Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh


Mười hai giờ trưa, mặt trời treo trên đỉnh đầu.

Triệu Đại Vĩ tới trường trung học Phong Lâm bên này.

"Này, làm gì đấy? Không có mắt à!"
Lúc Triệu Đại Vĩ sắp đến trường trung học Phong Lâm, bỗng nhiên anh chú ý đến đằng trước có một nữ sinh rẽ ngoặt mà không chú ý, kết quả bị một chiếc xe máy đụng phải.

Sau khi người lái xe máy dừng xe lại, chẳng những không xin lỗi cô gái đó mà còn làm to chuyện rồi nhục mạ cô ấy.

"Mẹ nó, lần sau cô nhớ mang mắt ra ngoài để nhìn đường kỹ vào!"
"A? Hóa ra là mắt thật sự có vấn đề!"
"Mẹ, hôm nay đen thật, gặp phải một người tàn tật!" Tên lái xe máy ghét bỏ đá nữ sinh một cái, sau đó định chuồn nhanh khỏi hiện trường.

Nữ sinh bị xe máy đâm hơn nữa còn bị gã lái xe nhục mạ, hồi lâu sau cũng không mắng lại được một câu, chỉ ngồi dưới đất uất ức khóc lên.

"Khóc khóc khóc, khóc cái gì mà khóc!"
Mắng xong một câu, anh ta liền rồ ga định bỏ đi.

"Khoan đã!"
Sao Triệu Đại Vĩ có thể để một người hoành hành ngang ngược như thế? Anh lập tức đứng ra nói: "Anh cứ đi như vậy à? Nhanh xin lỗi cô gái này đi!"
"Mày là ai? Liên quan đến mày à? Đừng có xen vào chuyện của ông đây, cẩn thận ông đây đánh mày một trận bây giờ!"
Tên lái xe máy đã quen hổ báo, gặp chuyện như thế này cũng không thèm để Triệu Đại Vĩ trong mắt.


"Chỉ bằng mày?"
Triệu Đại Vĩ cũng không nói nhiều với anh ta, duỗi tay một cái đã túm lấy đối phương từ trên xe máy lôi xuống: "Mày nói nữa thử xem?"
Bốp bốp bốp!
Triệu Đại Vĩ tát liên tiếp vào hai má tên lái xe mấy cái!
Trong lòng anh ta nghĩ: Tao còn chưa kịp nói, sao mày lại đánh tao?
Sau khi Triệu Đại Vĩ đánh xong, anh giẫm lên người lái xe máy nói: "Tao nói cho mày biết, bình thường tao ghét nhất loại người hoành hành ngang ngược như mày!"
"Xin lỗi rồi biến đi cho ông!"
Trong cơn tức giận, Triệu Đại Vĩ cũng không thèm tỏ ra văn minh, anh quát vào mặt tên lái xe.

Triệu Đại Vĩ tức giận như vậy là bởi vì trước đây chính anh cũng gặp phải chuyện tương tự.

Rõ ràng là bản thân mình bị đâm xe, kết quả còn bị lái xe mắng, lúc đó anh còn nhỏ nên đã bị dọa sững sờ, cũng không dám mở miệng nói chuyện.

Bây giờ nhớ lại, Triệu Đại Vĩ càng thống hận những tên cặn bã này!
Lái xe vội vàng nói với Triệu Đại Vĩ: "Xin lỗi! Tôi xin lỗi!"
"Mày xin lỗi tao làm gì?" Triệu Đại Vĩ hỏi.

Lái xe nghẹn lời.

Triệu Đại Vĩ chỉ vào nữ sinh nói: "Xin lỗi cô ấy!"
Lúc này lái xe mới hiểu ra vội vàng xin lỗi cô gái: "Thật xin lỗi! Tôi không nên quát cô, tôi còn vừa ăn cướp vừa la làng, tôi là tên khốn! Tôi biết sai rồi!"
Nói xong thấy cô nữ sinh đó vẫn còn khóc, anh ta lén lút nhìn Triệu Đại Vĩ sau đó trong lòng run sợ không biết nên làm cái gì tiếp theo.

"Cút!" Triệu Đại Vĩ nói.

Đuổi được tên lái xe, Triệu Đại Vĩ mới xoay người nói với nữ sinh: "Đừng khóc nữa, tôi đã đánh đuổi tên khốn đó rồi."
"Về sau nếu cô còn gặp phải chuyện này thì không cần sợ cứ quát lại là được."
"Cô không phải sợ, cô càng sợ anh ta sẽ càng được nước lấn tới.

Nếu cô quát lại anh ta thì đến cái rắm anh ta cũng không dám thả ấy chứ."
Nữ sinh được Triệu Đại Vĩ an ủi tâm tình cũng tốt lên rất nhiều.

Cô ấy ngẩng đầu nói câu cảm ơn.

Triệu Đại Vĩ nhìn thấy khuôn mặt của cô gái thì lập tức ngơ ngác, nét mặt cũng dại ra!
Nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Triệu Đại Vĩ, lòng tự trọng của nữ sinh lại chịu đả kích, không nhịn được uất ức nói: "Tôi biết bộ dạng mình xấu dọa đến anh, rất xin lỗi!"
Nói xong cô gái khóc định rời đi.

