Tiểu Thôn Cô Đem Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên Hạ


Ngày đó Liễu Vượng xin Quái lão đầu xem giùm ngày tốt để mời khách. Quái lão đầu tra sách thấy ba ngày sau là ngày tốt, Liễu Vượng vội vàng chạy về báo với tiểu thư nhà mình.
Sau khi nghe Liễu Vượng nói qua, Nhược Vi giao hết mọi chuyện cho xử lý. Bây giờ phần lớn chuyện trong nhà nàng không có hỏi tới, tất cả mọi chuyện đều do Liễu Vượng trông nom. Liễu Vượng ở Liễu gia đã nhiều năm, nên cũng hiểu rõ được tâm ý của chủ nhân được mấy phần. Chuyện hắn ta xử lý Nhược Vi rất hài lòng.
Chuyện đãi khách lần này Nhược Vi rất yên tâm khi giao cho Liễu Vượng.
Sau ba ngày, trên dưới Liễu gia trang đều bận tối mày tối mặt. Lần này, Nhược Vi tính mời hết người trong thôn. Kể từ khi nàng xuyên đến đây thì chuyện Thụy Ca đậu kì thi Hương là chuyện vui nhất.
Khi Liễu gia trang được xây xong thì do chủ nhân còn quá nhỏ nên cũng không tổ chức tiệc tùng gì. Bây giờ nhân lúc Thụy Ca thi đậu, không tổ chức một buổi tiệc lớn thì không được.
Nhược Vi đem chuyện giao cho Liễu Vượng nhưng không phải là hoàn toàn không quan tâm đến. Mặc dù nàng không muốn quá lộ liễu nhưng cũng không muốn đệ đệ mình chịu thiệt.
Ba ngày trôi qua rất nhanh, sáng hôm đó mọi người dậy rất sớm, đổi trang phục mới, tinh thần hăng hái. Bộ dạng của Thụy Ca vẫn có chút bồng bột, điều này làm Nhược Vi hết sức hài lòng.
Sau khi đám người Nhược Vi ăn điểm tâm không được bao lâu thì người trong thôn đã lục đục kéo tới chúc mừng. Liễu Vượng ra ngoài đón khách, Thụy Ca thì bình tĩnh chơi cờ với Nhạc lão sư và Quái lão đầu!
Nhược Vi cũng không kêu Thụy Ca đi chào đón mấy người kia. Nàng sợ đệ ấy sẽ cảm thấy gò bó hơn nữa nàng cũng sợ rằng mấy người kia cũng muốn mượn danh Thụy Ca chứ có ai thật lòng tới chúc mừng đâu.
Mấy ngày nay mọi người trong thôn toàn tám chuyện về Liễu gia.
"Ai! Không ngờ phần lớn người của Liễu gia thôn hôm nay toàn nhờ vào Liễu gia mới có cơm ăn, mấy năm trước có ai ngờ tới chứ!" Một nam nhân gầy gò nói với mấy người ngồi cùng bàn.

"Đúng vậy, ai ngờ chứ, mấy năm trước có đánh chết ta ta cũng không tin.” Một người phụ họa theo.
"Ai, mấy năm trước người của Liễu gia gặp chúng ta thì cũng phải cung kính kêu một tiếng thúc thúc, bây giờ chắc không được rồi. Đúng là sông có khúc người có lúc.” Một nam nhân khác càng thêm mạnh miệng nói.
Cứ như vậy người tung kẻ hứng, khí thế ngất trời. Còn mấy phụ nhân thì hào hứng đi tham quan Liễu gia trang .
Mấy người tới chúc mừng toàn đem biếu mấy thứ dân dã như nấm khô. Nhược Vi rất thích mấy thứ này.
Buổi trưa chưởng quỹ của Túy Tiên lâu cũng mang lễ vật đến thăm hỏi, còn có mấy người ở thôn khác nàng chưa từng biết đến cũng tới chúc mừng.
Mấy người làm của Liễu gia phục vụ chu đáo, tỉ mỉ cho những vị khách đến đây ăn điểm tâm và thưởng trà.
Đợi đến quản gia Liễu Vượng cảm thấy mọi người đã đến đông đủ thì cũng đã tới giờ cơm trưa. Hắn hướng Nhược Vi xin chỉ thị rồi vội vàng sai người chuẩn bị bày cơm lên
Bởi vì Liễu gia bày tiệc nên mấy người tới ăn không uống không khá nhiều.
Vì trong nhà có chuyện vui nên nàng cũng không sai Liễu Vượng đuổi bọn họ đây. Nàng dặn mọi người phải cẩn thận một chút, đừng để xảy ra chuyện. Người làm trong nhà để răm rắp nghe theo.
Mấy người tới ăn không uống không cũng không dám gây sự. Họ nhìn thấy khí thế của mọi người trong Liễu gia thì làm sao còn dám giễu võ giương pai được chứ.
Cũng có người ăn nho không được nói nho xanh, lúc ăn điểm tâm thì bắt đầu nói xiên nói xỏ.

"Mấy năm qua người nhà Liễu gia ăn sung mặc sướng, ông trời không thèm ngó ngàng đến những kẻ đáng thương như chúng ta.” Một phụ nhân mập mạp thường ngày lười lao động nói làm ấy người xung quanh cảm thấy chán ghét mụ, hận không thể cách xa mụ ra một chút.
Mặc dù nói là bày tiệc hai ngày nhưng ngày đầu tiên là ngày chính. Liễu Vượng sắp chỗ cho khách quen và họ hàng của tiểu thư ngồi cùng một chỗ, dĩ nhiên là người ngoài thì ngồi chỗ khác.
Trưởng thôn và mấy người cao tuổi thì ngồi chung một chỗ.
Người nhà Lưu thẩm Nhược Vi cho ngồi cách bàn trưởng thôn mấy bàn, phải biết là bàn đó toàn những người quy cũ. Nhược Vi biết người nhà Lưu thẩm cũng không quen ứng phó với mấy người này nên cũng không miễn cưỡng. Dĩ nhiên do quen thân với nhà Nhược Vi nên Lưu thẩm cũng bị mọi người trong thôn a dua, nịnh hót. Điều này làm Lưu thẩm rất mất tự nhiên nhưng lại không có cách nào khác. Nhược Vi cũng chỉ là đi mời mấy ly rượu cho có lệ, cũng không có ai dám nói gì. Thụy Ca đi theo Nhược Vi mời rượu, nói lời cảm ơn rồi khiêm tốn nói sau này còn phải cố gắng nhiều.
Mọi người cười chúc mừng, hâm mộ có, ghen tỵ có, đủ mọi vẻ mặt. Nhược Vi thu hết vào trong mắt nhưng nàng vẫn bình tĩnh làm như không thấy.
Từ khi từ thành Thanh Châu về, Hiên Viên Hạo liền quay về kinh thành giải quyết công việc. Nhược Vi hy vọng mọi việc có thể giải quyết sớm, có như vậy nàng mới có thể sớm gặp mặt người yêu. Hiên Viên Hạo mới đi mấy ngày mà Nhược Vi đã cảm thấy trống trải. Ngày xưa Hiên Viên Hạo cũng thỉnh thoảng đi xa nhưng nàng chưa bao giờ cảm thấy buồn như lúc này.
Sau hai ngày, người nhà Liễu gia từ trên xuống dưới đều mệt mỏi. Cũng không còn cách nào khác, người đến ngày thứ hai còn đông hơn ngày thứ nhất, làm mấy người trong phòng bếp mệt phờ.
Ngày thứ hai người đến dự tiệc quá nhiều, có lẽ là do tiệc của Liễu gia quá lớn, thức ăn quá phong phú nên ai cũng chạy đến.
Nhược Vi cũng cảm thấy có chút mệt mỏi. Mặc dù nàng không hề động tay vào nhưng cũng không thể không để ý tới. Dù sao đây cũng là chuyện liên quan đến Thụy Ca.
Buổi tiệc kết thúc rất vui vẻ, Nhược Vi hết sức hài lòng. Nàng cũng rộng rãi tăng thêm một tháng lương cho người làm, mọi người đều vui mừng không ngớt.
Mặc dù nói chuyện trong nhà phần lớn nàng đã giao cho Liễu Vượng. Nhưng cũng có một số việc nàng phải đích thân làm. Mọi người trong nhà đều không biết chuyện trong cốc luôn do nàng giải quyết, trừ Quái lão đầu ra.

Thụy Ca và Đào Đào có biết một chút nhưng là do Nhược Vi muốn để cho hai người ấy biết.
Liễu gia ngày nay có thể nói là một đại phú hộ nhưng đó chỉ là trên mặt nổi. Để tự bảo vệ mình thì vẫn cần phải chuẩn bị một chút.
Bây giờ Thụy Ca đã trúng cử, nếu sau này đệ ấy có đi làm quan ở đâu thì nàng cũng có thứ để chuẩn bị.
Nàng vừa nghĩ tới sau này phải đối đầu với nhiều thứ thì liền cảm thấy buồn bực. Nàng không thích giao thiệp với người khác, càng không thích người khác nịnh bợ mình.
Nhưng nàng tin tưởng mình có thể xử lý tốt, có đủ thực lực thì sẽ không còn phiền não.
Người nhà Nhạc lão sư cũng đã đến đây được một thời gian. Nhược Vi phát hiện mình cũng chưa chiếu cố tốt người nhà họ. Cũng may mấy người đó cũng không để ý gì, nếu là người khác thì đã giận nàng rồi.
Nhược Vi tính dẫn mọi người lên núi nướng thịt. Lâu rồi mọi người không có đi chơi, đến lúc đó mang theo ít rượu, trái cây và điểm tâm thêm chút gia vị, rồi kêu người làm rửa sạch mọi thứ đem nướng, đúng là tuyệt vời.
Cảnh đẹp và không khí trong lành ở trên núi nhất định sẽ làm người nhà Nhạc lão sư thích. Lúc trước có đi một lần nàng có để ý thấy Nhạc lão sư rất thích, lần này coi như là hợp ý ông ấy rồi.
Trong khoảng thời gian Nhạc phu nhân và Tiểu Tình ở lại Liễu gia trang, Nhược Vi quan sát thấy hai người này cũng không ghét bỏ nông thôn quê mùa.
Nhược Vi là một người hành động mau lẹ. Sau khi đã có kế hoạch thì nàng liền kêu Xuân Phân đi mời Nhạc phu nhân đến để nói chuyện, Nhược Vi cũng đi theo. Từ khi đến đây Tiểu Tình rất thích quấn lấy Nhược Vi và nàng cũng thích vị tiểu cô nương này.
Nhạc phu nhân vừa nghe Nhược Vi nói đến chuyện lên núi nướng thịt thì cảm thấy rất hứng thú. Bà hỏi Nhược Vi tới tấp, sự nhiệt tình này làm nàng không chống đỡ nổi.
Nhược Vi và Nhạc phu nhân nói chuyện xong xuôi liền giao phó cho bọn Xuân Phân đi chuẩn bị. Bốn người này không còn giống trước kia chia làm hai phục vụ Nhược Vi mà cùng chụm lại thành một khối.
Tốc độ làm việc của Xuân Phân rất nhanh, không bao lâu sau đồ đạc đã chuẩn bị xong. Nhược Vi muốn không hài lòng cũng không được.

Vì Hiên Viên Hạo vẫn chưa trở lại nên mấy ngày nay Nhược Vi cảm thấy rất trống trải. Nhạc phu nhân nghe Xuân Phân nói đã chuẩn bị xong thì còn gấp gáp hơn cả nàng.
Nhược Vi kêu Xuân Phân dặn mọi người ngày mai phải mặc đồ rộng rãi, không mang vòng càng trang sức.
Sáng hôm sau, Nhược Vi dậy sớm hơn mọi người, nàng còn đặc biệt xuống bếp chuẩn bị thức ăn ọi người. Từ khi từ thành Thanh Châu về, số lần Nhược Vi xuống bếp ít đến thảm thương.
Quái lão đầu thường oán trách Nhược Vi, vừa uy hiếp vừa ăn vạ. Hiếm khi có được thời gian rãnh rổi như hôm nay nên nàng quyết định nấu mấy món.
Nhược Vi chuẩn bị cháo thịt nạc, mấy món ăn, bánh bao hấp. Mùi thơm từ thức ăn tỏa ra làm ấy phụ nhân trong nhà bếp nuốt nước miếng ừng ực. Ai bảo tay nghề của Nhược Vi lại tốt như vậy chứ, toàn làm ra món sơn hào hải vị làm người ta thèm nhỏ dãi .
Sau khi làm bữa sáng xong, Nhược Vi phát hiện ra mọi người vẫn chưa xuất hiện. Nàng kêu Xuân Phân đi gọi mọi người, thuận tiện kêu người nhà Nhạc lão sư qua đây ăn sáng luôn.
Nhược Vi an bài cho người nhà Nhạc lão sư ở chỗ có luôn một phòng bếp nhỏ, như vậy sẽ tiện hơn cho họ.
Tối hôm qua Nhược Vi quên nói với Nhạc phu nhân sáng nay qua đây ăn sáng. Bây giờ nàng phải kêu người đi thông báo để tránh cho nhà người ta ăn sáng xong rồi.
Chỉ một lúc sau, Xuân Phân đã mời được người nhà Nhạc lão sư tới. Nhược Vi thấy dáng vẻ của bà ấy mệt mỏi thì không khỏi nhìn nhiều thêm mấy lần. Nhạc phu nhân có chút ngượng ngùng nói cho Nhược Vi biết là bởi vì biết sẽ đi ra ngoài nướng thịt nên quá hưng phấn đến nổi ngủ trễ cho nên sáng nay mới mệt mỏi như vậy.
Lúc mọi người đến đông đủ thì trên bàn đã đầy thức ăn, mùi thơm bay ra khắp nơi. Quái lão đầu thấy có đồ ăn ngon thì hơi thất thần một chút, lão không ngờ mình ôm hận mấy ngày nay, hôm nay nha đầu này đã làm ình ăn.
Trước đây Nhạc lão sư đã từng thử qua tay nghề của Nhược Vi nên lần này ông rất mong đợi vào bữa ăn này.
Vì tay nghề của Nhược Vi quá giỏi nên mọi người ăn sạch láng. Điều này làm nàng rất vui, món mình làm ra được người ta đánh giá cao là chuyện rất đáng mừng.
Ai cũng ăn no phình cả bụng, chỉ có mỗi Quái lão đầu là kêu ca không no, thuận tiện dụ dỗ Nhược Vi nấu thêm một bữa nữa. Tất cả mọi người đều dõi mắt chờ mong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui