Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh


Phan Diễm Hồng đã thức cả đêm để nghĩ cách đối phó Triệu Đại Vĩ, nhưng đến giờ cô ta vẫn không có cách nào tốt.

Khoảng chín giờ sáng, ting ting, trong điện thoại có một tin nhắn, điều này khiến cô ta thoải mái hơn nhiều.

"Cuộc hẹn đã thành công.

Trưa hôm nay, cô ta có thể tự mình nếm thử món cá của khách sạn Trường Ca Thái Vi."
Phan Diễm Hồng nói: "Biết người biết ta trăm trận trăm thắng.

Tôi muốn xem món cá được mọi người thi nhau khen ngợi này có ngon như lời đồn không!"
Phan Diễm Hồng muốn ăn thử món cá của khách sạn Trường Ca Thái Vi, chỉ vì cô ta nghe nói loại cá đó rất ngon.

Hơn nữa, lần trước sau khi Thiên Triều Hổ và những người khác ăn món cá này đều đã quên hãm hại Triệu Đại Vĩ, điều này khiến cô ta càng khao khát loại cá này hơn.

Nhưng cô ta vẫn chưa từng tự mình ăn thử.

Lần này cô ta đã hẹn trước được ăn thử món "Cá thôn Đại Long", tâm trạng buồn bực của cô ta lập tức thoải mái hơn nhiều.

"Còn kế hoạch tương lai, chờ mình ăn xong món cá của khách sạn Trường Ca Thái Vi lại quyết định cũng không muộn."
Phan Diễm Hồng thay trang phục và trang điểm khác hoàn toàn với cách trang điểm thường ngày, cô ta xác định mình có sự khác biệt rất lớn với hình tượng thường ngày, mới đi đến khách sạn Trường Ca Thái Vi.

...!
"Đại Vĩ, chiều nay anh phải thi môn đầu tiên.

Trước một giờ chiều, anh phải đến trường dạy lái xe." Khương Tử Nhiếp thông báo với Triệu Đại Vĩ.

"Tôi biết rồi, cảm ơn cô đã thông báo."
"Anh đừng khách sáo với tôi." Khương Tử Nhiếp vui vẻ nghĩ, hôm nay cô ấy lại có thể gặp Triệu Đại Vĩ rồi.

Mấy ngày nay, Triệu Đại Vĩ rất ít khi xuất hiện ở trường dạy lái xe.

Sau khi cúp điện thoại, Triệu Đại Vĩ nhìn thời gian thấy đã hơn chín giờ sáng.


Lúc này, Vương Đại Trụ đã mang nấm đến khách sạn Trường Ca Thái Vi, mà sáng sớm bản thân Triệu Đại Vĩ cũng rất mệt mỏi.

"Không xong rồi, không xong rồi!"
Ở trong thôn, Triệu Uyển con gái lớn của Lý Trân đang vừa khóc lóc vừa kêu gào với dáng vẻ vô cùng lúng túng, ở phía sau cô ta còn có mấy đứa bé trai cũng liên tục kêu gào.

"Có chuyện gì thế? Triệu Uyển, sao cháu lại khóc?" Có thôn dân nhìn thấy dáng vẻ này của bọn trẻ con, vội vàng hỏi.

"Có ma! Trên núi có ma!"
"Cháu nói lung tung gì thế, Triệu Uyển, chuyện này không thể nói lung tung!"
"Là thật đó, chính là trên núi! Nó thật đáng sợ!"
"Dẫn chú đi nhìn thử xem."
Bởi vì đám trẻ con khóc lóc ầm ĩ thu hút sự chú ý của nhiều người, vì vậy mấy người đã đi theo đám trẻ con lên núi.

"Triệu Uyển, anh Đại Vĩ là người giỏi nhất trong thôn, nếu không thì không thì cậu đi gọi anh Đại Vĩ đi? Tớ cảm thấy nếu có người có thể đánh thắng ma thì người đó chắc chắn là anh Đại Vĩ!"
"Đúng vậy!"
Dọc đường Triệu Uyển chạy chậm đến nhà Triệu Đại Vĩ.

"Anh Đại Vĩ, anh có ở nhà không?" Triệu Uyển hỏi.

Triệu Đại Vĩ vừa định đi xe đến trường dạy lái xe, kết quả nhìn thấy Triệu Uyển nên nói: "Anh ở nhà, em tìm anh có chuyện gì thế?"
"Anh Đại Vĩ, trên núi có ma, anh có thể giúp em bắt ma không?"
"Chuyện này..."
Triệu Đại Vĩ cảm thấy những thứ như ma này hoàn toàn là chuyện vô căn cứ, bao gồm cả những chuyện như núi Đảng Khấu, còn được gọi là "núi Âm" cũng là biểu hiện của sự thiếu hiểu biết của thôn dân.

Nhưng nghĩ đến Long vương điển, đột nhiên anh lại không thể xác định một trăm phần trăm như vậy.

"Ở đâu, em dẫn anh đến đó đi!"
Chờ lên trên núi, Triệu Đại Vĩ đã thấy rất nhiều người đã tụ tập ở đây.

Các thôn dân làng cũng đang bàn bạc xôn xao.


"Thực ra tôi cũng thử đi vào sơn động này, nhưng bên trong quá tối và đáng sợ nên tôi không dám đi quá sâu."
"Trước đây các người không phát hiện ra sơn động này sao? Tôi nhớ khi tôi còn nhỏ, cái sơn động này đã tồn tại!"
"Đây chắc là sơn động chúng ta thường nhắc đến khi còn nhỏ? Hình như thực sự có thứ bẩn thỉu ở trong đó!"
Đối mặt với những lời bàn bạc xôn xao của thôn dân, Triệu Đại Vĩ nói: "Mọi người tránh ra một chút để tôi đi vào trong."
"Đại Vĩ, cậu đừng đi vào, đây cũng không phải là chuyện đùa.

Tôi sẽ không nói trong đó có thứ bẩn thỉu nữa, cậu nói xem nếu như có con trăn lớn sống trong đó thì cậu phải làm sao?"
"Đúng, đúng, đúng thế, khi còn nhỏ cha tôi đã nói với ta là trên núi có một con trăn lớn vô cùng đáng sợ!"
Thôn dân đều khuyên Triệu Đại Vĩ không nên đi vào.

"Này? Tiểu Hồng đâu?" Đột nhiên một đứa trẻ kêu lên.

"Hình như Tiểu Hồng vẫn còn ở trong sơn động!" Một đứa trẻ đang mơ màng bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Thì ra đám trẻ con này đi vào sơn động xem ai dũng cảm hơn, nhưng sau khi gặp phải thứ gì đó rất đáng sợ, mọi người đều vô cùng sợ hãi nên vội vàng chạy xuống núi, cũng không chú ý đến những người khác.

Bây giờ hoàn hồn lại, hình như Tiểu Hồng vẫn ở trong sơn động.

"Tiểu Hồng!" Mấy đứa trẻ hét lên.

Triệu Đại Vĩ nói: "Có lẽ là ở bên trong, để tôi đi vào tìm."
Lúc này, thôn dân cũng không nói nhiều nữa, chỉ mong Triệu Đại Vĩ cẩn thận hơn.

"Nếu không thì chúng ta cùng đi vào đi?" Mấy người đàn ông dũng cảm trong thôn cố gắng làm mình hăng hái lên và tỏ ý muốn đi vào cùng với Triệu Đại Vĩ.

"Cũng được, chúng ta cùng đi đi." Nhìn thấy mọi người đều nhiệt tình như vậy, Triệu Đại Vĩ không đành lòng ngăn cản sự nhiệt tình của mọi người.

Hơn nữa, mọi việc đều có anh chống đỡ, dù có tình huống gì xảy ra anh cũng tự tin mình sẽ xử lý được.

Vì vậy, một nhóm người cùng nhau đi vào trong sơn động.


Dường như sơn động này rất to, đủ cho ba người kề vai cùng đi, bề ngang gần bằng một chiếc ô tô.

Tuy nhiên, sơn động thực sự rất sâu.

Nếu là người nhát gan thì rất dễ bị sợ hãi.

Sau khi đi được một quãng đường khoảng năm mươi sáu mươi mét, dưới ánh sáng của điện thoại, cuối cùng Triệu Đại Vĩ cũng nhìn thấy một cô gái nhỏ đang cuộn tròn thân thể và run lẩy bẩy trong bóng tối.

"Tiểu Hồng!" Mặc dù Triệu Đại Vĩ không quen biết Tiểu Hồng, nhưng dù sao ở trong thôn cũng đã từng gặp mấy lần.

Tiểu Hồng đã bị dọa sợ tới mức toàn thân không còn sức lực, ngã xuống đất không thể nhúc nhích.

Triệu Đại Vĩ giao Tiểu Hồng cho thôn dân ở phía sau và nói: "Chú cõng Tiểu Hồng đi ra ngoài đi, nếu mọi người có dũng khí thì có thể đi vào sâu bên trong cùng với tôi."
Mặc dù Tiểu Hồng bị sợ hãi đến mức không thể nói nên lời, nhưng nhìn thấy Triệu Đại Vĩ dũng cảm như vậy.

Hơn nữa anh còn có thể dẫn dắt mọi người, trong lòng lập tức tràn đầy ngưỡng mộ và kính trọng đối với Triệu Đại Vĩ.

Triệu Đại Vĩ và những người còn lại cùng nhau đi vào sâu bên trong sơn động.

Trên đường đi, bọn họ còn phát hiện cả bộ xương khô đã mục nát.

Mấy người bị dọa sợ.

Triệu Đại Vĩ nói: "Chúng ta tiếp tục đi đi!"
Sau khi đi bộ khoảng một ki lô mét, Triệu Đại Vĩ phát hiện phía trước có ánh sáng!
"Đó là một lối ra!"
Ngay khi Triệu Đại Vĩ hét lên, đột nhiên trong sơn động có tiếng động, giống như bóng người.

Mấy người lớn đều đều bị dọa sợ run cầm cập.

Nhưng Triệu Đại Vĩ lại nhìn thấy nó, đó cũng không phải là thứ gì, chỉ là một con khỉ mà thôi.

"Mọi người đừng sợ, chỉ là con khỉ thôi." Triệu Đại Vĩ nhắc nhở.

Triệu Đại Vĩ dẫn mọi người đi về phía lối ra, sau đó khi bọn họ sắp đi ra ngoài, mọi người nhìn thấy một con khỉ từ trong sơn động nhảy ra ngoài.

Triệu Đại Vĩ và mọi người cuối cùng cũng đến bên cạnh cửa sơn động.


Kéo dây leo ở cửa sơn động sang một bên, Triệu Đại Vĩ vô cùng ngạc nhiên khi thấy bên ngoài có một con sông!
Một thôn dân nói: "Tôi biết con sông này, chắc nó là sông Thanh Thủy, cách thôn chúng ta rất xa, chúng ta phải băng qua những ngọn núi và rặng núi mới có thể tới đó.

Không ngờ chúng ta chỉ mất mười phút đi bộ trong sơn động này đã có thể đến chỗ này."
"Sông Thanh Thủy?" Dù sao Triệu Đại Vĩ cũng chưa từng đến đó.

"Tuy nhiên, ở sông Thanh Thủy có rất nhiều cá tự nhiên, nhưng vì quá xa mà núi non lại hiểm trở nên có rất ít người đến đây.

Thực ra tôi mới đến đây mỗi một lần."
Thôn dân nói tiếp: "Nếu sông Thanh Thủy không có gì ngoài ý muốn thì nó sẽ dẫn đến phía bên kia của tỉnh lộ 325."
"Thật sao?"
Triệu Đại Vĩ muốn tìm một chiếc thuyền nhỏ và thử đi một chuyến theo con sông này.

Nếu không có nguy hiểm thì có lẽ nơi này sẽ giúp thôn dân có thêm một phần thu nhập.

Hơn nữa, thôn Đại Long chỉ có một con đường của huyện, nếu con đường bị sạt lở thì thôn dân không thể rời khỏi thôn, đối với Triệu Đại Vĩ mà nói thì càng thêm bất tiện.

Rốt cuộc, nấm, cá, thậm chí cả túi thơm của anh đều phải phụ thuộc vào con đường này.

Nhưng bây giờ việc phát hiện ra sơn động này đã cho Triệu Đại Vĩ cách dự phòng.

Tuy nhiên sơn động này quá hôi, không khí lưu thông cũng không tốt.

Ở trong này rất khó thở, thời gian lâu ngày dễ bị ốm, thậm chí là ngạt thở.

"Hôm khác chúng ta lại đến chỗ này dọn dẹp." Triệu Đại Vĩ cười nói với mấy thôn dân ở xung quanh: "Bây giờ chúng ta quay về đi."
"Đại Vĩ, chúng ta có cần nói tin này cho mọi người không?"
"Không vấn đề gì, có thể nói cho mọi người, nhưng ở đây cũng rất nguy hiểm, chúng ta cần phải dọn dẹp một lần.

Chờ sau khi thu dọn xong, mọi người có thể dùng con đường này đi đánh cá."
"Quá tuyệt vời!"
Nhóm người cùng đi ra khỏi sơn động.

Triệu Đại Vĩ nhìn thời gian, phát hiện đã hơn mười giờ.

"Tôi phải đi đến trường dạy lái xe!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui