Đi vào nhà, nhìn thấy hai đứa con trai đã sớm ngồi trên ghế đằng kia, đây là tình huống gì vậy!
“Hôm nay ăn cái gì mà hai người các ngươi gấp đến thế, thiệt là.”
Nhìn mình cha tiến vào, hai huynh đệ ngồi nghiêm chỉnh.
“Cha, hôm nay có thịt ăn đấy, là Nhược Vi bọn họ đưa tới, mẹ để cho chúng con về sau phải giúp đỡ Nhược Vi nhà làm việc!”
“Đó là đương nhiên, người ta không cho ngươi thịt ăn ngươi sẽ không giúp đỡ à?” Sắc mặt Lý Tam thúc nghiêm nghị mà nói.
“Nào dám, cha, cho dù các người không nói, chúng ta cũng giúp một tay mà! Bình thường không phải đều giúp đỡ sao?”
Hai huynh đệ ở một bên nói nhỏ nói, không dám phản bác cha họ.
Một nhà Lưu thẩm vừa ăn cơm vừa đàm luận về tỷ đệ Nhược Vi họ, nhất trí cho rằng về sau nhất định phải giúp đỡ bọn Nhược Vi nhiều hơn, toàn bộ phiếu thông qua.
Mà trên thực tế cũng là quyết định hiện tại của bọn hạ là phải giúp cho cuộc sống về sau của gia đình Nhược Vi ngày càng tốt lên.
Một nhà Lưu thẩm vui vẻ ăn cơm xong, nên làm cái gì thì đi làm cái đó, Lưu thẩm sau khi cho heo ăn xong thì bắt đầu dạy Nhược Vi thiêu thùa may vá, Đào Đào và Thuỵ Ca thì ở trong sân chơi đùa.
Bởi vì Nhược Vi có một chút bản lĩnh, cho nên tiếp thu rất nhanh, hơn nữa Nhược Vi là một đối với việc cần làm thì nhất định phải làm cho, cho nên kết quả thường cũng sẽ biến thành chỉ cần nàng cố gắng học, làm, thì sẽ đạt tới mục tiêu của mình.
Vài ngày trôi qua, hiện tại tài may vá của Nhược Vi đã có thể suy một ra ba rồi, Lưu thẩm đánh giá là nàng không còn gì có thể dạy Nhược Vi rồi, chủ yếu là Nhược Vi dùng ánh mắt tinh tường của người hiện đại làm đồ, khẳng định là rất đẹp mắt, huống chi ánh mắt Nhược Vi cũng là đứng đầu.
Trong lúc bởi vì lần trước Nhược Vi mang món thịt kho đến ăn rất ngon nên Lưu thẩm còn đặc biệt bảo Nhược Vi bớt thời gian dạy bà làm, cái này lại tiện nghi, có thể làm ra được mùi vị ngon như vậy, ai mà không nguyện ý, hiện tại một nhà Lưu thẩm cũng thích món thịt kho này.
Hiện tại Nhược Vi là triệt triệt để để yêu thích thêu thùa này, việc làm giày mỗi ngày tâm tình đều vô cùng vui vẻ.
Làm cho Đào Đào và Thuỵ Ca từ trong ra ngoài một bộ quần áo vớ đầy đủ, chính mình cũng vậy, đều có một chút đồ vật hiện đại, vừa đẹp mắt lại tiện lợi.
Ngược lại Lưu thẩm cũng theo ta học làm một vài món, rêu rao nói đầu ta trưởng thành như thế nào sao mà thông minh như vậy.
Tất nhiên, cũng không nhìn xem ta là ai sao! ! !
Hiện tại, may vá đã biết làm, cho nên về sau rốt cuộc không cần lo lắng y phục rách không có người nào khâu vá lại, y phục cũ không có người nào làm ình bộ đồ mới, giầy rách sẽ lạnh chân, bây giờ có chút tiền lẻ, còn có kỹ năng bên thân, không phải sợ nữa!
Mua vài cuộn vải vóc đều là vải bông, không phải những thứ đẹp mắt cũng không vải vóc thực dụng, do ở nông thôn đều là dân lao động, mặc đẹp cũng không có chỗ dùng, lúc thì lo đến quần áo bị bẩn, lúc thì lại sợ không may sẽ làm rách y phục thì sao, vừa cảm thấy phiền toái lại không thoải mái, cần gì mình tốn tiền tự mình chịu đây?
Cho nên quan điểm của Nhược Vi là mình cảm thấy được thoải mái là tốt rồi, đẹp mắt thì có ích gì, có thể làm cơm ăn không, không thể, này nơi nào mau lạnh nơi đó đợi đi.
Đây coi như là hoàn thành nhiệm vụ lớn, dù sao cũng có quan hệ mật thiết đến cuộc sống sau này.
Kế tiếp phải lên núi hái ít nấm mang đến quán rượu bán, phải gấp rút làm ra tiền xây nhà, bằng không năm nay mùa đông sẽ không dễ chịu lắm.
Làm xong những việc này còn phải tính đến việc đưa Thuỵ Ca đến trường học, giờ trước hết phải mua chút đồ dùng học tập đồ trở về để mình dạy trước!
Còn có mấy thứ trong đất vẫn chưa trồng, bây giờ có thể trồng, Nhược Vi đem hạt giống ngày đó mua trên trấn dùng nước suối trong không gian gieo xuống, không biết có thể tốt hơn so với bình thường không, Nhược Vi giữ lại một ít bình thường, giữ lại và ngâm qua nước suối qua để so sánh.
Có cải trắng, cây ớt, rau cải trắng, dưa chuột, đến lúc mùa đông thì mình sẽ xây nhà ấm lớn bằng lều để trồng rau, mùa đông cũng sẽ không thiếu rau ăn, còn có thể đem đi bán giá cao, một công đôi việc.
Hơn nữa, Nhược Vi nghĩ thầm chỉ cần có nước suối trong không gian, thì những thứ này có thể trồng được hết, Nhược Vi đang suy nghĩ nước suối trong không gian này có thể chữa bệnh hay không, nếu có thì mình phát tài rồi, ít nhất có không gian này sẽ không sợ một chút bệnh nhỏ..., cộng thêm giờ mình mỗi sáng sớm đều ở đây rèn luyện thân thể, Đào Đào và Thuỵ Ca cũng dậy đi theo mình, cho nên dưới tình huống gì mình và chúng nó cũng sẽ không có cơ hội ngã bệnh .
Cái gọi là thân thể là tiền vốn của cách mạng! Chỉ có thân thể khỏe mạnh mới có thể làm tiếp những việc khác.
Cho nên bản thân mình sẽ dốc sức nuôi cả nhà khoẻ mạnh trắng trẻo mập mạp. Tiếp nữa là Nhược Vi cũng không có nghĩ xa vời, bởi vì kế hoạch vĩnh viễn theo không kịp biến hóa, cho nên Nhược Vi nghĩ chỉ cần có thể sống tốt qua mỗi ngày là được rồi, chăm sóc tốt cho hai bánh bao nhỏ này, để cho bọn chúng sống thật vui vẻ qua ngày, chính là điều mà mình hy vọng nhất rồi, cũng là bọn chúng ình ấm áp của người nhà, cho nên bất cứ chuyện gì đều không thể ngăn tình thương của Nhược Vi đối với bọn chúng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...