"Khoan đã!" Vừa rồi Triệu Đại Vĩ dại ra là bởi vì anh phát hiện nữ sinh chính là Ngô Tuyết Dao mà anh muốn tìm!
Mà cũng không phải bởi vì cô xấu.


Hơn nữa Ngô Tuyết Dao cũng không xấu, chỉ vì trên mắt có vết bầm nên thoạt nhìn sẽ hơi dọa người.

"Tôi không có ý đó, tôi chỉ cảm thấy cô giống một người quen của tôi mà thôi." Triệu Đại Vĩ nói: "Gặp cô cũng là có duyên, vết bầm trên mắt cô tôi có thể trị dứt."
"A?"
Lần này Ngô Tuyết Dao lại cảm thấy Triệu Đại Vĩ như kẻ lừa đảo.

Triệu Đại Vĩ cười bổ sung: "Tôi nói tôi có thể trị liệu cho cô để cô có thể bình thường như những nữ sinh khác.

Hơn nữa, tôi không lấy tiền nên cô không cần lo lắng tôi sẽ lừa cô!"
"Anh..." Ngô Tuyết Dao bỗng cảm thấy Triệu Đại Vĩ không có gì lại ân cần như vậy, không trộm cắp thì cũng là cướp giật.

Nhưng Triệu Đại Vĩ nói anh có thể chữa khỏi mắt cho cô, hơn nữa vừa rồi Triệu Đại Vĩ cũng giúp cô, cho nên cô cũng không nghĩ anh là người xấu.

Triệu Đại Vĩ nói: "Tôi không có ác ý, chỉ là bèo nước gặp nhau, nhìn thấy cô như vậy, lòng tôi cảm thấy không nỡ."
"Cô cho tôi mười lăm phút, tôi cam đoan sau mười lăm phút tôi sẽ cho cô thấy một thế giới hoàn toàn mới, cuộc đời của cô cũng sẽ theo đó mà có hướng đi hoàn toàn khác biệt!"
"Vậy được rồi." Nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai lại có hơi quê mùa của Triệu Đại Vĩ, Ngô Tuyết Dao cảm thấy kiên định hơn.

Triệu Đại Vĩ gọi Ngô Tuyết Dao sang một bên, sau đó nói: "Tôi sẽ xoa vết bầm bên mắt này của cô đi."
"Có thể xoa sao? Bác sĩ cũng không làm gì được, hơn nữa khoảng cách cũng rất gần mắt."
"Không sao, có thể tốt lên thôi."
Triệu Đại Vĩ duỗi tay xoa quanh mắt của Ngô Tuyết Dao hơn nữa vận chuyển Long vương điển, lấy long khí xua tan chỗ tụ máu cũng tẩm bổ thêm cho võng mạc bị tàn phá của Ngô Tuyết Dao.

Mắt được Triệu Đại Vĩ xoa khiến Ngô Tuyết Dao cảm thấy thật thoải mái.

Không biết tại sao lúc này trong lòng cô lại hết sức ấm áp, hết sức an tâm.

Mười lăm phút qua đi, Triệu Đại Vĩ mới dừng động tác trên tay, sau đó lấy ngân châm ra nói: "Không phải sợ, châm này của tôi làm cho thị lực của cô tốt lên."

"Chỉ cần ba lần." Triệu Đại Vĩ cười, lấy ra ba cây kim châm, hết sức cẩn thận đâm vào ba khí huyệt gần mắt của cô ấy.

Sau một phút đồng hồ Triệu Đại Vĩ lấy châm ra nói: "Thành công rồi!"
"Trên người cô có gương không? Có gương thì cô có thể nhìn khuôn mặt của cô bây giờ."
Ngô Tuyết Dao gật đầu lấy điện thoại di động ra...!
Triệu Đại Vĩ ngẩn người, sau đó nhớ đến di động cũng có thể dùng như gương.

Ngô Tuyết Dao lấy di động ra, chọn chức năng gương sau đó nhìn mắt của mình.

Cô kinh ngạc phát hiện vết bầm xung quanh mắt cô đã hoàn toàn biến mất qua bàn tay của Triệu Đại Vĩ!
Hơn nữa, chuyện làm cô càng kinh ngạc hơn là đôi mắt bởi vì bị thương mà ảnh hưởng thị lực lại hoàn toàn khôi phục, thậm chí còn sáng hơn cả trước kia!
Ngô Tuyết Dao vội vàng ngẩng đầu nói: "Cám ơn anh!"
"Anh tên là gì vậy?" Ngô Tuyết Dao phát hiện chính mình còn chưa tự giới thiệu, vì thế nói: "Tôi tên Ngô Tuyết Dao!"
"Không có việc gì, tên của tôi cô cũng không cần phải biết đâu, cứ gọi tôi là anh người tốt đi."
"Tôi còn có việc nên không nói chuyện được nữa, cô cũng nhanh chóng đến trường đi thôi."
Triệu Đại Vĩ cũng không muốn cố ý tiết lộ tên của mình, bởi vì chuyện này trong mắt Ngô Hải sẽ biến thành có ý đồ khác.

Cho nên anh lựa chọn giấu tên.

"Tuyết Dao, hẹn gặp lại, học tập tốt nhé!" Triệu Đại Vĩ vẫy tay chào cô rồi xoay người rời đi.

Nơi anh muốn đến tất nhiên là khách sạn Trường Ca Thái Vi!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui