Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

Khi mỹ nữ này đi ra, những người đẹp khác đều kinh ngạc đến ngây người, nhìn chằm chằm vào cô ta.

Dường như ngay lúc này, các cô mới hiểu được cái gì gọi là băng cơ ngọc cốt!

Lúc này các cô mới thật sự hiểu được như thế nào gọi là mị cốt thiên thành.

Khi mỹ nữ này khoác lên người bộ Hán phục, đằng trước thật sự rất đẹp, đằng sau còn đặc biệt đẹp hơn. Hơn nữa, vẻ ngoài của cô ta hệt như một tiểu yêu tinh, lập tức khiến cho những cô gái xung quanh suýt chút nữa bị mê hoặc.

“Ai vậy? Cô ta là ai thế, đẹp quá đi!”

“Chắc đó là Gia Nguyệt, hoa khôi của trường Nhất Trung tại Khâu Dã.”

“Nhất Trung hôm nay không đi học hay sao?”

“Hôm nay Nhất Trung cho nghỉ lễ tháng, không có tiết học.”

“Mẹ nó, người này thật sự quá đẹp rồi, không hổ danh là hoa khôi của Nhất Trung Khâu Dã.”

Gia Nguyệt thấy mọi người đều nhìn về phía mình, trong lòng cô ta có chút đắc ý, nhưng đồng thời cũng cảm thấy hơi xấu hổ.

Thật ra cô ta không nghĩ đến bản thân mình sau khi mặc Hán phục và được trang điểm lại có thể xinh đẹp đến mức này.

“Các bạn đều vừa ý với lớp trang điểm rồi đúng không?” Hứa Thục Quân hỏi.

“Đúng vậy!”

“Được rồi, vậy thì các bạn đi theo tôi.”

Hứa Thục Quân dẫn mọi người đến gặp Triệu Đại Vĩ, sau đó hỏi anh phải làm gì tiếp theo.

Triệu Đại Vĩ trả lời: “Nếu là sự kiện Hán phục thì lấy biểu diễn và tiếp khách làm mục tiêu chính.”

“Trước mười hai giờ có thể bắt đầu đầu hoạt động tiếp khách.”

“Đến khoảng mười hai giờ, mọi người sẽ cầm một bó hoa hoặc một cây quạt đi một vòng trên sân khấu.”

“Sau đó sẽ được nghỉ ngơi đến tầm bốn năm giờ chiều, lúc đó sẽ bắt đầu tiếp khách thêm lần nữa. Buổi tối lại lên sân khấu buổi diễn một lần, sau đó mọi người có thể về nhà.”

Ba mươi cô gái nghe công việc như thế, cảm thấy rất nhẹ nhàng, tâm trạng cũng thả lỏng hơn rất nhiều.


“Được rồi, các bạn theo tôi đi xuống dưới.”

Hứa Thục Quân dẫn mọi người đi xuống dưới sảnh.

“Khoan đã.”

Đột nhiên Triệu Đại Vĩ chú ý đến Gia Nguyệt trong nhóm người, anh cũng bị tạo hình của Gia Nguyệt thu hút, vì thế nhìn về phía cô ta nói: “Cô tên gì?”

Gia Nguyệt ngạc nhiên!

Những người xung quanh đều nhìn cô ta với ánh mắt hâm mộ.

Gia Nguyệt trả lời: “Tôi tên là Gia Nguyệt.”

“Ừm, tôi thấy cô mặc Hán phục thật sự rất đẹp, không thì cô đứng ở phía trước tiếp khách đi, xem như là đại diện cho bộ mặt của khách sạn Long Hồ chúng tôi. Về phần tiền lương thì tôi có thể trả cho cô thêm năm trăm tệ nữa.”

Hả!

Mọi người xung quanh càng thêm hâm mộ Gia Nguyệt.

Ngoại hình xinh đẹp có thể hấp dẫn được người khác thì không nói, đằng này lại có thể kiếm một ngàn tệ một ngày nữa chứ!

Mẹ nó, cô ta khiến cho mọi người xung quanh ghen tị đến phát điên rồi.

Chẳng qua, theo lẽ thường đứng đón khách sẽ là hai người đứng song song với nhau, cho nên khi nghĩ đến điều này, Triệu Đại Vĩ lại tìm một cô gái khác cũng vô cùng xinh đẹp, đứng đón khách chung với Gia Nguyệt. Tiền công cũng được tăng thêm năm trăm tệ.

Lúc này, không riêng gì Gia Nguyệt bị hâm mộ đến ghen ghét, mà một cô gái khác cũng nhanh chóng trở thành tiêu điểm của mọi người.

Hứa Thục Quân dẫn mọi người đi xuống.

Sau khi sắp xếp tốt vị trí công việc xong, Hứa Thục Quân lại đi lên lầu, cười nói: “Cô gái tên Gia Nguyệt kia thật sự rất xinh đẹp, đến tôi cũng cảm thấy hơi hâm mộ. Còn trẻ vẫn là tốt nhất, tinh thần tràn đầy phấn chấn, cũng là lúc nhan sắc nằm trên đỉnh cao.”

Triệu Đại Vĩ nhìn Hứa Thục Quân hỏi: “Chị Thục Quân, sao chị không thay Hán phục luôn đi.”

“Tôi sao?”

Hứa Thục Quân giật mình nhìn Triệu Đại Vĩ: “Tôi cũng phải thay Hán phục sao? Như vậy không tốt lắm đâu, tôi là tổng giám đốc của khách sạn, tôi vẫn muốn mặc cho nghiêm chính một chút.”

“Hôm nay khách sạn có tôi bảo kê, đã thế rồi thì chị Thục Quân hay chơi lớn một lần đi?”


“Hơn nữa, thân là lãnh đạo phải làm gương cho binh sĩ mới đúng chứ, sao có thể để người của mình lúc nào cũng xung phong đi trước như thế được.”

Hứa Thục Quân không biết phải nói gì.

Cẩn thận ngẫm nghĩ lại lời Triệu Đại Vĩ nói, lúc này cô ta mới hiểu rõ là anh đang trêu chọc mình!

Nhưng mà cô ta không cách nào từ chối được!

Triệu Đại Vĩ nói cũng không sai, cô ta là tổng giám đốc của khách sạn Long Hồ, sau này anh không ở tại khách sạn nữa, cô ta chính là lão đại của khách sạn Long Hồ!

Cho nên, cô ta cần phải đi đầu mới đem lại được tác dụng tốt.

“Chị Thục Quân, không cần từ chối đâu, mọi chuyện đã được quyết định rồi.” Triệu Đại Vĩ cười, thật ra tâm tư của anh chính là muốn nhìn thấy Hứa Thục Quân trong bộ Hán phục.

Anh có thể cảm giác được, dáng vẻ Hứa Thục Quân khi mặc Hán phục chắc chắn sẽ khuynh quốc khuynh thành!

Ví dụ như người đứng dưới sảnh đón khách chung với Gia Nguyệt là Hứa Thục Quân trong bộ Hán phục thì có lẽ Triệu Đại Vĩ không thể nào so sánh được!

Ngoại hình và nhan sắc của Hứa Thục Quân thật sự rất cao.

Người đàn ông bình thường sau khi ngắm nhìn cô ta chắc chắn sẽ choáng ngợp trước ngoại hình của cô ta.

Hứa Thục Quân tức giận liếc Triệu Đại Vĩ một cái.

“Được thôi Đại Vĩ, cậu cứ ở đó trêu chọc tôi đi.” Hứa Thục Quân tức giận nói một câu, sau đó quả quyết đi thay quần áo và tìm chuyên viên trang điểm.

Không lâu sau.

Hứa Thục Quân khoác trên người bộ Hán phục, thanh thoát đi ra, sẵn tiện khẽ cười với Triệu Đại Vĩ một chút.

Triệu Đại Vĩ bị nụ cười này đánh trúng, trái tim anh khẽ dao động.

Nếu như có thế, anh muốn lao đến ôm lấy Hứa Thục Quân.

Người đẹp như vậy, nếu như không được ôm một cái thì thật là đáng tiếc!

“Đại Vĩ, cậu đang nghĩ cái gì vậy?”


“Tôi đang nghĩ, quả nhiên mắt nhìn của tôi không sai. Nếu như Gia Nguyệt mặc Hán phục được chín phẩy tám điểm, nhưng vẫn bị trừ không phẩy hai điểm do sợ cô ta kiêu ngạo, thì chị chắc chắn sẽ đạt được mười điểm, bởi vì chị thật sự đã đạt đến trình độ khinh thường hoa thơm cỏ lạ!”

Vừa nói, Triệu Đại Vĩ vừa tỉ mỉ nhìn Hứa Thục Quân lần nữa.

Hứa Thục Quân đang mặc một bộ đầm dài màu lam nhạt, mái tóc được vuốt gọn lên trên búi phân nửa, phần còn lại được xõa tự nhiên rơi lên vai.

Vốn dĩ nhan sắc của cô ta đã rất tinh xảo, sau khi được trang điểm lập tức trở nên vô cùng xinh đẹp, khiến biết bao người mơ ước.

Hứa Thục Quân nghe Triệu Đại Vĩ nói vậy, cô ta đỏ bừng mặt giận dỗi nói: “Quá lời rồi, cậu đừng khen tôi nữa.”

Trên gương mặt cô ta còn mang theo một chút oán trách: “Hơn nữa, tôi đẹp như vậy mà cậu cũng không muốn ở bên cạnh tôi thì nhan sắc này của tôi có ích lợi gì chứ?”

Triệu Đại Vĩ: “…”

Anh thật sự rất muốn cùng Hứa Thục Quân ở bên nhau.

Như thế trong nháy mắt, anh thật sự chuẩn bị đồng ý, nhưng ngay lúc này Hứa Thục Quân như không muốn khiến anh khó xử, vì thế cô ta giả vờ bản thân nói đùa, sau đó nghiêm túc nói: “Không nói nhiều nữa, tôi đi xuống dưới xem mọi chuyện ra sao rồi.”

“Ừm.” Triệu Đại Vĩ nhìn theo bóng dáng Hứa Thục Quân đi xuống lầu, trong đầu xuất hiện muôn vàn suy nghĩ.

Trong lòng anh cũng rất khó để chọn lựa.



Dưới lầu.

Thời gian đã hơn mười giờ, bắt đầu có khách hàng đến.

“Hoan nghênh quý khách!” Hơn ba mươi người đẹp đồng loạt bày ra tư thế thỉnh an thời cổ trang, vô cùng uyển chuyển làm động lòng người, đem đến cho người ta loại cảm nhận bản thân là hoàng đế.

“Đệt mợ, đãi ngộ này!”

“Ôi mẹ ơi, tôi cảm thấy thật hạnh phúc!”

“Đến khách sạn Long Hồ quả thật là quyết định đúng đắn! Mọi thứ thật sự rất tuyệt!”

“Hán phục thật sự rất đẹp, đây chính là sự kiện Hán phục của khách sạn Long Hồ sao?”

Lúc này có một ông chủ lớn đến, vừa vào cửa đã nhìn thấy Gia Nguyệt, sau đó thấy Gia Nguyệt làm ra động tác thỉnh an, trái tim ông ta lập tức bị nhan sắc tuyệt mỹ của cô ta làm cho đập nhanh.

Trong nháy mắt, bệnh… bệnh tim của ông ta tái phát!

“Thuốc… Thuốc…”

Ông chủ đó ôm ngực, tất nhiên là đang khó chịu.


“Ngài sao vậy?” Từ trước đến giờ Gia Nguyệt chưa bao giờ gặp tình trạng này, cô ta sợ đến mức hoảng loạn.

“Tôi đến đây.”

Triệu Đại Vĩ vừa xuống lầu đã bắt gặp thấy tình huống này, anh nhanh chóng tiến đến.

Mà người bên cạnh ông chủ kia đã cho ông ta uống thuốc bệnh tim.

Sau khi ông ta được uống thuốc, cơ thể cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Triệu Đại Vĩ hỏi: “Ngài có muốn để tôi bắt mạch giúp không? Tôi là ông chủ của nơi này, đồng thời cũng là một bác sĩ.”

“Bác sĩ?” Tuy ông ta có tiền, nhưng người trước mắt - ông chủ của khách sạn Long Hồ càng có nhiều tiền hơn, cho nên thái độ của ông ta cung kính hơn rất nhiều: “Vậy cậu giúp tôi xem với.”

Ông ta đưa tay ra.

Sau khi Triệu Đại Vĩ bắt mạch, anh nói: “Bệnh tim của ngài là bệnh bẩm sinh, rất khó chữa khỏi. Nhưng tôi có thể kê cho ngài một đơn thuốc, nếu như ngài sử dụng thường xuyên thì có thể hạ thấp xác suất tái phát của bệnh.”

“Thật sao?”

“Tất nhiên rồi, tôi là ông chủ của nơi này, mọi hành động đều đại diện cho danh dự của khách sạn Long Hồ, sẽ không lừa gạt người khác.”

“Vậy xin cảm ơn cậu rất nhiều.”

Sau khi được Triệu Đại Vĩ cho phương thuốc, ông chủ kia rối rít cảm ơn, sau đó vui vẻ đi ăn cơm.

“Cảm ơn Triệu tổng đã giải vây!” Gia Nguyệt biết, vừa rồi Triệu Đại Vĩ đã giúp đỡ cô ta.

Triệu Đại Vĩ cười nói: “Không cần khách sáo, xinh đẹp không phải là lỗi của cô.”

“Tiếp tục làm việc đi, đây chỉ là một chút việc nhỏ ngoài ý muốn.”

“Vâng.”

Gia Nguyệt gật gật đầu, nhưng cô ta đã vô cùng ngưỡng mộ Triệu Đại Vĩ.

Vừa rồi, Triệu Đại vĩ xử lý mọi chuyện thật quá tốt.

Nếu như đổi thành khách sạn khác, nói không chừng sẽ rời khỏi khách sạn, thậm chí còn la lối khóc lóc trong khách sạn.

Nhưng Triệu Đại vĩ lại có thể khiến khách hàng vui vẻ tiếp tục ở lại khách sạn dùng cơm, năng lực như thế thật sự khiến cho người khác phải hâm mộ.

Dù sao thì Gia Nguyệt chỉ là một cô gái trẻ tuổi, vẫn chưa tốt nghiệp cao cấp ba.

Cho nên, hành động của Triệu Đại Vĩ đã tạo một hình ảnh cao lớn và uy nghiêm in đậm trong trái tim trong sáng, ngây thơ của cô ta, thậm chí còn có chút gì đó thiêng liêng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận