Nhược Vi để chén trà xuống, thận trọng đỡ Hiên Viên Hạo tựa vào trên gối đầu
Hạo ca ca, huynh mau uống cái này đi rất tốt cho sức khoẻ. Sau khi đỡ Hiên Viên Hạo nằm xuống xong, Nhược Vi bưng chén trà bên trong chứa linh tuyền thuỷ lại cho Hiên Viên Hạo uống.
Thấy Hiên Viên Hạo mình bắt không được ly trà, Nhược Vi ảo não vỗ vỗ mình, Hạo ca ca hiện tại bị thương nơi đó có hơi sức.
Vội vàng đoạt lại ly trà thận trọng uy Hiên Viên Hạo uống nước.
Thấy Hiên Viên Hạo đem nước trong ly trà uống sạch, lòng Nhược Vi mới buông lỏng xuống. Hiên Viên Hạo cảm giác nước này rất ngọt, so với nước bình thường thì dễ uống hơn.
Nhược Vi, nước này rất ngọt, sao không giống với nước trước kia uống.
Hạo ca ca, nước này cùng nước bình thường không giống nhau, uống đối với thân thể tốt, Nhược Vi nói xong lại cẩn thận nhìn một chút sắc mặt của Hiên Viên Hạo.
Hiện tại Nhược Vi thấy sắc mặt có chút huyết sắc lo lắng trong lòng mới buông lỏng xuống hoàn toàn.
Nhưng nhìn còn rất mệt mỏi, Nhược Vi mau chóng đặt Hiên Viên Hạo nằm xuống nghỉ ngơi, Hiên Viên Hạo muốn bồi Nhược Vi trò chuyện, không chịu ngủ, Nhược Vi đồng ý luôn ở đây cùng hắn mới chịu nằm xuống.
Không bao lâu liền ngủ mất rồi, Nhược Vi nhìn mà mũi cảm thấy chua xót. Chắc là do chịu khổ nhiều nên giờ cảm thấy mệt mỏi.
Nhược Vi dùng sức đè nén nước mắt chảy ra, nghĩ thầm bây giờ không phải là lúc khóc lóc, phải chăm sóc Hạo ca ca cho thật tốt, để thân thể Hạo ca ca nhanh chóng tốt lên.
Nhược Vi thấy Hạo ca ca hoàn toàn ngủ say rồi, cẩn thận dịch góc chăn, ra khỏi phòng.
Nhược Vi nghĩ đến Hạo ca ca nên muốn đi phòng bếp vì Hạo ca ca làm ăn chút gì, chờ Hạo ca ca khi tỉnh lại là có thể ăn được.
Nhược Vi đóng kỹ lại cửa phòng đi ra ngoài, cảm giác đột nhiên đầu gối có chút đau.
Hai chân đột nhiên có chút không có sức. Nhược Vi cố gắng đi tới phòng Xuân Phân ở.
Xuân Phân thấy tiểu thư nhà mình đang cố gắng đi tới thì nhanh chóng chạy lại đỡ.
Nhược Vi ngồi vào trên ghế sau đó cẩn thận kéo ống quần lên, quả nhiên đầu gối bị thương, trước không có cảm giác, hiện tại cảm giác thật là đau.
Xuân Phân thấy đầu gối tiểu thư nhà mình bị thương nghiêm trọng như thế, cũng bị hù sợ trong lòng rất tự trách, tự trách mình không có chăm sóc tốt cho tiểu thư.
“Tiểu thư, có đau hay không, để em đi tìm thuốc thoa cho chị”. Xuân Phân lo lắng nhìn Nhược Vi.
Nhược Vi thấy bộ dạng Xuân Phân tự trách, biết Xuân Phân suy nghĩ nhiều, Xuân Phân cái gì cũng tốt, chính là suy nghĩ quá nhạy cảm, xảy ra chuyện gì cũng tự trách mình.
Nhược Vi đã nói rất nhiều lần rồi, nhưng Xuân Phân luôn là không đổi được, Nhược Vi không thể làm gì khác hơn là lại an ủi Xuân Phân, trên thực tế Nhược Vi vẫn là một tiểu cô nương, nhưng Nhược Vi biểu hiện ra cảm giác luôn là làm cho người ta coi nàng như người lớn mà đối đãi. Nhược Vi tồn tại ọi người cảm giác an toàn.
Ở Nhược Vi an ủi , Xuân Phân rất nhanh tìm được thuốc trị thương thoa lên cho Nhược Vi.
Sau Nhược Vi nghỉ ngơi được một lúc trog phòng khách, biết Hiên Viên Hạo sau khi bị thương, Nhược Vi cảm xúc vẫn luôn rất kích động, hiện tại từ trong trạng thái đi ra, ngược lại cảm thấy rất mệt mỏi.
Nghỉ ngơi một chút sau đó Nhược Vi bảo Xuân Phân đỡ mình đi phòng bếp, ở chỗ này Nhược Vi quen thuộc giống như trong nhà, không cần người dẫn đường cũng tìm được .
Vào phòng bếp, Nhược Vi thấy phòng bếp nguyên liệu rất phong phú, bảo Xuân Phân chuẩn bị ình những nguyên liệu cần làm, còn mình ngồi ở một bên nghỉ chân một chút, sau khi tĩnh hồn lại, Nhược Vi cảm giác đầu gối đau dữ dội.
Nhưng vẫn kiên trì tới phòng bếp chuẩn bị thức ăn cho Hiên Viên Hạo đang bị thương, chỉ vì mong Hiên Viên Hạo có thể nhanh khoẻ lại.
Xuân Phân phản đối không có hiệu quả sau cũng không thể làm gì khác hơn là đỡ tiểu thư nhà mình tới phòng bếp, hết sức mình làm nhiều một chút việc, tiểu thư có thể ngồi nghỉ được lâu hơn.
Xuân Phân rất nhanh chuẩn bị xong những nguyên liệu Nhược Vi bảo, Nhược Vi mạnh chịu đựng làm xong thức ăn cho Hiên Viên Hạo, mới để cho Xuân Phân đỡ mình đi đến phòng Hiên Viên Hạo.
Sau khi đến phòng, Nhược Vi thấy Hiên Viên Hạo còn chưa có tỉnh lại, liền nằm ở trên mép giường chờ, không bao lâu thì ngủ thiếp đi.
Hiên Viên Hạo khi tỉnh lại nhìn thấy Nhược Vi mệt mỏi nằm ở trên mép giường, chân mày nhíu lại.
Hiên Viên Hạo nhìn cảm thấy rất đau lòng, bản thân mình không nỡ tổn thương người bởi vì sơ xuất của chính mình mà bị thương vẫn làm thương ti63n đến, ngay cả ngủ đều lo lắng.
Hiên Viên Hạo cảm thấy rất ân hận xót xa vì sơ xuất khinh thường của mình bằng không Nhược Vi cũng sẽ không lo lắng như vậy cho nên bản thân mình nhẹ nhàng đắp chăn lên người Nhược Vi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...