Chương trên nói đến nhà Nhược Vi không nuôi người ăn không ngồi rồi và mặt mày rất hài lòng, mà Long Phách Thiên không thể làm gì.
“Cô gái nhỏ, ngươi cũng không thể như vậy a!” Long Phách Thiên tiếp tục giả vờ đáng thương, nếu là trên giang hồ những người đó thấy cái bộ dạng này của Long Phách Thiên, ai cũng không dám nghĩ đi! Nhưng bây giờ người ta hiện tại đang chơi vui vẻ!
“Nếu là ông nghĩ muốn ở lại cũng được, chỉ là ông cũng không thể ăn mà không làm việc, ông phải cũng nghe ta, ta để cho ông làm gì, ông liền làm cái đó, bảo ông hướng đông thì ông không thể đi tây, có được hay không, không được liền thôi.”
Long Phách Thiên nghe đến mấy cái này cũng muốn giả bộ cũng không nổi nữa, cái gì gọi là nàng nói hướng đông thì không thể đi tây, nhưng nghĩ đến bản thân đang ăn nhờ ở đậu, ai... ta làm sao lại đáng thương như vậy rồi...
“Được rồi!” Mặt miễn cưỡng trả lời... thật ra thì trong lòng vẫn rất là vui vẻ, tự mình biết bọn họ sẽ không bạc đãi mình.
Mấy ngày nay chung đụng, đối với bọn họ cũng hiểu biết mấy phần rồi, đều là rất thiện lương, nhất là hai đứa nhỏ, lừa tốt nhất, đây chính là kinh nghiệm của ông.
Thật ra thì những thứ này tất cả mọi người lòng dạ biết rõ, chỉ là cãi nhau yêu mà thôi, như vậy cũng náo nhiệt chút...
Cứ như vậy, Long Phách Thiên từ đó ở lại nhà Nhược Vi, mãi cho đến trăm năm về sau, hơn nhiều năm sau nhớ lại, Long Phách Thiên cũng sẽ cùng người bên cạnh nói, đây là quyết định ông làm chính xác nhất trong cuộc đời này.
Hôm nay là mùng sáu tháng sáu, trường tư thục khai giảng, người trong thôn cũng thật sớm rời giường làm điểm tâm ăn rồi đi xem náo nhiệt, dù sao trong thôn chưa từng có trường tư thục làm chính quy như vậy, đây cũng là một cái Đại Hỷ Sự của cả thôn.
Một nhà Nhược Vi cũng là thật sớm rời giường, thật sớm làm điểm tâm ăn, cả nhà cùng nhau đưa Thụy Ca lên trên trường.
Đến trường tư thục, thấy tất cả mọi người mặc giống như hôm lễ mừng năm mới, chỉ là suy nghĩ một chút cũng có thể hiểu, cũng là vì cho lưu cái ấn tượng tốt với tiên sinh dậy học.
Tiên sinh dạy học này là người Hiên Viên Hạo làm chủ mời tới, Nhược Vi đến bây giờ cũng còn chưa từng thấy qua, chỉ là suy nghĩ một chút mình cũng không có mặt mũi lớn như vậy để được ưu tiên nhìn thấy người ta.
Thật ra thì đối phương cũng biết Nhược Vi, cũng bởi vì tò mò chính là cô gái nếu có thể đả động biểu đệ của mình mới đến đây dạy học.
Tiên sinh dạy học tên là Cố Danh Khải, là biểu ca của Hiên Viên Hạo, bởi vì không thích gò bó, cũng không thường ở nhà lâu dài, lần này đáp ứng lời mời biểu đệ, rất lớn một phần nguyên nhân là bởi vì tò mò.
Nhược Vi cũng cho Thụy Ca đổi lại quần áo mới, không chỉ hình thức mới mẻ độc đáo, hoàn hảo nhìn, lúc Thụy Ca xuất hiện đưa tới ánh mắt hâm mộ của rất nhiều người bạn nhỏ.
Đào Đào vẫn lôi kéo tay Nhược Vi không ngừng hỏi cái này hỏi cái kia, quả thật so với mười vạn câu hỏi vì sao còn nhiều hơn, thật không biết Đào Đào cả ngày lẫn đêm thế nào suy tư nhiều việc như vậy.
Lúc này nghe được có người đang nói giờ lành đến, tiếp liền nghe đến tiếng pháo nổ đùng đoàng, tất cả mọi người đều có vẻ mặt với biểu cảm vui sướng.
Thật ra thì người nơi này mặc dù nhiều chuyện một chút, tham tiền một chút, nhưng rất nhiều phương diện còn là rất thuần phác , bọn họ chỉ là muốn cuộc sống của mình trôi qua thật tốt, tham ăn no bụng, ăn mặc ấm mà thôi...
Lúc này nhìn không khí vui mừng của thôn dân, trong lòng cảm giác chán ghét giảm bớt rất nhiều, mặc dù rất nhiều chuyện nàng vẫn sẽ không tán thành, nhưng ít nhất hiện tại không có chán ghét bọn họ như vậy nữa.
Nhược Vi xem xong nghi thức, cũng chưa có nữa thuận tiện đi đến nhìn tiên sinh dậy học cho Thụy Ca, hiện tại quá nhiều người, về sau cũng không phải là không thấy được... lắc đầu một cái, lôi kéo Đào Đào, gọi Quái lão đầu đi về...
Về đến nhà, để Đào Đào tự mình một người chơi trước một hồi, nàng muốn cùng Quái lão đầu thương lượng chuyện này, chuyện này nàng nghĩ đã lâu rồi, hiện tại thời cơ rất hợp thích.
“Quái lão đầu, ta đã nói với ông chuyện này, chuyện này ông đồng ý cũng phải đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý.” Mặt vô lại nhìn Long Phách Thiên
Long Phách Thiên nghĩ thầm, vậy ngươi còn nói với ta làm cái gì?? Không có chút nào hiểu được kính già yêu trẻ, hừ...
Nhược Vi nhìn cái bộ dạng này của Long Phách Thiên, cũng biết hắn lại muốn giả bộ đáng thương rồi: “Quái lão đầu, ông thật sự giờ rất tốt, từ sáng sớm ngày mai, ông bắt đầu phải dậy sớm dạy cho chúng ta công phu, buổi tối cũng muốn dạy, nghe được không, không dạy cũng không cho ăn cơm.”
Long Phách Thiên nghe được Nhược Vi phải nói chuyện là dạy bọn họ công phu, trong lòng kinh ngạc cực kỳ: “ngươi làm sao biết ta có công phu, nghĩ lão phu năm đó...”
“Này, Quái lão đầu, đừng có biểu cảm nhớ lại năm đó, ông dạy còn chưa phải dạy, nói không dạy tối nay gà xé cay ông cũng đừng nghĩ...”
“Ai! Cô gái nhỏ, làm sao ngươi có thể như vậy, hừ, dạy sẽ dạy...” Mặt miễn cưỡng đi trở về phòng... trong lòng chính lúc này lại đang nghĩ đến gà xé cay !
Nhược Vi cũng biết là ông ta giả bộ, tuyệt không để ý ông ta như vậy, vui vẻ đi tìm Đào Đào, hôm nay vui mừng, thêm món ăn...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...