Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh


Thôn Đại Long.

Dưới màn đêm, chỉ có chiếc xe moto ba bánh của Triệu Đại Vĩ và tiếng chó sủa liên tục vang lên ở trong thôn.

Tiền Mỹ Lâm nghe thấy tiếng xe moto, vội vàng ra mở cửa.

"Chị dâu, hôm nay tôi về muộn."
"Không sao đâu." Tiền Mỹ Lâm cũng biết Triệu Đại Vĩ bận rộn vì vậy không quan tâm đến việc này.

Cô ấy giúp Triệu Đại Vĩ đẩy chiếc xe moto ba bánh vào cửa, sau đó mới kéo Triệu Đại Vĩ ra sân vườn sau nhà nói: "Đại Vĩ, loại dược thảo chú muốn chị đi tìm, chị đã tìm được cho chú rồi, chị trồng nó vào trong chậu hoa rồi."
"Chỉ là bây giờ thời tiết nắng nóng không phải thời điểm tốt để trồng cây, chị dâu cũng không biết nó có sống được hay không."
Sắc mặt cô ấy tràn đầy sự bất lực, dù sao thì thời tiết gần đây thực sự quá nóng.

"Không sao đâu, chị dâu, chị không cần lo lắng chuyện này."
"Thời tiết nắng nóng quá, chị dâu, chị có muốn vào nhà bật điều hòa không? Tôi đi tắm, sau đó lại quay trở lại phòng đi ngủ."
"Cũng được." Tiền Mỹ Lâm quay đầu lại nói.

Cô ấy ở bên ngoài thực sự rất nóng, đặc biệt là một khoảng thời gian gần đây đều bật máy điều hòa nên cô ấy rất nhạy cảm với nhiệt độ.

Nhưng mà, cái chậu hoa bên cạnh này, do cô ấy tưới nhiều nước nên mặt đất rất trơn trượt.

Vừa mới xoay người, cô ấy đã không đứng vững.

"Chị dâu, chị cẩn thận một chút."
Triệu Đại Vĩ ôm eo Tiền Mỹ Lâm, trơ mắt nhìn vòng một đầy kiêu hãnh của Tiền Mỹ Lâm ở ngay trước mắt anh.

Khuôn mặt xinh xắn của Tiền Mỹ Lâm có chút xấu hổ, giận dữ nói: "Chị biết rồi, chú còn nhìn!"

Cô ấy vội vàng đứng dậy rời khỏi vòng tay của Triệu Đại Vĩ, Tiền Mỹ Lâm xoay người bước vào nhà như chạy trốn, nhưng vì quá vội vàng nên cô ấy lại bị trượt chân!
"A!" Tiền Mỹ Lâm ngả người ra sau, kinh hãi hét to lên.

May mà Triệu Đại Vĩ vẫn nhanh tay nhanh mắt ôm lấy Tiền Mỹ Lâm từ phía sau.

Cảm giác được thân thể Tiền Mỹ Lâm đụng vào thân thể của mình, Triệu Đại Vĩ có chút tâm phiền ý loạn.

"Không phải chị nói biết rồi sao? Tại sao lại bị ngã lần nữa?" Triệu Đại Vĩ cười hỏi.

"Chị làm sao biết được, chắc do vận khí của chị dâu không tốt.

Thật sự là trước nay chị cũng chưa bị ngã, chú vừa trở về, chị bị ngã hai lần liên tiếp."
Nghe được lời này của Tiền Mỹ Lâm, Triệu Đại Vĩ suy nghĩ hỏi: "Chẳng lẽ là do chị dâu cố tình sao?"
"Đồ vô lại, chú mới cố tình làm như thế!"
Nhẹ nhàng đẩy Triệu Đại Vĩ ra, Tiền Mỹ Lâm vội vàng vào nhà, nhưng lần này cô ấy đã biết chú ý nhìn dưới chân và cũng cẩn thận hơn.

Khi Tiền Mỹ Lâm đi vào nhà, ánh mắt Triệu Đại Vĩ nhìn về phía thân cây Tiên Tử Tiếu.

Cây Tiên Tử Tiếu này, vốn dĩ là cây khó trồng, nếu đem trồng nhân tạo cũng không dễ sống sót, hơn nữa bây giờ vẫn là giữa mùa hè.

Tuy nhiên, Triệu Đại Vĩ có "Long vương điển", có thể tiến hành tạo ra mây và mưa trong phạm vi nhỏ, cho nên chút chuyện khó này, cũng không tính là khó.

Sau khi vận chuyển Long vương điển, Triệu Đại Vĩ thi triển Bố Vũ Chi Thuật.

Không lâu sau, một đám mây nhỏ xuất hiện phía trên lọ hoa, sau đó đám mây phía trên bắt đầu tí tách tí tách rơi Linh Vũ.

Linh Vũ rơi vào trong chậu hoa, Tiên Tử Tiếu vốn ủ rũ đột nhiên trở nên tràn đầy sức sống và xanh tươi ngay lập tức.


Đây là biểu hiện của sự hoàn toàn sống sót!
"Như vậy là được rồi."
Nếu có nhiều Tiên Tử Tiếu thì Triệu Đại Vĩ có thể làm ra rất nhiều kem trắng da, đáng tiếc hiện tại chỉ có hai cây này, vì vậy Triệu Đại Vĩ sẽ nuôi dưỡng chúng để có thể lai tạo ra càng nhiều Tiên Tử Tiếu hơn.

...!
Trong nháy mắt, màn đêm trôi qua.

Triệu Tam Đức đến tìm Triệu Đại Vĩ, để Triệu Đại Vĩ nhìn tình hình trong hồ.

"Đại Vĩ, hai mươi máy sục khí đã được lắp đặt vào ngày hôm qua.

Cậu đến nhìn thử xem như vậy có ổn không? Nếu ổn rồi thì tôi sẽ mua một ít cá và cá bột thả chúng vào trong hồ."
"Tôi xem rồi, cái hồ này có diện tích khá lớn, nhưng mật độ cá mà Ngô Hoả Toàn nuôi tương đối thấp.

Sau đợt chết hàng loạt lần trước, cá trong hồ càng ít hơn."
Ý tưởng của Triệu Tam Đức là mua thêm một ít cá bột và thả chúng vào trong hồ.

.

harry potter fanfic
Nhưng mà làm theo cách này, đầu tiên là vấn đề thức ăn cho cá.

Với nhiều cá như vậy, nếu như mỗi ngày đều cho cá ăn thức ăn thì có thể sẽ bị lỗ vốn nếu không cẩn thận, vì vậy trong trường hợp này, cần phải trồng thêm nhiều cỏ nuôi cá.

Nhưng Triệu Đại Vĩ chỉ mua hồ chứ không mua đất để trồng cỏ nuôi cá.


Thứ hai, bởi vì diện tích toàn bộ hồ rộng mấy trăm mẫu, thực sự quá rộng nên Triệu Tam Đức muốn dùng lưới đánh cá làm rào ngăn một phần diện tích để tập trung nuôi cá mật độ cao, phần còn lại nuôi cá phân tán ra ở mật độ thấp.

Như thế, việc đánh bắt cá thuận tiện hơn rất nhiều, đồng thời cũng thuận tiện cho việc quản lý hồ nuôi cá.

Triệu Tam Đức nói với Triệu Đại Vĩ những suy nghĩ của mình.

Triệu Đại Vĩ nói: "Vấn đề đất đai, chờ sau này tôi sẽ giải quyết, còn về phương thức nuôi cá như thế nào, chú hiểu biết hơn tôi, nên việc này toàn quyền giao cho chú.

Nếu cần mua sắm đồ thì chú cứ mua, đến lúc đó tìm tôi lấy tiền là được."
"Thôi được, vậy thì tôi sẽ tự mình xử lý tất cả những mặt này."
Với sự chấp thuận và sự tín nhiệm của Triệu Đại Vĩ, Triệu Tam Đức quyết định nuôi dưỡng cá thật tốt, không để Triệu Đại Vĩ bị lỗ vốn!
...!
Bởi vì anh còn muốn hái nấm nên Vương Đại Trụ chỉ có thể ở đây chờ Triệu Đại Vĩ đi lên núi hái nấm xong, tiếp đó bọn họ sẽ quay trở về thôn.

Anh muốn thuê đất!
Vì vậy, anh trực tiếp đến chỗ ủy ban thôn để xem những khu đất hoang có thể cho thuê.

Về phía ủy ban thôn, Ngô Lương Đông không còn chủ trì nữa mà là phó trưởng thôn Vương Hỉ Lai phụ trách.

Nghe thấy Triệu Đại Vĩ muốn thuê đất, Vương Hỉ Lai nói: "Trong thôn có một số đất trống, nhưng rất nhiều đất xung quanh hồ cá đều đã được Ngô Hoả Toàn thuê rồi."
"Cậu đã thuê cái hồ đó của Ngô Hoả Toàn rồi, vậy thì tại sao cậu không thuê cả đất của ông ta luôn chứ?" Vương Hỉ Lai hỏi.

Triệu Đại Vĩ làm sao biết điều này chứ?
Anh cũng chưa từng nuôi cá.

Lúc đầu, anh biết thuê hồ tuyệt đối có lợi nên trực tiếp thuê, cũng không nghĩ tới việc phải thuê đất để trồng cỏ nuôi cá.

Nhìn sắc mặt của Triệu Đại Vĩ, Vương Hỉ Lai có thể đoán được tình hình nói: "Đại Vĩ, cậu muốn thuê nơi khác cũng được, nhưng tôi nghĩ cậu thuê lại mảnh đất của Ngô Hoả Toàn là tốt nhất.

Dù sao thì nó cũng ở gần hồ của cậu, cắt cỏ cho cá cũng thuận tiện.


Cậu tự mình suy nghĩ đi."
"Được!"
Triệu Đại Vĩ không còn cách nào khác lại chạy đi tìm Ngô Hoả Toàn.

Đúng lúc Ngô Tiểu Mẫn có ở nhà.

Ngô Tiểu Mẫn nhìn thấy Triệu Đại Vĩ, cô ta vội vàng mời Triệu Đại Vĩ vào nhà: "Anh Đại Vĩ, anh đến có việc gì à?"
"Ừ, tôi đến tìm cha cô."
"Cha tôi đang xem tivi ở trên tầng." Ngô Tiểu Mẫn dẫn Triệu Đại Vĩ lên tầng.

"Cha ơi, anh Đại Vĩ đến."
Ngô Hoả Toàn quay đầu nhìn, vội vàng đứng lên hỏi: "Đại Vĩ, cậu có chuyện gì sao?"
"Vâng, tôi đến đây là muốn thuê mảnh đất ven hồ của chú, giá cả dễ bàn bạc."
"Những mảnh đất này à..." Hình như Ngô Hoả Toàn đã tính toán tốt cho Triệu Đại Vĩ rồi, cười nói: "Trên đó vẫn còn rất nhiều cỏ cho cá, cậu muốn thuê cũng được, cậu có thể thuê ba mươi mẫu đất trong năm nay với giá ba nghìn tệ/mẫu, về sau hằng năm tiền thuê năm trăm tệ/mẫu."
Triệu Đại Vĩ chỉ muốn trợn trắng mắt.

Trước tiên chưa nói đến việc năm nay thuê đất với giá ba nghìn tệ/mẫu, thuê đất có sẵn cỏ nuôi cá có lợi hay không cũng chưa biết, chỉ riêng việc sau này mỗi năm tiền thuê năm trăm tệ là quá đắt rồi.

Theo thông lệ của thôn Đại Long, giá thuê đất hoang là mỗi năm ba trăm tệ/mẫu, vốn không cần đến năm trăm tệ.

Ngoài ra, đất trồng cỏ nuôi cá của Ngô Hoả Toàn, anh cũng đã xem qua, phần lớn cỏ trồng cho cá ở đó đã bị cắt rồi, phần còn lại cho dù mọc ra, nhưng bây giờ đã tháng tám rồi, còn lại có mấy tháng nữa, làm gì còn có cỏ để cắt cho cá ăn chứ?
"Chú Ngô, chú không có một chút thành tâm nào." Triệu Đại Vĩ khó chịu nói.

"Hừ, cậu cho rằng tôi không thành tâm, vậy thì cậu tự mình đi thuê đất của người khác đi." Ngô Hoả Toàn cảm thấy không sao cả.

"Cha, hai ngày trước anh Đại Vĩ đã cứu mạng con, nếu không thì cha giảm một chút đi!" Ngô Tiểu Mẫn lên tiếng thay cho Triệu Đại Vĩ.

"Con câm miệng, người lớn nói chuyện, trẻ con đừng có chen vào!" Có vẻ như Ngô Hoả Toàn ăn chắc Triệu Đại Vĩ rồi.

Chỉ là….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui