Hôm sau Nhược Vi rời giường từ rất sớm, nghĩ đến chuyện hôm nay có thể bắt đầu học võ công, trong lòng vui sướng vô cùng, nếu như có thể giống như trong tiểu thuyết viết có thể vượt nóc băng tường thì thật là tốt.
Mới vừa lấy nước rửa mặt xong, thì Đào Đào cùng Thụy Ca cũng đã thức dậy, hôm nay ngược lại rất biết tự giác, sợ rằng tối qua người hưng phấn không chỉ có một mình mình.
Ngoắc ngoắc tay hướng hai cậu bé gọi: “Đào Đào, Thụy Ca tới đây rửa mặt đi, rửa mặt xong còn phải đi học võ công nữa”.
Rửa mặt cho hai cậu bé xong, Quái lão đầu cũng còn chưa có đi ra, nhất định là cố ý. “Đào Đào, Thụy Ca, đi gọi Quái lão đầu mau ra đây đi, bằng không về sau sẽ không làm món ăn ngon cho lão nữa.”
“Dạ”. Nghe lời nói của tỷ tỷ thì hai cậu nhóc liền biết Quái Gia Gia lại sắp gặp tai họa rồi, vậy thì nên tranh thủ thời gian mà đi báo tin thôi. Cái cách gọi Quái Gia Gia này cũng là dưới tình huống hằng ngày Nhược Vi cứ thoải mái hô to gọi nhỏ Quái lão đầu mà xuất hiện từ đó. Dù sao hai cậu cũng cảm thấy rất hay.
Hình ảnh đầu tiên nhìn thấy khi đến phòng của Long Phách Thiên, là lão đã đứng đó quần áo đã được mặc tử tế rồi, không chút lo lắng ngồi ở trên ghế bành, trong lòng đang suy nghĩ lý do tại sao lại không có ai tới gọi mình.
“Quái Gia Gia, Quái Gia Gia, gia gia đã rời giường chưa, đi ra ngoài nhanh lên, tỷ tỷ nói nếu gia gia không nhanh lên một chút sẽ không làm món ăn ngon cho gia gia nữa kìa”.
Long Phách Thiên đang ngồi ở đó mà ảo tưởng hình ảnh Nhược Vi tới cầu xin mình, đột nhiên nghe được giọng của Đào Đào gọi mình, nghe được những lời đó của Đào Đào, trong nháy mắt liền nhảy dựng lên, mở cửa chạy ra.
Trong miệng lén chửi thầm, thật xấu, thật xấu, lại đi bắt nạt một lão già họm hẹm như ta.
Đào Đào cùng Thụy Ca đi theo sau lưng Long Phách Thiên, nghe Long Phách Thiên nói thầm một đường, Thụy Ca nghĩ thầm Quái Gia Gia chỉ dám lặng lẽ nói mà thôi, cũng chẳng dám để cho tỷ tỷ nghe được.
Mình nghĩ cũng nên âm thầm mà nói cho tỷ tỷ biết một chút! Cậu bạn Thụy Ca của chúng ta cũng đã dần dần trở nên phúc hắc rồi.
Còn bên kia Nhược Vi cũng đứng tại chỗ mà thúc giục. “Quái lão đầu, nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, cẩn thận không thì buổi sáng ta không cho lão ăn cơm đó”
Sau đó vừa thấy hình ảnh Quái Gia Gia đang giả bộ đáng thương, hiện tại Thụy Ca cảm thấy nét mặt Quái Gia Gia thật khó nhìn, nếu lúc này mà Long Phách Thiên biết được ý nghĩ trong lòng của Thụy Ca nói không chừng Thụy Ca nhất định sẽ gặp nạn.
Quái lão đầu sờ soạng xương cốt của bọn họ, ba tỷ đệ đều là có thiên phú không tệ, trong đó có Nhược Vi là tốt nhất, nếu không phải nhìn thấy vẻ mặt thành thật của Quái lão đầu, Nhược Vi thật rất muốn hoài nghi Quái lão đầu có phải đang đùa với nàng hay không.
Long Phách Thiên cũng không ngờ được thân thể Nhược Vi lại thích hợp luyện võ như vậy, lão tìm nhiều năm như vậy cũng không tìm được một truyền nhân thích hợp nào, bây giờ lại đi mòn giầy chẳng tìm được, đến khi gặp được chẳng tốn chút công phu.
Thật may là võ công của lão cả nam lẫn nữ đều thích hợp luyện, bằng không sẽ phải lãng phí một hạt giống luyện võ thật tốt rồi, lúc này lão hả hê không thôi, bây giờ lão có thể quan mình chính đại mà khi dễ một cái tên đồ đệ luôn làm lão tức giận muốn chết này. (Hắc hắc, để xem là lão, hay là đồ đệ lão bị khi dễ đây. Tác giả ở một bên yếu ớt nói)
Nhược Vi nhìn đến vẻ mặt hả hê không kiềm được của lão, không biết lão lại đang nghĩ cái gì nữa đây, haizz!
Bởi vì cũng chưa có kỹ năng căn bản gì, cho nên trước tiên phải bắt đầu học đứng tấn, vừa học chính là nửa canh giờ, mấy tỷ đệ mệt vô cùng, chân mềm nhũng đứng thẳng mà muốn run.
Bởi vì Đào Đào còn phải đi đến trường tư thục, nên Nhược Vi phải đi làm điểm tâm, ở trong lòng đem Long Phách Thiên nguyền rủa mấy trăm lần, trong lòng hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại hết cách với lão rồi.
Cứ như vậy, lúc luyện võ thì Long Phách Thiên khiến Nhược Vi rất kinh ngạc, lúc ăn cơm thì ngược lại Nhược Vi lại khiến Long Phách Thiên kinh ngạc không kém, ngày nào mà hai người không cãi vả thì trong lòng cũng không thoải mái, bây giờ đã trở thành tình cảnh cần phải trình diễn mỗi ngày trong nhà này rồi.
Một tháng rất nhanh trôi qua, hiện tại người trong thôn cũng đã quen chuyện trong nhà Nhược Vi có thêm một người, lúc mới bắt đầu rất nhiều người ở sau lưng nghị luận ầm ĩ, hiện tại mọi người cũng đã chán mà đổi sang thảo luận nhiều chuyện mới rồi.
Hiên Viên Hạo cũng đã đi được một đoạn thời gian rất dài rồi, Nhược Vi nhiều lần mơ thấy hắn, lúc mới đầu còn rất mong đợi đến bây giờ thì đã bình thản rồi, Hiên Viên Hạo nếu không về nữa thì liền thảm rồi.
Trải qua một tháng được Long Phách Thiên huấn luyện, hiện tại thể chất mấy tỷ đệ đã vô cùng không tệ, hơn nữa dưới tác dụng của Linh Tuyền Thủy, trên căn bản sẽ không bị bệnh gì tìm tới được.
Thụy Ca lại phải đi tới trường tư thục, cho nên khoản thời gian này buổi sáng cũng không bắt hắn phải luyện võ cùng bọn họ, lúc tối mới luyện cùng nhau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...