúng không ăn, kết quả là một ổ mười mấy con gà rừng, cuối cùng chỉ nuôi được hai con lớn.
Bản tính hoang dã khó thuần là một chuyện, mặt khác còn có vấn đề thức ăn, anh không thể bắt côn trùng cho gà rừng cả ngày được?
Nếu chỉ mười mấy con thì còn dễ, nhưng nếu nhiều thêm một chút, vậy căn bản là bận không thởnổi.
Nghĩ tới nghĩ lui, Phạm Văn Phong dứt khoát ngồi dậy từ trên giường, trong lòng tự nhủ ta đã có Thần Nông quyết, chút vấn đề như thế còn không giải quyết được sao?
Thế là anh lập tức ngưng thần, mở truyền thừa mình đạt được ra, cẩn thận tìm kiếm.
Kết quả anh thật sự tìm được đồ có ích!
Ở những trang đầu, ngoài những thứ liên quan đến thảo dược và dan dược thì còn có thuật thuần hóa, Phạm Văn Phong vừa nhìn thấy thì ánh mắt lập tức sáng lên!
Anh đoán không sai, nhân loại đi từ xã hội nguyên thuỷ tiến vào thời đại làm nông, nắm giữ các loại thực vật trên thế gian, đồng thời cũng từng thử thuần hóa các loại dã thú, làm sao Thần Nông quyết chỉ có mỗi cỏ cây thôi chứ?
Phạm Văn Phong không chút do dự mở thuật thuần hóa ra, kết quả trước mắt nhất thời tối sầm lại, chờ đến khi anh tỉnh táo lại, cảm giác trong cơ thể mình giống như có thêm một sức mạnh thần bí.
Mặc dù đã là ban đêm nhưng anh vẫn có chút không kìm nén được mà lập tức đứng dậy chạy ra khỏi cửa phòng, đến sân sau - nơi có chiếc lồng đang giam giữ mười mấy con gà rừng nhỏ kia!
Nghe thấy tiếng động, mấy con gà rừng lúc đầu bị nhét chung một chỗ đang nhắm mắt lại thì giờ đều nhao nhao mở mắt ra cảnh giác nhìn xung quanh, khi thấy Phạm Văn Phong thì bọn chúng lại không hoảng sợ chạy tứ tung trong lồng giống như trước đó nữa!
Bị mười mấy đôi mắt giống như đậu đen nhìn, Phạm Văn Phong cười cười: "Bọn mày hãy nghe đây, sau này ngoan ngoãn nghe lời, nếu không thì tao sẽ xử lý bọn mày đấy!"
Lúc đầu anh chỉ muốn thử xem, nhưng không ngờ sau khi nói xong, những con gà rừng nhỏ kia giống như thật sự nghe hiểu, vậy mà khẽ gật đầu!
"Ông trời ơi! Thần kỳ như vậy sao?"
Phạm Văn Phong nhìn thấy thì ngạc nhiên, trong lòng lập tức lập tức vui sướng không thôi!
Mình có thể khiến cho gà rừng nghe lời, vậy cũng có thể khiến những dã thú khác trên núi nghe lời, đến lúc đó muốn bắt thú rừng, chẳng phải là chuyện rất dễ dàng sao?
Nghĩ đến những diều này, trước mắt của anh thật sự giống như xuất hiện một tòa núi bằng vàng, nếu không phải sắc trời đã tối, anh còn muốn lập tức lên núi thử một chút!
Kiên nhẫn đợi đến hừng đông, Phạm Văn Phong bỏ mấy hạt thóc vào lồng cho mấy con gà, sau đó dặn dò: "Ngoan ngoãn ăn cho tao, chờ giữa trưa tao trở về lại cho bọn mày ăn!"
Mặc dù lần này mấy con gà rừng nhỏ không gật đầu, nhưng tất cả đều chạy tới, cúi đầu mổ thóc.
Phải biết trước đó bọn chúng chưa từng ăn thóc mà chỉ ăn côn trùng sống!
Phạm Văn Phong thử nhiều lần đều không thành công, nếu không phải cảm thấy chết đói quá đáng tiếc thì anh cũng không muốn quan tâm.
Bây giờ chỉ một câu đã có tác dụng, kết quả như vậy làm sao có thể không khiến người ta vui vẻ chứ?
Thế là Phạm Văn Phong quay người ra khỏi nhà, trèo lên chiếc xe ba gác của mình tiến vào núi một lần nữa.
Hôm nay lên núi có hai mục đích, một là tiếp tục tìm kiếm gà rừng nhỏ mang về nuôi dưỡng, hai là thử thuật thuần hóa của mình một chút, rốt cuộc có thể có tác dụng lớn như thế nào, có phải có thể khống chế tất cả các loài động vật hay không.
Đi đến cuối đường núi, Phạm Văn Phong dừng xe ba gác, đi bộ lên trên núi.
Đến nơi phát hiện linh chi lúc trước, nhớ tới bởi chuyện này mà lời được một số tiền lớn, trong lòng Phạm Văn Phong còn cảm thấy có chút may mắn, nếu như không phải nó bất ngờ xuất hiện bây giờ anh còn đang cố gắng tìm kiếm bóng của gà rừng.
Đang muốn đi lên phía trước, bỗng nhiên trong bụi cỏ khẽ động, thỏ rừng lấy tốc độ cực nhanh xông về phía trước hòng ra ngoài.
Phạm Văn Phong thấy thế lập tức hô to: "Con thỏ kia, mày đứng lại đó cho tao!"
Tiếng nói của anh vừa mới dứt, thân thể con thỏ rừng kia đã run lên, sau đó dừng bước, quay đầu nhìn về phía Phạm Văn Phong, trong ánh mắt giống như tràn đầy nghi hoặc!
"Nói mày đấy, mau tới đây cho tao, không nói nhiều!"
Trong lòng Phạm Văn Phong cũng không chắc chắn lắm, thấy dáng vẻ do dự của thỏ rừng kia, cảm giác thuật thuần hóa của mình hình như không cao cấp lắm, chứ không sao ngay cả con thỏ cũng không khống chế nổi?
Nhưng vào lúc này, vậy mà con thỏ kia quay người lại, nhảy nhót đến bên chân của anh!
Phạm Văn Phong thấy thế thì vô cùng vui mừng, lập tức đưa tay nắm chặt lỗ tai của thỏ rừng kia: "Nhóc con, giờ xem mày có còn chạy được nữa hay không!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...