Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh


Không thấy động tác nhỏ của Triệu Đại Vĩ, Dư Hà vẫn như bình thường, sắp xếp trồng trọt ô mai.

Hơn nữa, mùa thu là mùa trồng nho, còn kém một hai tháng nữa, cũng gần đến, cho nên cô ấy cũng ở đây trồng trọt nho, chuẩn bị sẵn sàng.

Ví dụ như cây một cái giá treo nho trước!
Bên kia.

Tiền Mỹ Lâm nhanh chóng thấy được hai cô gái với dáng vẻ nghiêm chỉnh, hơn nữa còn rẩt cần cù, tới chỗ cửa hàng đậu hủ thối giúp đỡ.

Triệu Đại Vĩ biết được từ chỗ của Tiền Mỹ Lâm, hai người này một người thuộc thôn này còn một người đến từ thôn Lương Gia.

Bởi vì đều là dân quê, có thể chịu được cực khổ, tay chân nhanh nhẹn vì thế lúc Tiền Mỹ Lâm nhìn thấy hai người bọn họ, lập tức cho phép hai người nhận cửa hàng đậu hủ thối của cô ấy.

Tiền lương cũng bằng với số tiền trước đó Triệu Đại Vĩ trả cho Giang Mị và Tưởng Đan Ni, chính là mười ngàn một tháng.

Tiền lương như thế khiến hai cô gái vui vẻ!
Đương nhiên hai người họ nhanh chóng đồng ý, còn rất sợ công việc tốt như thê sẽ bị người khác cướp mất!
Tiền Mỹ Lâm bắt đầu dạy hai cô bé, làm thế nào để chế biến đậu hủ thối, còn có cách làm đậu hủ hoa.

Như thế, sau này cô ấy cũng có thể tháo bỏ gánh nặng trên người.

“Thu Tĩnh, chị đi với tôi một chuyến.”

Gánh nặng trên người Tiền Mỹ Lâm được giải phóng, Triệu Đại Vĩ để cho Lương Thu Tĩnh đăng chuyện lập trường dạy võ cho thôn dân.

Lương Thu Tĩnh hỏi: “Dạy võ thuật ở nơi nào…”
Triệu Đại Vĩ nói: “Thôn Đại Long đã từng có một trường tiểu học, nhưng đã bị bỏ hoang từ lâu, bây giờ biến thành nơi làm việc của thôn uỷ, nhưng bên kia vẫn còn để lại một thao trường rất lớn.”
“Trường dạy võ thuật cứ tiến hành ở chỗ đó đi.”
Nói xong, Triệu Đại Vĩ đưa Lương Thu Tĩnh đến thôn uỷ.

Triệu Đại Vĩ đến thôn uỷ, mượn radio của thôn uỷ nói với mọi người:
“Thấy lần trước bạn học Tiểu Yến gặp người xấu trên đường, Triệu Đại Vĩ tôi quyết định mời cao thủ võ thuật, sư phó Lương Thu Tĩnh đến thao trường ở thôn uỷ, mỗi người dạy dỗ những người đồng ý luyện võ thuật, luyện võ phòng thân!”
“Bây giờ sư phó Lương Thu Tĩnh đang ở ngay thao trường, nếu ai nguyện ý học Vịnh Xuân quyền với cô ấy vậy thì mau tới.”
“Một tiếng sau, sư phó Lương Thu Tĩnh sẽ chính thức khai giảng lớp dạy võ thuật!”
Rào rào!
Theo tiếng nói trong radio truyền tới các ngõ ngách trong thôn.

Thế là có không ít ông lão, còn có thanh niên trong thôn sôi nổi đi tới thôn uỷ.

Chưa tới nừa tiếng, bên phía thôn uỷ đã đầy người.

Trong đó không chỉ có thôn dân mà còn có du khách.

Dù sao Vịnh Xuân quyền cũng nổi tiếng cả nước, mọi người đều có hướng đi.


Lương Thu Tĩnh hỏi: “Anh Triệu, có thể bắt đầu chưa?”
Nhìn người ở hiện trường đã đủ nhiều, Triệu Đại Vĩ nói: “Có thể nói mấy câu với mọi người trước.”
“Được.”
Lương Thu Tĩnh lập tức đứng dậy, nói: “Chào mọi người tôi là Lương Thu Tĩnh, tôi tin rằng mấy ngày qua mọi người người đã biết tôi, nghĩ rằng tôi chỉ là một người bán đậu hủ thối, bán đậu hủ hoa!”
Xung quanh mọi người cười ầm lên.

“Nhưng trên thực tế tôi chính là đệ tử Vịnh Xuân, học Vịnh Xuân quyền chính tông!”
Lương Thu Tĩnh nghiêm túc nói: “Bởi vì nhìn thấy rất nhiều người, đối mặt với việc không may, tay thường trói gà không chặt, cho nên hôm nay tôi chính thức khai giảng lớp học, giúp mọi người tăng thực lực của mình, chống lại sự ức hiếp của người ngoài!”
Rào rào!
Mọi người cũng tạm thời nhớ lại chuyện xảy ra với Tiểu Yến, tronng lòng không nhịn được cảm thấy có chút bi thương và sợ hãi, đồng thời trong lòng cũng nổi lên khát vọng mãnh liệt với võ thuật!
“Bởi vì vẫn chưa tới giờ, cho nên bây giờ tôi sẽ giới thiệu cho mọi người một vài kiến thức có liên quan tới Vịnh Xuân quyền!” Lương Thu Tĩnh nói.

“Vịnh Xuân quyền bắt nguồn từ…”
Cô ấy dùng mười mấy phút để giới thiệu Vịnh Xuân quyền, những người ở xung quanh cũng nghe vô cùng nghiêm túc.

Nhưng ngay khi gần tới giờ, lúc Lương Thu Tĩnh chuẩn bị dạy quyền cho mọi người, đột nhiên!
Có người đứng ra nói: “Võ thuật truyền thống, bao gồm cả Vịnh Xuân quyền đều là rác rưởi, đều là thứ giả dối để loè người khác, làm gì có chỗ nào có thể đánh thật sự!”
“Chỉ là khua tay múa chân mà thôi!” Người kia cao giọng nói.

“Ai đấy?”
Chân mày Lương Thu Tĩnh nhíu một cái.


Dựa theo quy tắc giang hồ, đây chính là phá quán!
“Tôi!” Người nói chuyện đứng ra, trên mặt mang theo vẻ khinh thường nhìn Lương Thu Tĩnh: “Cô xem nếu như cô gặp phải người như tôi, cho dù cô có luyện Vịnh Xuân quyền thế thì cô có thể đánh thắng được tôi sao?”
Lương Thu Tĩnh nhìn đối phương, chỉ thấy đối phương cao khoảng một mét tám, cơ thể cường tráng, ít nhất cũng phải tám mượi ký.

Với tải trọng như thế, đối với người mới năm mươi ký như cao thủ Vịnh Xuân Quyền như Lương Thu Tĩnh mà nói, thật sự là một cơn ác mộng!
Đối phương nói: “Tôi tên là Vạn Văn Võ, đã học Sanda được hai tháng, ở trong lớp đào tạo kĩ thuật của tôi cũng không được xem là mạnh nhất.”
“Sư phó Lương, nếu hôm nay cô có thể đánh thắng được tôi, tôi sẽ lập tức thừa nhận Vịnh Xuân quyền của cô có thể đánh được, hơn nữa cũng sẽ đồng ý theo cô học Vịnh Xuân quyền.”
“Nhưng nếu cô không đánh lại tôi, tôi khuyêm cô đừng lừa dối mọi người!”
Vạn Văn Võ đứng trước mặt Lương Thu Tĩnh, nói với tất cả mọi người: “Mọi người nghe tôi nói đây, nếu muốm cường thân kiện thể, phản kháng lại việc người khác ức hiếp mình, mọi người hẳn nên đi học Sanda hoặc vật lộn tự do, chứ đừng học loại khua tay múa chân như Vịnh Xuân quyền này!”
Lương Thu Tĩnh tức giận
Cô ấy cảm thấy Vạn Văn Võ chê bai cô ấy, cô ấy cũng không tức giận thế nhưng Vạn Văn Võ chê bai Vịnh Xuân quyền, cô ấy thật sự không chấp nhận nổi!
“Được, tôi sẽ đấu một trận với anh.

Nếu anh thắng tôi cũng sẽ không dạy quyền nữa! Nhưng nếu anh thua, anh phải nói xin lỗi!”
“Không thành vấn đề!” Vạn Văn Võ trả lời vô cùng dễ dàng, bởi vì anh ta cảm thấy cuộc chiến này thắng thua không có chút hồi hộp nào.

Triệu Đại Vĩ cẩn thận quan sát Vạn Văn Võ, phát hiện Vạn Văn Võ không ổn định, là một tay mới, thế là lúc này mới yên tâm để Lương Thu Tĩnh lên.

Nếu không cách biệt cơ thể như thế, Triệu Đại Vĩ sẽ không để Lương Thu Tĩnh mạo hiểm.

“Tới đi!”
Hai người đứng yên, làm xong tư thế đấu võ.

Người xung quanh có người xem náo nhiệt, có người tỏ vẻ khinh thường với Vạn Văn Võ, càng nhiều người vẫn muốn nhìn xem rốt cuộc Lượng Thu Tĩnh có thực lực thật sự hay không!
Sự ảnh hưởng của kịch truyền hình khiến rẩt nhiều người cảm thấy nếu Lương Thu Tĩnh thật sự là đệ tử Vịnh Xuân, thế thì chắc hẳn nếu đánh với Vạn Văn Võ sẽ không có vấn đề gì.


Lương Thu Tĩnh cũng không có suy nghĩ khác.

Cô ấy chỉ có một suy nghĩ duy nhât là vì Vịnh Xuân quyền xứng danh!
“Giết!” Trong lòng Lương Thu Tĩnh gầm thét!
Triệu Đại Vĩ nói: “Bắt đầu đi, ai bị đánh ngã trước, không thể tái chiến nữa, thế thì xem như người kia thắng!”
Triệu Đại Vĩ vừa dứt lời, hai người lập tức đánh.

Vạn Vắn Võ học Sanda hai tháng, đúng là không uổng công luyện tập, đánh vô cùng mạnh mẽ, sáng chói.

Đối mặt với cục diện vô cùng bất lợi, Lương Thu Tĩnh lợi dụng kinh nghiệm đối chiến phong phú của mình, tới ứng phó Vạn Văn Võ!
Ầm!
Lương Thu Tĩnh tìm đúng cơ hội, đột nhiên lắc người một cái, vọt tới ra quyền với Vạn Văn Võ, sau đó dùng tốc độ cực nhanh đập vào dưới nách Vạn Văn Võ.

Đột ngột, cánh tay Vạn Văn Võ suýt nữa đã bị phế!
“Ầm!” Vạn Văn Võ đau tới mức trực tiếp ngã xuống đất.

Lương Thu Tĩnh lại nói với mọi người: “Chiêu mới vừa rồi của tôi chính là thuật chặn kích của Vịnh Xuân quyền!”
“Cái gọi là võ thuật thế giới, không thể phá vỡ, võ vừa nãy của anh ta mặc dù hung hăng thế nhưng tôi chỉ cần đấm anh ta trước một quyền, chế ngực anh ta trước thế tôi sẽ thắng ngay!”
Nói xong, Lương Thu Tĩnh xoay người chắp tay về phía Vạn Văn Võ: “Cảm ơn!”
Vạn Văn Võ sợ ngây người!
Đồng thời anh ta cũng thấy bản thân vô cùng mất mặt, thậm chí còn giống như một tên hề!
Thôn dân và cách du khách, từng người đều vỗ tay cho Lương Thu Tĩnh.

Còn có một vài người lại đăng đoạn video này lên internet, còn viết chữ: “Ai nói õ thuật truyền thống không thể đánh? Ở thôn Đại Long, sư phó Vịnh Xuân quyền, mấy chục giâyy đã KO người đàn ông vạm vỡ cao một mét tám!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui