Lưu Trường Thịnh hung hăng bóp lấy chiếc cằm đỏ hồng của Phan Diễn Hồng, móng tay cũng sắp đâm luôn vào da thịt của cô ta.
Bây giờ ông ta đang rất tức giận.
Ông ta tức giận vì sự phản bội của Phan Diễm Hồng, tức giận vì sự vô dụng của Phan Diễm Hồng.
Nếu đã không còn công dụng thì Lưu Trường Thịnh đây còn giữ cô ta lại làm gì chứ?
Ánh mắt của ông ta như muốn thiếu đốt Phan Diễm Hồng ở trước mặt này ra thành tro bụi.
Phan Diễm Hồng vội vã nói: “Lưu Tổng, ông hiểu lầm rồi, quả thực Triệu Đại Vĩ đã chữa khỏi cho cha tôi nhưng giữa tôi và Triệu Đại Vĩ không hề có quan hệ gì khác!”
“Tôi không hề phản bội Thiên Duyệt, cũng không hề phản bội ông!”
Phan Diễm Hồng khóc thét muốn khàn cả cổ.
“Không hề phản bội?”
Lưu Trường Thịnh đứng thẳng dậy, chân ông ta đá mạnh vào người Phan Diễm Hồng: “Không hề phản bội! Không hề phản bội! Cô còn dám nói không hề phản bội!”
“Cô và Triệu Đại Vĩ đi gần nhau như vậy, thế mà cô vẫn còn mặt mũi nói ra câu này sao?”
“Triệu Đại Vĩ rất trẻ đúng không? Cậu ta rất có triển vọng, rất trẻ trung và khỏe mạnh, đúng không? Hừ! Cô...!con đàn bà này, có phải là cô đã ngủ với Triệu Đại Vĩ rồi không? Nếu không thì tại sao nó lại cứu cha cô!”
Lưu Trường Thịnh suy nghĩ, càng nghĩ lại càng tức giận.
Nghĩ đến dáng vẻ Phan Diễm Hồng và Triệu Đại Vĩ ngủ với nhau, nội tâm Lưu Trường Thịnh càng phát điên.
Ầm ầm ầm!
“Lưu Tổng, tôi thực sự không có…”
“Lưu Tổng, đừng đánh nữa…”
Dù Phan Diễm Hồng có cao ngạo thế nào thì khi bị đánh như vậy cũng phải lộ ra vẻ cầu xin.
“Con đàn bà thối tha, nếu không có tôi thì bây giờ cả nhà cô vẫn đang ở dưới quê và sống trong căn nhà rách, trải qua cuộc sống bữa có bữa không.”
“Bây giờ cô dám phản bội tôi, vậy thì chỉ có một chữ!”
Bộp bộp bộp!
Lưu Trường Thịnh nắm lấy tóc của Phan Diễm Hồng, sau đó nhấn đầu của Phan Diễm Hồng đập xuống nền đất lát gạch men.
Dường như nghe được tiếng động của bên này, vài nhân viên xông vào: “Lưu Tổng, đừng đánh nữa.”
“Lưu Tổng, ông mà đánh tiếp sẽ xảy ra án mạng đó!”
Vài người to gan ngăn cản Lưu Trường Thịnh, để Lưu Trường Thịnh không đánh Phan Diễm Hồng nữa.
Lưu Trường Thịnh không muốn mất thể diện trước mặt người khác, lạnh lùng ném lại một câu: “Cút!”
“Từ hôm nay trở đi, cô không còn là Tổng giám đốc của khách sạn Thiên Duyệt nữa, cô bị sa thải.”
Nói xong, Lưu Trường Thịnh liền quay người bỏ đi.
Trên đầu Phan Diễm Hồng chảy ra chút máu, khuôn mặt cũng không còn tinh tế hay dáng vẻ chỉ tay năm ngón như bình thường, ngược lại có thêm vài phần yếu đuối của phụ nữ.
“Tôi cứ nghĩ ông sẽ không bị loại kế ly gián này mê hoặc nhưng ông vẫn trúng phải kế của Triệu Đại Vĩ…”
“Có lẽ đây chính là số mệnh.”
Phan Diễm Hồng cố gắng đứng lên từ dưới đất.
Người bên cạnh muốn đỡ cô ta đứng lên nhưng Phan Diễm Hồng khoát tay, tỏ ý chính mình có thể tự đứng dậy được.
“Phan Tổng…”
“Tôi không sao, từ hôm nay tôi không còn là Phan Tổng của các người nữa rồi, sau này các người ở đây cố gắng làm việc cho tốt.”
“Phan Tổng!”
Thực ra mối quan hệ của Phan Diễm Hồng ở khách sạn Thiên Duyệt vô cùng tốt, đối đãi với những người cấp dưới cũng rất được, vì vậy uy danh khá là cao.
LĐột nhiên bây giờ Phan Diễm Hồng lại rời khỏi chức vị, sự đả kích đối với mọi người cũng không nhỏ.
Sau khi Phan Diễm Hồng đứng lên, cô ta chỉnh đốn lại quần áo một chút liền bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.
Thực ra cũng không có gì để thu dọn, tùy tiện mang đi mấy thứ không nỡ vứt bỏ, cô ta xoay người, rời khỏi nơi mình làm việc gần mười năm.
Reng reng reng!
Triệu Đại Vĩ nhận được điện thoại của Ngụy Tử Phù: “Đại Vĩ, Phan Diễm Hồng bị sa thải rồi, anh chuẩn bị sẵn sàng đi.”
“Được.”
Đối với sự nhanh nhạy tin tức của Ngụy Tử Phù, Triệu Đại Vĩ đã không lấy làm lạ, vì vậy sau khi nghe tin của Ngụy Tử Phù, anh lập tức đứng lên: “Chị Tuyết Nhã, về tiệc chúc mừng buổi tối thì tạm thời cứ ghi lại, tôi xem xem buổi tối có đến được hay không.”
“Cậu đó, lúc nào cũng bận.”
Lâm Tuyết Nhã gật đầu: “Cậu nghiêm túc như vậy, chắc chắn là chuyện lớn rồi, cậu đi làm đi.”
“Được!”
Triệu Đại Vĩ gọi xe đi thẳng đến khách sạn Thiên Duyệt.
Anh đoán Phan Diễm Hồng vẫn chưa về nhà.
Ít nhất, Phan Diễm Hồng bị sa thải, hẳn sẽ không lập tức rời đi mà phải có lời nhắn nhủ đơn giản với toàn bộ người trong công ty.
Triệu Đại Vĩ bảo tài xế đợi ở tầng dưới của khách sạn Thiên Duyệt.
Tài xế đáp: “Anh đợi như vậy…”
“Tôi biết, thêm năm trăm nữa, anh đợi với tôi.”
“Vâng!” Tài xế liền cười, dù sao thì anh ta cũng phải chạy rất lâu mới kiếm về đủ năm trăm tệ mà bây giờ anh ta chỉ cần đợi tại chỗ, rõ ràng vừa thoải mái vừa không cần lãng phí tiền xăng dầu, còn có thể kiếm thêm được một khoản tiền lớn.
Triệu Đại Vĩ đợi ở bên khách sạn Thiên Duyệt rất lâu, cuối cùng anh cũng nhìn thấy bóng dáng tiều tụy của Phan Diễm Hồng.
Triệu Đại Vĩ đi đến.
“Chị Phan.”
Phan Diễm Hồng ngẩng đầu, nhìn thấy là Triệu Đại Vĩ thì trong thoáng chốc không biết nên đáp lại thế nào.
“Lên xe đi.” Triệu Đại Vĩ chân thành nói: “Tôi biết với dáng vẻ này của chị thì nguyên nhân rất lớn chỉ có thể là vì tôi mới thành ra thế này nhưng tôi và chị mỗi người mỗi chủ, đây cũng là chuyện bất khả kháng.
Bây giờ chị đã rời khỏi khách sạn Thiên Duyệt, vậy mà vẫn không thể đi cùng tôi sao?” Triệu Đại Vĩ đưa tay: “Đến chỗ tô đii, tôi có thể cho chị thứ mà Lưu Trường Thịnh vĩnh viễn không thể cho chị.”
“Là thứ gì?”
Sắc mặt Phan Diễm Hồng vẫn rất tiền tụy cho nên trên khuôn mặt cô ta không hề có biểu cảm gì, chỉ là trong ánh mắt đã thêm phần tò mò.
“Là hạnh phúc.”
“Hả?” Hai má của Phan Diễm Hồng không khỏi đỏ bừng.
“Đừng hiểu lầm, ý của tôi là, làm việc bên tôi chị sẽ cảm thấy hạnh phúc, sẽ cảm nhận được hơi ấm thực sự của gia đình, không phải như bên phía khách sạn Thiên Duyệt này, tràn đầy sự áp bức và lạnh nhạt.”
“À.”
Phan Diễm Hồng còn cho rằng cái mà Triệu Đại Vĩ nói là loại hạnh phúc đó liền vì suy nghĩ lúc nãy của mình mà cảm thấy hổ thẹn.
Chẳng qua cô ta chỉ là một người tàn hoa bại liễu, thế mà lại vọng tưởng Triệu Đại Vĩ sẽ cho mình hạnh phúc.
Suy nghĩ xong, Phan Diễm Hồng mới thoải mái trả lời: “Xe ở chỗ nào?”
“Ở đó.” Triệu Đại Vĩ chỉ tay vào chiếc xe taxi phổ biến.
Phì!
Quả thật Phan Diễm Hồng hơi cạn lời: “Triệu Tổng, vất vả cả nửa ngày mà cậu lại tự mình tìm một chiếc taxi đến đón tôi?”
“Không thể nói như vậy, để đợi chị ra mà tôi đã [hải tiêu năm trăm tệ để tài xế chờ tại chỗ.”
“Vậy tại sao không đổi xe? Dù gì xe taxi cũng có cả đống.”
“Vì để có thể cho chị lên xe trước tiên, năm trăm tệ này nhất định phải dùng.” Triệu Đại Vĩ không biết xấu hổ nói.
Phan Diễm Hồng nói trong lòng, da mặt của Triệu Đại Vĩ thật sự dày như tường thành.
Có điều, đi cùng Triệu Đại Vĩ thoải mái hơn nhiều, nếu như đi cùng với Lưu Trường Thịnh thì lúc nào cô cũng phải cẩn trọng và cung kính.
“Được thôi, tôi ngồi, cậu đã tốn năm trăm tệ và cũng để tài xế đợi, xem xem cảm giác thế nào.” Phan Diễm Hồng đi về phía xe taxi.
Tài xế taxi nhìn thấy Phan Diễm Hồng, suýt thì rớt luôn con mắt ra ngoài.
Anh ta thầm nói: “Đẹp quá đi mất.”
Chẳng qua, sự xinh đẹp của Phan Diễm Hồng, anh ta chỉ có thể ngắm mà thôi.
Triệu Đại Vĩ đỡ Phan Diễm Hồng.
Phan Diễm Hồng cũng không từ chối.
“Triệu Tổng, tin tức của cậu rất nhạy, nhanh như thế đã biết tin tôi từ chức, hơn nữa còn đợi tôi ở dưới công ty.”
“Đó là do tôi đối với chị Phan như ruộng hạn chờ mưa, sẽ không bỏ qua một tia cơ hội!”
Phan Diễm Hồng gật đầu: “Vậy cậu có thể nói cho tôi biết, làm thế nào mà cậu tranh được khiến cho bên thị chính quyết định địa điểm tổ chức hội nghị ở khách sạn các cậu?”
Triệu Đại Vĩ lắc đầu: “Thực ra cũng không làm gì cả, cho dù tôi không làm gì thì kết quả này cũng có thể đoán được.
Suy cho cùng, khách sạn Thiên Duyệt của các chị đã tụt lại phía sau thời đại rồi.”
“Cậu không muốn nói?” Phan Diễm Hồng nghe ra sự trốn tránh của Triệu Đại Vĩ.
“Về nhà, từ từ tôi kể cho chị nghe.”
“Về nhà nào?” Phan Diễm Hồng lại hỏi.
“Đương nhiên là về nhà chị, không lẽ về nhà tôi? Nhưng nếu như chị nguyện ý thì cũng được.
Nếu thôn dân biết tôi đưa một người phụ nữ siêu đẹp thế này về nhà, chắc mọi người sẽ ghen tỵ với tôi muốn chết đấy chứ?”
Được Triệu Đại Vĩ nịnh nọt như vậy, trái tim Phan Diễm Hồng không khỏi có chút nhộn nhạo..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...