Tiểu thời đại 3.0

Tôi vốn chưa nói cho anh ấy biết, khi hai chúng tôi đứng bên đường, động tác anh ấy nhẹ nhàng mở ô che mưa, sao mà quyến rũ đến thế – nhiều lần trong mơ, trước mắt tôi vẫn là bàn tay anh đang cầm ô, từng đốt ngón tay thon dài, làn da trắng nõn, thần sắc tự nhiên điềm tĩnh, nhưng vẫn mang sự cưng nựng chiều chuộng vốn có, mùi hương tỏa ra từ cơ thể anh, thứ mùi hương pha trộn giữa hương thanh của cỏ khô và nồng nàn của hoa hồng, khiến bầu không khí trong không gian bé nhỏ  dưới tán ô trở nên khô ráo và thoải mái.
Thượng Hải chớm hạ, trời hay đổ mưa. Từ cuối xuân sang đầu hạ, đến khi gió thu dần phất lên, suốt mùa hè, tựa hồ như Thượng đế đều quên vặn vòi nước trong vườn hoa sau cung điện.
Bước ra khỏi quán ăn, nhìn màn mưa đang tí tách rả rích trước mặt, vội lục tìm trong túi xách mới phát hiện mình chẳng mang ô. Nếu không phải tham dự cuộc họp quan trọng, chắc chắn tôi sẽ chẳng nề hà chuyện đi giữa trời mưa như vậy. Thời còn là sinh viên đại học, tôi thường xuyên xuất hiện với bộ dạng ướt như chuột lột trong những ngày trời đổ mưa như thế. Sau này đi cùng Giản Khê, chẳng còn bị mưa ướt nữa. Vì sáng nào, trong lúc đánh răng, anh ấy đều có thói quen bật đài nghe dự báo thời tiết. Hôm nào có mưa, anh ấy sẽ chuẩn bị sẵn chiếc ô màu đen tuyền trong túi xách. Tôi vốn chưa nói cho anh ấy biết, khi hai chúng tôi đứng bên đường, động tác anh ấy nhẹ nhàng mở ô che mưa sao mà quyến rũ đến thế – nhiều lần trong mơ, trước mắt tôi vẫn là bàn tay anh đang cầm ô, từng đốt ngón tay thon dài, làn da trắng nõn, thần sắc tự nhiên điềm tĩnh, nhưng vẫn mang sự cưng nựng chiều chuộng vốn có, mùi hương tỏa ra từ cơ thể anh, thứ mùi hương pha trộn giữa hương thanh của cỏ khô và nồng nàn của hoa hồng, khiến bầu không khí trong không gian bé nhỏ dưới tán ô trở nên khô ráo và thoải mái.
Nhưng bây giờ anh ấy không còn bên tôi nữa rồi.
Hãy đối diện với sự thật đi. Tôi tự nhủ với mình, việc tôi làm bây giờ là ngẩng đầu ưỡn ngực bước đi trong màn mưa, sau đó vào nhà tắm công ty hong người dưới máy sấy tay khoảng ba mươi phút, nhân tiện hong khô luôn mái tóc.
Đúng lúc ấy, một chiếc ô màu đen đã bật lên che cho tôi.
Tôi quay sang nhìn, đôi mắt đen láy ướt rườn rượt của Nam Tương đang nhìn tôi: “Tớ đưa cậu đi.” Giọng nó toát lên nỗi đắng chát, với tình cảm bao năm giữa tôi và nó, nhất định nó cũng hiểu, vừa rồi tôi đã không làm chủ được mình khi để hồi ức về Giản Khê nhấn chìm trong mưa.
Đường Uyển Như vẫn ngồi trong nhà hàng, nó không phải đi làm, cũng chẳng phải phỏng vấn, cho nên có thể vừa uống trà chiều vừa đợi mưa tạnh. Nó vẫy tay tạm biệt chúng tôi sau bức tường kính.
Qua màn mưa tựa những chuỗi ngọc kia, tôi nhìn gương mặt tươi mới đầy đặn của Đường Uyển Như. Lần đầu tiên tôi ý thức được rằng, khi bọn tôi đều không thể cưỡng lại việc bước vào xã hội rộng lớn mà ướt sũng tựa màn mưa trước mắt này, cũng chỉ có nó vẫn lưu lại thời sinh viên, không phải đi làm, không phải dậy sớm, không phải đi giày cao gót rồi lấn thẳng, chen ngang trên những lối đi chật hẹp trong công ty, không phải sứt đầu mẻ trán trên con đường gọi là đường đời.
Khi chúng tôi bị mưa to làm cho ướt nhẹp, nhếch nhác thảm hại vô cùng, nó vẫn mỉm cười với chúng tôi phía sau bức tường kính, bầu không khí thoáng mát khô ráo mà thoải mái vẫn bao quanh nó, trong nhịp thở lặp đi lặp lại giữa động tác vung tay cất bước, vẫn là thời áo trắng tung bay, hồn nhiên không vướng bận.
Tôi rất ngưỡng mộ nó.
Tôi biết Nam Tương cũng vậy, vì tôi nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ phía sau tôi.
Những hạt mưa bị gió thổi thành những vệt nhỏ lăn dài trên cửa kính.
Đến trước cổng công ty, Nam Tương đang định chào từ biệt, tôi đột nhiên nghĩ ra liền nói với nó: “Hay là cậu lên cùng tớ, Cố Ly cũng đang ở đây, có thể quyết định chuyện cậu ứng tuyển vị trí trợ lý luôn. Cậu cũng biết, nó khẩu xà tâm Phật, miệng nanh nọc chứ dễ mềm lòng, giờ lên đó hô hai câu “Cố Ly vạn tuế”, không để tối nay về nhà nhìn nó liếc ngang liếc dọc cả buổi.”
“Vậy có tiện không?” Nam Tương vừa cụp ô lại, vừa hỏi tôi: “Ngang nhiên đi cửa sau trước mặt mọi người trong công ty như vậy, người ta không nói gì sao?”
“Nói gì chứ, chỉ là một trợ lý tạm thời thôi mà, ai thèm để ý.” Nói xong câu này tôi mới nhận ra mình đã đâm cho Nam Tương một dao, “Tớ không có ý đó.” Tôi nhìn gương mặt Nam Tương quả nhiên có chút bối rối, nói lời xin lỗi.
Thực ra trong lòng tôi cũng không thoải mái chút nào. Vì đằng sau câu nói đã thoát ra khỏi miệng này, rõ ràng ẩn chứa sự khinh miệt ẩn sâu trong tiềm thức – nhưng tôi có tư cách gì để khinh miệt người khác? Tôi cũng chỉ là một trợ lý. Sự khác biệt giữa tôi và Nam Tương cũng chỉ ở chỗ, sau chữ trợ lý thiếu hai chữ “tạm thời” mà thôi.
Tôi kéo Nam Tương theo, đẩy cánh cửa kính nặng trịch của tòa nhà.
Tôi lại lần nữa nhận ra vẻ đẹp của Nam Tương.

Từ lúc bắt đầu bước vào sảnh chính tòa nhà, cho đến thang máy, trong hành lang, chỗ tiếp tân… mọi người đi qua đi lại đều đổ dồn ánh mắt về Nam Tương, một nửa ánh mắt đến từ cánh đàn ông, là thèm khát; một nửa đến từ cánh phụ nữ, là ghen tị. Tôi không kìm nén nổi liền nghiêng đầu qua nhìn nó, mái tóc nó lấm tấm mấy giọt mưa, trông càng thêm đen nhánh, mái tóc vừa dày vừa đậm, uốn cong tự nhiên xõa trên bờ vai, khuôn mặt không hề trang điểm, đôi mi vừa mềm vừa dài như hai chiếc lông tơ ở cánh chim thiên nga đen, môi nó như cánh hoa màu hồng phấn được tắm gội trong sương mai, căng mọng quyến rũ, sắc nét mê người, nét tươi sáng mềm mại bẩm sinh trên mặt nó, khiến nó như mỹ nữ vừa từ trong tranh thủy mặc bước ra, đôi mắt đen láy, hàm răng trắng ngà, mang vẻ đẹp căng mọng sau khi đã được ánh trăng tắm gội.
Thời gian cách buổi họp mà Cung Minh đề nghị còn khoảng nửa tiếng.
Tôi dẫn Nam Tương đến phòng làm việc của Cố Ly, đẩy cánh cửa kính ra, thấy Lam Quyết ngồi sau máy tính ngẩng đầu lên nhìn tôi, lúc này anh ta đã mặc bộ trang phục mới là một chiếc áo sơ mi màu nâu sẫm, trên ve áo khảm hai đường tơ tằm màu đen, vừa nhìn đã biết là hàng cao cấp, đến chiếc cà vạt carô kinh điển kia, tôi chưa dùng nhưng cũng biết là hàng của BURBERRY. Tôi thở dài thườn thượt, cùng là trợ lý, một người thì trông như đang ở trong pháo đài, còn người kia lại như đang ở trấn Tân Kiều – Tùng Giang.
“Có Cố Ly không?” Tôi nhìn gương mặt tạp chí của Lam Quyết rồi hỏi.
“Ở trong phòng.” Lam Quyết mỉm cười, hàm răng trắng bóng trở nên cực kỳ quyến rũ trên nền chiếc áo sơ mi tối màu, cả người anh ta trông như thỏi chocolate cám dỗ người ta. Giọng anh ta luôn trầm thấp như vậy, giống như cây ghi-ta đã gỉ sét phát ra thanh âm rất đỗi khêu gợi.
Tôi và Nam Tương liếc nhìn nhau, rồi mỉm cười như đã hiểu ý, sau đó quay sang đồng thanh nói với Lam Quyết: “Neil bảo chúng tôi gửi lời chào đến anh.”
Thế là cây ghi-ta trước mặt soạt một cái bề mặt đã ửng đỏ. Anh ta vội vớ chiếc cốc bên cạnh, bối rối uống nước.
Tôi hả hê quay người đi về phía cửa phòng Cố Ly, vừa đi được vài bước đã bị Lam Quyết gọi giật lại: “Cô thấy miếng giấy màu đỏ trên núm khóa cửa ghi gì không? Tức là đã khóa trái cửa bên trong rồi, mà ý nghĩa của việc khóa trái cửa thông thường là bảo cô đừng quấy rầy họ…”
“Họ nào?” Huyệt thái dương của tôi bỗng nhảy dựng lên, “Anh nói Cố Ly không ở một mình? Không phải là Cung Minh chứ? Giữa ban ngày ban mặt…”
Tôi còn chưa nói xong, đã bị Nam Tương đứng sau cắt ngang: “Đừng làm ồn Lâm Tiêu, cậu cũng đọc nhiều tiểu thuyết xem nhiều phim ảnh, phải hiểu chứ, dù là trong phim, vào những tình huống thông thường, nhân vật chính cũng chỉ ở cùng với anh chàng bảo vệ anh tuấn cao lớn, hầu nữ xinh đẹp yểu điệu, hoặc kiểu người như đầu bếp tao nhã quyến rũ, cậu đọc ở đâu ở cùng kế toán chưa?”
Tôi quay người lại, nhìn Nam Tương: “Cậu nói rất có lý.” Sau đó quay đầu hỏi Lam Quyết: “Ai trong đó vậy?”
“Là Cố Nguyên… cô cũng biết, nam nữ bắt đầu yêu say đắm,” anh ta ngừng trong giây lát, rồi làm một động tác tỏ vẻ nhìn qua là hiểu, “cho nên tốt nhất cô đừng gõ cửa.”
“Được đấy, trông hai người họ thế mà bảo là bắt đầu yêu say đắm à, có mà cháy sắp tắt rồi ấy.”
Tôi quá hiểu Cố Ly, chuyện hôn nhân giữa chốn công khai với nó là việc khó chịu đến mức nào. Nhưng đừng nói nó quá bảo thủ, mà ngược lại, yêu cầu của nó với chuyện yêu đương nam nữ rất cao. Nếu nó muốn thân mật với Cố Nguyên, ánh sáng xung quanh nhất định phải được kiểm tra trước đó vài hôm, đèn nến bên cạnh cũng phải đốt lên, cánh hoa hồng trên giường phải tươi mới thơm, tắm gội thay trang phục, đánh răng thắp hương, cảnh tượng ấy trông chẳng khác nào biến mình thành vật hiến tế, đặt mình lên thớt trong trạng thái bóng loang loáng.
Bảo nó công khai ăn nằm cùng Cố Nguyên trong khi đèn điện sáng trưng giữa trưa thế này thật là chuyện không tưởng. Huống chi, nó từng vô số lần nói với tôi: “Tớ khẳng định trong phòng làm việc của tớ có treo ảnh chân dung Cung Minh.” Dù hầu như nó đã lật tung tất cả đệm mút lót dưới thảm sàn lên để kiểm tra, thời chiến tranh lính trinh sát vào trận rà mìn cũng chẳng tỉ mỉ như nó.
Tôi đưa tay lên gõ cộc cộc cộc lên cửa, cửa phòng vẫn đóng im ỉm.
Tôi quay đầu lại nhướng mày tỏ vẻ hoài nghi đối với Lam Quyết.
Lam Quyết đưa tay lên phân bua.

Tôi lại gõ cửa, vẫn không có ai trả lời.
Thôi bỏ đi. Tôi quay người rời đi, khi bước ngang chỗ Lam Quyết, tôi nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp kia của anh ta rồi nói: “Đợi chút nữa Cố Ly mở cửa thì anh gọi điện cho tôi nhé, anh bảo, tôi có việc tìm, bảo nó đợi tôi, tôi đến đây rồi cùng đi họp với nó.”
Lam Quyết gật đầu, tôi đang định đi, thì ánh mắt rơi sụp xuống xấp hồ sơ đặt trên bàn anh ta.
“Đây là hồ sơ phòng Kế hoạch mới chuyển đến à?” Tôi chỉ ngón tay vào xấp hồ sơ đó.
“À đúng, hồ sơ trợ lý triển lãm tranh đến ứng tuyển sáng nay.” Lam Quyết cầm xấp hồ sơ lên, đưa cho tôi, “Nhân tiện cô chuyển đến chỗ Tổng biên tập Cung Minh giúp nhé.”
“Đã chọn được người rồi ư?” Tôi vừa hỏi Lam Quyết, vừa quay lại mỉm cười với Nam Tương, nháy nháy mắt, nụ cười nở rộ trên mặt Lam Tương, tôi có thể thấy được niềm hạnh phúc của nó phát ra từ trong sâu thẳm trái tim, với nó điều này rất quan trọng.
Ít nhất có thể khiến cho nó gọi một ly nước mật ong trong nhà hàng mà không phải lo lắng. Tôi chợt nghĩ đến cảnh tượng khiến tôi không thể đối mặt mà chỉ có thể lẩn tránh trong im lặng ấy. Trông thấy khuôn mặt tỏa sáng của Nam Tương, bất giác tôi cũng mỉm cười, giống như bị nhiễm vậy, niềm vui dâng trào trong lòng như thể nước mật ong dưới ánh mặt trời chiều, niềm hạnh phúc ngọt ngào ấm áp. Vừa mở xấp hồ sơ ra, niềm vui đã tắt ngấm. Cốc nước mật ong ấm áp kia đã biến thành cốc nước chanh pha nước đá, đổ ụp vào lòng tôi.
Tôi nhìn thấy dấu gạch chéo cực lớn trên bức tranh thủy mặc màu xanh đen kia của Nam Tương. Nét bút mạnh bạo xuyên thấu, xé rách một điểm trên bức ảnh chụp gương mặt xinh đẹp của Nam Tương.
“Cái này Cố Ly đưa cho anh à?” Tôi nhìn vẻ mặt của Lam Quyết, rõ ràng không muốn đối mặt với tôi lắm, sau khi gật gật đầu, anh ta liền quay đi nhìn sang chỗ khác.
Tôi không tưởng tượng được mặt tôi lúc này như thế nào nữa, nhưng chắc chắn không hề ưa nhìn. Tôi càng không dám tưởng tượng vẻ mặt Nam Tương lúc này ra sao, tôi thậm chí không đủ dũng khí để quay đầu lại nhìn nó, nó đang đứng sau lưng tôi, chẳng nói chẳng rằng, ngay cả tiếng thở cũng nhẹ đến mức khó nắm bắt.
Làm sao nó có thể bình tĩnh như vậy? Tôi chỉ thấy sau lưng tôi là vẻ tĩnh lặng tựa như đống lá rụng, như cánh rừng rậm mênh mông sau khi mưa tuyết tạm ngưng, mọi âm thanh và sự ấm áp đều bị lớp tuyết dày sụ đem đi mất, chỉ còn lại màu trắng ngợp mắt tràn ngập khắp nơi, như sắp chọc mù mắt của người ta.
Cuối cùng mạch suy nghĩ của tôi đã bị bàn tay của Nam Tương kéo lại. Bàn tay mảnh mai xinh đẹp ấy khẽ khàng giật cổ tay áo tôi, giống như đang giật trái tim tôi. Thứ mà bàn tay lạnh toát ấy truyền lại là cảm giác mệt mỏi sau khi buông xuôi, sự bình thản sau khi thất vọng. “Đi thôi.” Giọng nó nhẹ bẫng như lớp bụi bám trên đồ sứ được thận trọng thổi bay đi, nhưng lại nhẹ nhàng cứa vào tim tôi.
Tôi nghĩ tiếng đập cửa thình thình của tôi đã khiến Nam Tương và Lam Quyết phát khiếp. Trước đây, trong công ty này tôi như người cá bé nhỏ đi lại rón rén, nhẫn nại kín tiếng, cẩn thận nghiêm túc, sống dưới đôi cánh kiêu hãnh ngạo nghễ của Cố Ly, như chú gà con được gà mẹ che chở vậy.
Lam Quyết đứng bên cạnh tỏ ý ngăn cản tôi, nhưng lại bị khí thế của tôi làm cho khiếp đảm, bối rối chẳng biết phải làm thế nào, chỉ có thể đứng lặng ở đó mặt mày đỏ ửng, rồi liên tục vặn tay.
Tôi đập liên tục lên cửa phòng làm việc Cố Ly, tiếng đập thình thình nghe chừng đủ để gửi bức điện báo 500 chữ. Sau khoảng một phút đập cửa liên hồi, cánh cửa khẽ khàng mở ra.
Phía sau cánh cửa là khuôn mặt của Cố Nguyên, lạnh lùng mà trắng bệch, anh ta nhìn tôi, đầu mày đang chau lại, ánh mắt hiện rõ vẻ thờ ơ mà khó chịu: “Cố Ly hiện không rảnh, đợi chút hãy nói.”
Tôi chưa kịp nói gì, Cố Nguyên đã ngay tức khắc đẩy cánh cửa trước mặt tôi đánh sầm một cái – tôi đứng há miệng trợn mắt trước cửa phòng, giống như thứ Cố Nguyên đẩy không phải là cánh cửa, mà là khuôn mặt tôi. Tôi đã bị cái bạt tai vô hình rút cạn sức lực.

Nam Tương và Lam Quyết đứng quanh tôi, họ chẳng nói gì, trong bầu không khí tĩnh lặng này có một thứ dễ cháy đang tăng lên nhanh chóng, không màu không mùi mà thẩm thấu dữ dội, cả căn phòng như chiếc lò vi sóng trong suốt mà nhiệt lượng đang tăng liên tục, có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
Tôi cúi đầu lặng thinh khoảng nửa phút, sau đó vung chân đạp vào cửa rầm một cái như thác đổ.
Mãi sau này, tôi vẫn nhớ về buổi chiều đầu hạ giống như lò vi sóng sau khi đã tăng nhiệt ấy, sấm chớp báo mưa oi bức bên ngoài cửa sổ, mùi vị quen thuộc tỏa ra trên mái tóc Nam Tương, ánh mắt lấp lánh của Lam Quyết, ánh đèn chân không sáng trắng lạnh lẽo trên trần nhà, tiếng ù ù khi máy điều hòa vận hành, tất cả đều rõ nét đến kinh ngạc, tôi luôn nghĩ, sự phẫn nộ của tôi trong chiều hôm ấy rốt cuộc bắt nguồn từ đâu, có lẽ từ ánh mắt ráo hoảnh khó chịu của Cố Nguyên, có lẽ từ ánh mắt thất vọng của Nam Tương, nhưng sự thật, trong lòng tôi hiểu rõ, sự phẫn nộ của tôi bắt nguồn từ ánh mắt của Cố Ly khi cuối cùng nó cũng chịu mở cửa, cũng như những lời mà nó đã nói với tôi.
Sau này, cuối cùng tôi cũng hiểu, chính từ giây phút đó, giữa chúng tôi, đường ranh giới thiên định không thể vượt qua ấy cuối cùng đã được vạch ra độ sâu chính thức theo cách ấy, từng dao, từng dao, từng dao. Mỗi chữ Cố Ly nói, đều như những nhát rìu sắt khổng lồ bổ xuống trong thời Bàn Cổ khai thiên lập địa, trên mảnh đất mà chúng tôi đặt chân, dao lớn rìu to hơn ngàn quân đang băm vằm. Cát bay đá chạy, sấm sét ngàn cân, khắp chốn tang thương, nhưng mọi tiếng động lại im bặt.
Còn những cơn mưa như trút nước triền miên không dứt đã tưới cho những khe sâu mới toanh, nhưng cũng cắt đứt đường lui và hy vọng cuối cùng của chúng tôi.
Nơi đó, chính nơi đó.
Một dòng sông rộng lớn mới khơi thông đang khóc thầm.
Sau này, tôi cũng quên không biết mình đã đưa Nam Tương xuống dưới tòa nhà với tâm trạng thế nào. Đi qua những lối đi giữa các ô vuông nhỏ hẹp của công ty, đi qua hành lang xa hoa trải đá hoa cương lạnh ngắt, bước vào thang máy, bước ra thang máy, bước vào sảnh chính, bước ra sảnh chính. Suốt đường đi, tôi và Nam Tương tay trong tay, giống như chị em cùng chung hoạn nạn. Thực ra tôi không có tư cách nói như vậy, người nếm trải hoạn nạn là nó, còn tôi chỉ đứng bên cạnh nhìn. Nhưng như thế càng khiến tôi đau lòng hơn.
Khi đó, tôi cảm thấy giống như lần tiễn biệt sau cùng, không phải là vách ngăn giữa sống và chết, nhưng là vách ngăn giữa thế giới này với thế giới khác, trong tôi cuộn trào linh cảm sợ hãi mà chua xót ấy: lúc này, đích thân tôi đưa nó vào thế giới khác mà chúng tôi không thể đạt đến, thế giới không liên quan đến cái chết, thế giới liên quan đến sinh tồn.
Nam Tương đứng bên đường, bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn của nó núp trọn dưới bóng chiếc ô màu đen, có lẽ do mưa to hay vì nước mắt của tôi đã nuốt chửng những đường nét rõ rệt trên mặt nó, trong tầm nhìn chỉ còn lại hình dáng nhạt nhòa của nó, tiếng xe buýt vang lên xình xịch, đậu sát lề đường, trong toa xe chật chội như thùng cá Sardine, chất đầy người với vẻ mặt tê dại. Nam Tương quay đầu lại nở nụ cười với tôi, dưới cơn mưa, đường nét khuôn mặt nó ướt sũng, rất giống thứ dầu bóng dưới ngòi bút của họa sĩ trường phái ấn tượng mà nó thích, tuy tôi không thấy rõ mặt nó, nhưng đôi con ngươi kia lại rõ nét mà sáng ngời, lấp lánh đến thế.
Khi cửa xe buýt đóng lại, bóng nó biến mất phía sau cửa xe. Tôi đột nhiên há hốc miệng, nước mắt hòa quyện cùng nước mưa chảy vào miệng, trong cổ họng giống như có bàn tay đang cố sức bóp nghẹt yết hầu tôi. Đầu óc tôi đang cố nhớ lại những ngày tháng đại học, từng tấm từng tấm, chẳng khác nào một album, cài chắc trong não tôi, mỗi bức ảnh đều như một lát cắt pha lê sắc bén, truyền tải hình ảnh thời thanh xuân, truyền tải năm tháng tốt đẹp vô song của chúng tôi. Vô số tiêu bản pha lê đập vào tầm nhìn của tôi, giống như chiếu xuyên qua tấm kính phóng đại, thứ mà tôi thấy trong mắt mình, chỉ có ba nét chữ bị nước mưa làm nhòe đi:
Tạm biệt nhé.
Một mình tôi lặng lẽ quay vào thang máy, nhìn trong gương, mái tóc bị nước mưa làm cho ướt sũng, dính bết lên đầu tôi, đôi mắt như mùa hạ bị ngâm qua nước khử khuẩn của hồ bơi, một khoanh tròn lớn đỏ ửng, đôi mi bị nước mắt làm ướt như lông vũ dính lại với nhau. Tôi biết, tôi trong mắt Cố Ly vừa rồi, chính là bộ dạng này – bộ dạng mà nó chẳng bao giờ có.
Nó chưa từng khó chịu, cũng chưa bao giờ bối rối, đôi mi nó luôn vuốt cong từng cọng rõ rệt, mãi tóc nó mãi mềm mại xõa xuống, làn da nó mãi căng mẩy không tì vết.
Cho nên nó mới dùng giọng điệu kia, kết hợp với gương mặt ấy, nói với tôi: “Chẳng phải chỉ là chức trợ lý tạm thời sao, có chuyện gì lớn đâu. Lâm Tiêu, chẳng phải cậu rất giỏi nhẫn nại sao, chẳng phải cậu rất thích giúp đỡ người khác sao, vậy cậu giúp đi!”
… Vậy cậu giúp đi! Sau đó lại lần nữa, hai cánh cửa kia đóng sầm ngay trước mặt tôi. Trong tiếng rầm rúng động ấy, có một số thứ theo đó cũng vỡ vụn.
Tôi giam mình trong phòng trà, rót nước pha cà phê đợi dùng khi họp. Chiếc máy pha cà phê chạy lộc cà lộc cộc, mùi cà phê nồng nàn tràn ngập căn phòng bé nhỏ.
Tôi ngồi trên sofa đơn, khuỷu tay đặt lên đầu gối, úp mặt vào lòng bàn tay.
Tôi nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó là tiếng bước chân khoan thai mà chắc nịch, đang định ngẩng lên, một bàn tay ấm áp đã nhẹ nhàng đặt lên đầu tôi, giống như miệng cổng đột nhiên mở ra, cổ họng tôi như hét lên trong tiềm thức thành tiếng mơ hồ: “Giản Khê?”
Bàn tay trên đầu tôi trong chớp mắt lạnh ngắt đi.
Tôi ngước mắt lên, Sùng Quan đang đứng sừng sững trước mặt tôi. Đôi mắt sâu hẹp của anh ấy trào dâng vẻ trầm lặng như đá sỏi đang lăn lạo xạo. Anh ấy ngồi xuống trước mặt tôi, động tác chậm rãi, dịu dàng lạ thường, dáng vẻ cẩn trọng như sợ làm kinh động gì đó, ánh nắng ngoài cửa sổ rọi lên lưng áo sơ mi trắng của anh ấy, cuộn lên lớp bụi trần phát sáng.

Đôi mắt anh bất động nhìn tôi, vẻ mặt giống như đang xem một vở kịch câm đầy thương cảm.
“Sao anh ở đây?” Tôi cố vận hành cổ họng, gượng gạo cất lời. Chắc chắn anh ấy đã nghe thấy cái tên Giản Khê mà tôi vừa gọi trong vô thức, nhưng tôi không muốn đối mặt.
“Hôm nay có chụp ảnh,” đôi chân mày màu nâu của anh ấy đã được trang điểm, phấn màu nâu vàng khiến đường nét càng thêm sắc sảo và rõ nét, nhìn ở khoảng cách gần, cảm giác như đang xem một bộ phim, “vừa chụp xong, muốn lên đây thăm em.”
“Sao anh biết em ở đây?” Tôi quệt quệt mắt, rồi gồng mình lấy sức hít một hơi thật sâu để bình tĩnh trở lại.
“Là họ nói em ở đây pha cà phê.” Sùng Quang kéo chiếc ghế dựa ở góc tường ra, rồi ngồi xuống cạnh tôi, theo thói quen anh ấy lại đưa tay luồn qua mái tóc tôi, vòng qua sau cổ, vịn lấy vai rồi kéo tôi tựa gần vào anh ấy, tôi cảm nhận được mùi hương tỏa ra nơi ve áo sơ mi của anh ấy, thứ mùi hương riêng có trên làn da của chàng trai trẻ tuổi, giống như biển cả xanh thẳm có vương vị mặn vậy.
Tôi gật gật đầu, chẳng nói gì nữa. Nhịp tim và tâm trạng của tôi đều dần khôi phục theo mùi hương của anh ấy. Giống như cả gian phòng đều là mùi của anh ấy, ngay cả mùi hương của cà phê cũng chẳng còn.
“Sau khi tan làm em có kế hoạch gì không?” Anh ấy nghiêng đầu nhìn tôi, sắc mặt như muốn nói chuyện nghiêm túc.
“Tạm thời thì chưa, sao vậy?” Tôi nhìn lại, đôi mắt anh càng dài và hẹp hơn, so với đôi mắt to cùng hàng chân mày đậm của vẻ đẹp điển hình trước đây, anh ấy của hiện tại càng khiến anh trở nên phức tạp, thần bí hơn. Cùng với cảm giác xâm chiếm lại như che giấu, và sự ôn hòa dịu dàng trước kia, nay thêm phần khó đoán lạnh thấu xương. Nhưng ánh mắt ấy vẫn ôn hòa thuần hậu.
“Anh đưa em đi xem phim nhé, sau giờ làm.” Anh ấy nhìn tôi, nét mặt vẫn nghiêm túc, giống như đang tuyên thệ vậy. “Chúng mình lâu rồi chưa đi chơi cùng nhau.”
“Vâng, phim gì? Chạng vạng à?” tôi bị bộ dạng của anh ấy làm cho bật cười.
“Chắc là không chiếu đâu. Hơn nữa, quỷ hút máu có gì hay ho đâu?” Anh dẩu môi.
“Tất nhiên anh không thấy hay rồi, vì giờ anh có khác gì quỷ hút máu đâu, mắt xanh tóc vàng, hơn nữa làn da còn trắng hơn cả em.
“Ừm, dù sao anh cũng chết một lần rồi, không phải sao?” Anh ấy quay đầu đi, không nhìn tôi nữa. Tôi thấy nét mặt anh toát lên vẻ uất ức, đau lòng, lồng ngực như hồ nước bị xả van, càng lúc càng trống rỗng.
“Chắc anh nên ra ngoài phơi nắng nhiều hơn, sẽ không trắng như vậy nữa.” Tôi nói ra chiều xin lỗi, định đùa một chút.
Anh ấy xua xua tay, giống như đang đuổi thứ gì đó đáng ghét: “Giờ anh… không tiện xuất hiện bên ngoài.” Anh ấy vừa nói vừa đứng lên, cầm lấy bình cà phê đã pha xong, đưa tay ra với lấy chiếc cốc sứ màu trắng trên tủ bên cạnh, rót một cốc cà phê đen rồi uống cạn, không thêm sữa, cũng chẳng thêm đường. Về điểm này, anh ấy và Cung Minh quả thật khác nhau quá nhiều.
“Anh không giận.” Anh ấy nhìn tôi, đôi chân mày nhô cao đổ bóng dài hẹp nơi hốc mắt trông càng thêm quyến rũ, anh ấy chìa ngón tay ra chỉ vào mặt mình: “Chỉ là sau khi… phẫu thuật xong, nét biểu cảm trên mặt luôn không tự nhiên cho lắm, khi cơ thể bày tỏ cảm xúc gì đó, chúng đều tỏ ra quá nặng nề, không đủ thanh thoát. Nhưng nét mặt như vậy lên ảnh trông khá ủ dột. Người ta thích thế.”
Tôi nhìn khuôn mặt nghiêm túc của anh ấy, trong lòng như một tờ giấy bị người ta vo tròn, đang vang lên âm thanh sột soạt, sột soạt.
“Anh vẫn không thể nói cho em biết, tại sao anh lại… thay đổi dáng vẻ, hoàn toàn biến thành một người khác như vậy?” Tôi ngước ánh mắt vẻ trông đợi, rồi như không kìm nén nổi đã đề cập đến chủ đề mà lâu nay chúng tôi vẫn luôn né tránh.
“Anh không biết phải nói thế nào.” Anh ấy khẽ đáp, sau đó không nói gì nữa. Tôi biết, anh ấy đã nhẹ nhàng kết thúc đề tài này tại đây.
“Tan ca anh ở dưới cao ốc đợi em, anh lái xe.” Anh ấy nhìn tôi, hồi lâu sau cũng nở nụ cười, xem chừng, là nụ cười rất gượng gạo, vừa có vẻ nghiêm túc lại vừa khiến người ta thấy mà đau lòng.
Dưới ánh mặt trời chiếu xuyên qua khung cửa sổ, anh ấy cố gượng cười với tôi, thậm chí trông còn hơi thái quá, đến mức như đang gắng che giấu điều gì đó. Tôi lặng lẽ đưa tay ra, chạm lên tay anh ấy, rồi siết chặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui