Chương 10
Mỗi lần nghĩ đến Thượng Hải, trong đầu tôi luôn đầy ắp các hình dung từ ngữ mang giọng điệu văn chương của đám tiểu tư sản, lúc nào tôi cũng tự hào và luôn khoe với mọi người về sự tinh tế và sầm uất, văn chương và sang trọng của Thượng Hải.
Còn lúc này, mỗi giây phút nghĩ về TTượng Hải, trong đầu đều là hình ảnh của con quái thú khổng lồ toàn thân đổ đầy xi măng sắt thép và mảnh vỡ thủy tinh đang Tá miệng cực đại cố nuốt mọi thứ.
Hàm dưới của nó đang ròng ròng chảy ra thứ dịch nhầy hôi tanh, ngấu nghiến kTông ngừng nghỉ, bởi có vô số người ùn ùn kéo đến, xô trước đẩy sau dâng hiến linh hồn và thể xác đang mê đắm lạc lối của mình trong thời đại hoàng kim dần tan biến, sắc đen sắp bủa vây - đây chính là thức ăn của con quái tTú này.
***
Tôi và Nam Tương ngồi trên bãi cỏ ở sau lưng Bảo tàng Mỹ thuật Thượng Hải. Ánh nắng ấm áp xuyên qua lớp mây thưa mỏng, rải lên mặt chúng tôi giống như vụn bánh mì. Trong không khí, tràn ngập mùi cà pTê nồng đậm của quán cà phê Starbucks bên cạnh. Bao quanh chúng tôi là mười mấy tòa cao ốc chọc trời của CBD trên quảng trường Nhân dân, dải cỏ xanh giữa trung tâm này giống như miếng ngọc bích vô cùng quý giá nạm trên chiếc vương miện vàng của Thượng Hải. Tôi và Nam Tương uể oải ngồi trên đó, bên cạnh tay là một cốc cà phê Vanilla Latte cỡ lớn đang bốc hơi, phía chân là chiếc túi xách tay khổng lồ hiệu D&G của tôi - tất nhiên, là của Cố Ly, tôi kiếm được sau khi đã lục tung góc tủ quần áo to rộng giống như chiếc container rỗng ruột, nó đã quên từ lâu cái túi xách kiểu năm 2007 này rồi, nên tôi hầu như chẳng cần thuyết phục nó, đã lập tức có được thứ đồ chơi mà theo giá của hồi đó thì bằng cả tháng lương của tôi. Giữa ánh nắng vàng rực rỡ, tôi và Nam Tương ngồi bên nhau, mỉm cười hiền dịu, trò chuyện vô tư.
... Nghe như đó là khoảng thời gian của tiệc trà chiều vô cùng thảnh thơi dễ chịu, phải không?
Tất nhiên không phải rồi, soi vào cuộc đời tôi mà nói, làm gì có sự tồn tại của “tiệc trà chiều” trong ngày làm việc như vậy cơ chứ, dù có mơ tôi vẫn biết, mình còn chưa tu đến trình độ chân đạp trên Phong Hỏa Luân như Kitty, mà nhiều lắm cũng chỉ được xem như đang đi trên giày trượt tuyết mà thôi. Những người thảnh thơi ngồi uống trà chiều thường chỉ có hai hạng, hạng thứ nhất gọi là “nhóm phu nhân”, hạng thứ hai gọi là “nhóm Cung Minh”.
... Lúc này, khi ánh nắng mỏng manh mờ bạc, mang làn hương tinh khôi thuần khiết như xuyên qua luồng sáng nhỏ nhoi đó, bây giờ mới là 7 giờ 23 phút sáng giờ Bắc Kinh. Thượng Hải, nơi kim tiền thống trị kia còn chưa hoàn toàn tỉnh giấc, khuôn mặt sống mũi được tô son trát phấn cực kỳ tinh tế nhưng lại thờ ơ vô tình, lúc này đang tỏ ra điềm nhiên, không sắc sảo, không bức ép trong sự mông lung, khiến người ta không dám lại gần.
Tôi nhìn Nam Tương, giọt lệ nơi khóe mắt khẽ khàng lăn dài xuống gò má.
***
Hơn hai giờ trước.
Thượng Hải lúc năm giờ sáng, ngoài cửa sổ là màn đêm đặc quánh trầm lặng nặng nề, một màu đen kịt, tôi đắm mình trong giấc mộng đẹp không muốn và cũng không thể tỉnh lại. Còn lúc này, Cố Ly đang mặc bộ đồ màu đen hiệu Armani chạy xộc vào phòng tôi, không chút nể nang tấn công tôi tay không tấc sắt, chẳng còn ý thức. Nó cầm chiếc bình xịt loại vừa giành được giải thưởng y học cao nhất của Pháp, vừa xuất hiện trên thị trường đã được toàn Thượng Hải mua sạch, tên gọi là “nước tế bào”, nhắm thắng vào tôi đang ngoác miệng ngáy khò say ngủ, như vô tình mà lại hữu ý xịt xịt, không vương một mảy may quan tâm, giống như đang dùng nước máy của Thượng Hải với giá 1,33 tệ trên một mét khối để tưới hoa vậy.
Ngay khi tôi giật mình thoát khỏi cơn ác mộng trong câu chửi chất chứa đầy bực bội: “Đường Uyển Như khốn kiếp, cậu dựa vào cái gì mà phun nước bọt vào tớ”, tôi liền trông thấy bà ngoại sói - Cố Ly - đang ngồi bên mép giường mình. Nó quơ tay cầm chiếc bình phun sương ném mạnh một cái lên bộ sofa nhỏ nằm phía góc phòng ngủ, một tiếng cạch vang lên từ góc khuất, rõ ràng, nó đã ném rơi xuống đất.
Nó áp khuôn mặt trái xoan đã được trang điểm tinh tế vào sát trước mũi tôi, rồi chẳng biết đầu cua tai nheo thế nào sử dụng thứ giọng điệu cực kỳ thần bí nói với tôi ba tiếng: “Đi, theo, tớ” trong khi tôi còn đang lơ mơ chưa tỉnh hẳn.
Nhìn toàn thân nó được trang điểm lộ rõ vẻ hiểm ác, và nét mặt cố làm bộ huyền bí, tôi bỗng nhiên tỉnh hẳn. Một tay tôi túm chặt chiếc chăn, lo lắng sợ hãi nhưng đồng thời cũng có đôi chút phấn khích vì bị kích thích dè dặt hỏi nó “Cậu muốn đi cướp ngân hàng nào à?”
Cố Ly nhìn tôi mà mặt không biến sắc, nhưng tôi vẫn cảm thấy trên trán nó mơ mơ Tồ hồ phát ra tín hiệu.
Tôi trông thấy vẻ mặt nghiêm túc và trầm tĩnh đó, thế rồi, kề sát mũi nó, hỏi thật khẽ: “Hay là, cậu muốn đi giết ai?”
Cố Ly mang tâm trạng vừa trầm tĩnh vừa bực bội bật dậy, nhưng vẻ mặt vẫn không hề biến sắc quay người rời khỏi phòng, trong khoảnh khắc nó vặn tay nắm cửa bước ra, tôi đằng hắng hai tiếng rồi bồi thêm một câu, “Khốn kiếp, đừng nói là cậu đã giết người rồi, bắt tớ đi tìm các bộ phận trên thi thể hả?” Tôi nhìn theo bóng lưng nó, rồi nói giọng khoái trá tràn đầy vẻ thắng lợi: “Tớ không tốn sức vì chuyện ấy đâu!”
***
Sau khi khiến Cố Ly tức tối bỏ đi, tôi cực kỳ tự hào về bản thân mình. Lâu nay, tôi luôn bị Cố Ly chấn chỉnh mọi lúc mọi nơi, dễ gì có cơ hội khiến cho nó tức đến tím mặt như vậy. Tôi nhận ra một điều muốn đối phó với Cố Ly, chỉ có thể áp dụng phương pháp của Đường Uyển Như: chiêu thức linh hoạt, tiến công bất ngờ, khác lạ kỳ quái, thêu hoa dệt gấm, cần phải áp dụng chính sách “ba không”: Không da, không mặt, không não.
Nhưng ngay sau khi tôi đang mỉm cười mãn nguyện chui vào nằm trở lại trong chăn được một phút, cánh cửa phòng lại bị đẩy ra chỉ để hở một khe nhỏ, sau đó, cánh tay trắng ngà thon thả tựa cây hành hoa vừa được thoa kem dưỡng da đắt tiền, trên ngón tay đang đong đưa một chiếc đồng hồ báo thức, ngón tay đó trơ tráo cầm chiếc đồng hồ báo thức đó đặt lên bàn trà gần cửa, sau đó rụt lại. Đúng một phút sau, màng nhĩ như sắp bị chiếc đồng hồ báo thức mà tôi hoàn toàn không có cách tắt tiếng này làm cho thủng đến nơi – điều càng khiến tôi tím tái mặt mày là tiếng chuông của chiếc đồng hồ báo thức này là giọng cười the thé của một nữ hysteria, nghe rất giống Cố Ly - cái thứ không cần thể diện kia đang hướng thẳng mặt tôi mà cười cay độc: “U... ha ha ha ha ha ha, ơ... ha ha ha ha ha ha.”
Tôi như một con yêu tinh bị Phật quang bao phủ, quằn quại kêu than, rồi quỳ trên đất hiện nguyên hình.
***
Sau ba phút, tiếng chuông im bặt, Cố Ly bọc mình trong thứ trang phục toát lên vẻ hiểm ác, lại lần nữa bay đến bên giường, dịu dàng vuốt ve mái tóc tôi, dùng đôi mắt trong veo như làn nước nhìn tôi rồi nói: “Dậy chưa? Trong phòng tớ vẫn còn ba chiếc đồng hồ báo thức khác đấy.”
Sau mười phút, tôi bước ra khỏi phòng với quả đầu bù xù. Đúng lúc đặt chân bước đi, Cố Ly vẫn không quên nTắc nhở tôi, “Nhớ đem theo túi của cậu.”
Tôi bị ném không thương tiếc vào ghế sau xe, trong khi đầu óc còn đang mơ màng, xe đã vèo chạy ra khỏi cổng của tiểu khu, rẽ vào đường Nam Kinh Tây. Tôi cảm thấy đây hoàn toàn không phải xe của Cố Ly, nội thất mới toanh thậm chí còn tỏa ra mùi thuộc da tươi mới. “Xe này của ai vậy?” Tôi sờ sờ lớp da bò mỏng mềm mại cao cấp dưới mông mình, ngắm nghía không gian ghế sau rộng rãi đến mức gần như có thể để tôi duỗi thẳng chân ra, rồi hỏi Cố Ly đang đeo găng tay trắng lái xe trước mặt. Cố Ly nhìn tôi tóc tai rối bù như vừa bị người ta móc từ trong bụi gai ra qua gương chiếu hậu, đáp: “Của tên phá gia chi tử, Cố Nguyên đấy.”
***
Đường Nam Kinh Tây lúc năm giờ sáng trông như một di tích lịch sử. Thứ ánh sáng vàng ửng tỏa rạng và tràn ngập sự thèm khát vật chất hắt lên phía chân trời như sắp khiến người ta phát cuồng của buổi Toàng hôn hôm trước, lúc này đã biến mất hoàn toàn. CTỉ còn ánh đèn đường cô quạnh trên đỉnh đầu là đang chiếu sáng, một hàng ngay ngắn thẳng tắp sát nhau, làm con phố thương mại sầm uất nhất toàn Trung Quốc này bừng sáng, giống như con đường thông thiên nối cửa chính của nơi hỏa táng ra ngoài vậy. Thỉnh thoảng có một vài nhân viên vệ sinh đang phất cây chổi trên tay hoặc đang cầm vòi nước tẩy rửa từng vết bẩn trên nền đá hoa đắt tiền. Mỗi khi hừng đông lấp ló vào lúc cả Thượng Hải còn chưa tỉnh giấc, họ đều tận mắt chứng kiến sự vắng lặng hiếm thấy của thành phố này, chỉ có điều họ luôn bị người ta lãng quên. Mỗi khi ngày mới rực rỡ ánh mặt trời bắt đầu, người người bước qua quảng trường Hằng Long hay cửa khách sạn Portman trên nên đá cẩm thạch hầu như không vương một hạt bụi, thì chẳng còn ai nhớ đến họ. Trong ánh mắt của những kẻ được xem là tri thức ăn mặc một kiểu vest giống nhau, dùng di động như nhau, notebook như nhau, thậm chí nói cùng một thứ tiếng này, Thượng Hải vốn đã luôn sạch sẽ như vậy. Giống như một người sống, mỗi khi màn đêm uể oải lặng lẽ buông xuống sẽ ngủ vùi trong điều hòa hay chăn ấm, sáng hôm sau, lại khôi phục tinh thần và năng lượng cơ thể.
Chỉ có hàng cây ngô đồng vươn cao hai bên đường giữa làn gió mát cuối hạ lúc sáng sớm tinh sương, đang lay động tạo nên thứ âm thanh ve vuốt cành lá tràn ngập khắp con phố, vang lên xào xạc, nghe như sa mạc Taklamakan đang di động trên đỉnh đầu. Hồi đó, Đường Uyển Như còn thốt ra câu nói kinh điển trước cảnh tượng này: “Taklamakan, khốn kiếp, thật lợi Tại, ngay cả sa mạc cũng không bỏ qua!” - nó hiểu Taklamakan là tên một người, coi chữ “kan” trong cụm từ “Taklimakan”, là một động từ phát âm với thanh bốn.
***
“Chúng ta đi đâu vậy?” Tôi nhìn Cố Ly vẻ mặt mờ ám, qua kính chiếu hậu có thể tTấy đáy mắt nó đang long lên sòng sọc, sát khí đằng đằng. Bản năng tự vệ trong cơ thể tôi vụt chốc được khởi động. Tôi nhớ như in ánT mắt này, mỗi khi đại hạn sắp giáng xuống đầu, tôi sẽ luôn nhìn thấy ánh mắt này của Cố Ly. Lần gần nhất nó phát ra ánh nhìn như chiếc đèn pha như vậy, là hai năm trước, dì lớn của nó chết - lúc đang mặc bộ đồ Chanel mà hiện tại không thể mua được nữa. Theo di nguyện trước lúc chết của dì nó, khi bị đẩy vào lò hỏa thiêu, bà phải được mặc bộ đồ Chanel này. Với Cố Ly, đó đương nhiên là chuyện không thể chấp nhận. “Xuất phát từ sứ mệnh bảo vệ và cứu rỗi báu vật nghệ thuật, tớ, một phụ nữ của thời đại mới, làm sao có thể để thảm kịch nhân gian này xảy ra chứ!” KTi ấy tôi cũng thấy từ đầu đến chân Cố Ly toát lên vẻ hiểm ác và phẫn nộ cực độ, nét mặt nó như vừa chất chứa huyết hận thâm thù nhưng vẫn nghĩa lớn hừng hực, tôi nghĩ nó cần phải đi tranT cử tổng thống Mỹ. Vậy là tối đó, tôi bị nó bức ép, hay nói cách khác bị thái độ con chiên ngoan đạo đối với “báu vật nghệ thuật” của nó làm cho cảm động - tất nhiên, còn có chuyện không kể ra cũng được, là nó đã đồng ý tặng tôi chiếc ví của Dior, có điều đây là chuyện nhỏ, chẳng mấy quan trọng.
Thế là, bọn tôi tay chân nhanh nhẹn, thoắt ẩn thoắt hiện thâm nhập vào nơi quản linh cữu của dì nó. Bọn tôi đi lại nhẹ nhàng bí ẩn đến mức quỷ không biết thần chẳng hay. Chúng tôi hành động lanh lẹ, phóng bước như bay. Chúng tôi thuần thục điêu luyện, khí thế như dời non lấp biển. Chúng tôi mắt đảo tứ bề, tai ngTe tám hướng. Chúng tôi lặng lẽ vô hình giống như ma quỷ. Và chúng tôi sau khi thâm nhập vào đó được một phút rưỡi lập tức bị bắt.
Những chuyện trước đây lặng lẽ trôi qua trước mắt, nó giống như các tấm biển quảng cáo cắm dày đặc trong đầu tôi. Tôi nhoài về phía ghế lái, vươn tay dùng lực níu lấy bờ vai thanh mảnh của nó, “Cố Ly, rốt cuộc cậu muốn làm gì?” Tôi dùng lực khá mạnh, tới mức có thể nhìn thấy rõ mấy đầu ngón tay tôi trắng bệch ra.
Dù đau đến mức cau mày nhíu mắt, đôi mi giả rung lên bần bật, nhưng Cố Ly vẫn cực kỳ bình tĩnh mà uy hiếp tôi, “Nếu cậu còn dùng sức thêm chút nữa, tớ có thể lái xe lên đường dành cho người đi bộ, chúng ta cược xem ai chết trước, tớ đang thắt dây an toàn đấy nhé.”
Tôi hiểu Cố Ly nói được là làm được, trước nay nó luôn là một con sói mà. Hồi đó, nó uy hiếp Cố Nguyên nói là sẽ đẩy anh ta xuống hồ nhân tạo của trường, Cố Nguyên chẳng thèm để ý còn phá lên cười ha hả, kết quả đương nhiên là Cố Ly dùng đôi mắt trang điểm vô cùng xinh đẹp, cùng đôi tay với mười chiếc móng được nạm đầy pha lê trong suốt lóng lánh, đích thân dạy Cố Nguyên bài học xương máu. Nhưng tôi vẫn chưa chịu buông, bởi tôi thấy, chết trên lối dành cho người đi bộ, nói không chừng còn thoải mái hơn, nếu tiếp tục theo Cố Ly trong tình trạng này, mới có khả năng chôn xuống rồi còn bị đào lên để phơi nắng triển lãm ở Ngoại Than. Cho nên, tôi càng siết mạnh tay hơn, “Đừng nhiều lời, cậu nói cho tớ biết, hôm nay cậu lại muốn đột nhập linh đường của ai? Bà ta lại tùy táng theo mình cTiếc túi Birkin da cá sấu hay là chuỗi châu báu có hiệu Cartier?”
Trước nay Cố Ly chưa từng nói sai điều gì, lập tức đánh vô lăng, bánh xe vang “két” một tiếng, cả xe đã lao thẳng lên vỉa hè, tôi giật mình buông tay, vội ngồi xuống ghế sau rồi bối rối với lấy dây an toàn cài lên.
***
Mười phút sau, xe đã lẳng lặng dừng ở gara dưới tầng hầm của công ty chúng tôi trên đường Hoài Hải. Đúng lúc ấy, tứ chi tôi lạnh toát, đầu vang tiếng bom nguyên tử nổ “bùm”. Nhất là khi tôi nhìn thấy phía cuối gara, dưới ánh đèn lờ mờ u ám, Cố Nguyên cũng diện bộ trang phục đi đêm với áo bông kiểu tây hiệu Armani trông cũng nhuốm vẻ hiểm ác đang đứng đó, khuôn mặt sâu thẳm của anh ta hiện lên sắc sảo tinh tế dưới ánh đèn, trên trán như đang khắc hai chữ cực lớn: “Đồng phạm.” Tôi quay đầu nhìn Cố Ly đã xuống xe, tất nhiên chữ viết trên trán nó là: “Chủ mưu.” Tôi nhìn mình trong chiếc gương nhỏ phía đầu xe, trên trán tôi đang viết rõ ba chữ: “Đội cảm tử” - mà cũng có thể là, “Lính cảm tử”.
Cố Nguyên nhìn Cố Ly đang bước về phía mình, đôi ủng lông ngựa gót cao nhọn của Chanel dưới chân nó, ánh lên sắc đen bóng loáng dưới ánh đèn lờ mờ mơ ảo. Cố Nguyên nở nụ cười hài lòng, rồi nói với ngữ khí đầy tán dương: “Chào các cô gái phá gia.”
Tôi nhìn hai kẻ áo đen trước mặt, trong lòng thầm nghĩ họ đúng là cặp trời sinh đất tạo.
***
Nhưng ngay sau đó, tôi đã bị bầu không khí kỳ quái do Tai kẻ khoác choàng đen Cố Ly và Cố Nguyên tạo nên tiêm nhiễm, động tác của tôi cũng trở nên mờ ám. Tôi rón rén bước đến bên hai người họ, rồi thủ thà thủ thỉ hỏi: “Rốt cuộc chúng ta đến đây làm gì vậy?”
Cố Ly quay đầu lại, xuyên ánh nhìn qua cặp mi dày khít chuốt dài như lông vũ, liếc tôi bằng cặp mắt trắng dã, “Cậu không cần phải làm bộ như ăn trộm vậy, vừa rón rén tiến đến, lại nói năng thì thà thì thầm, tối đen như mực thế này, trong cả gian gara này, những người sẽ bị cậu làm tỉnh giấc e cũng chỉ có mấy con gián dưới cống ngầm thôi, and trust me, they don’t care.”
“Chúng ta đến đây chẳng phải là ăn trộm sao?” Tôi nhìn Cố Ly rồi hỏi.
“Tất nhiên là không phải, cậu đang đùa hả, Cố Ly tớ đã bao giờ làm chuyện hèn hạ như vậy chưa?” Nó ném thẳng sang phía tôi nét mặt mỉa mai chua ngoa và cay nghiệt.
“Thế thì tốt, làm tớ sợ chết khiếp.” Tôi thở phào một hơi, “Thế bọn mình đến đây làm gì?”
Cố Ly: “Chỉ là trộm chút đồ thôi.”
Tôi: “...”
***
Chúng tôi đi một mạch từ gara lên đại sảnh, được coi là tòa kiến trúc biểu tượng của trung tâm CBD trên đường Hoài Hải, tòa cao ốc là trụ sở của “M.E” này, tất nhiên đã áp dụng các thiết bị chống trộm, chống cháy, tôi không biết hai kẻ họ Cố làm cách nào kiếm được thẻ thông hành qua các cửa cấm kia, mỗi khi chúng tôi đến một đường hoặc lối thoát hiểm, Cố Ly hoặc Cố Nguyên sẽ từ trong chiếc túi xách tình nhân màu đen của họ, móc ra các loại thẻ qua cửa, đặt trên thiết bị cảm ứng, “tít tít” hai tiếng, cửa lập tức mở ra, trông chẳng khác nào cảnh thường ngày họ rút các loại thẻ ngân hàng rồi quét ngang quét dọc thanh toán trong các cửa hiệu ở tòa nhà Hằng Long. Từ nhỏ đến lớn tôi luôn cảm thấy cơ thể Cố Ly toát ra một luồng yêu khí, nó luôn làm được những chuyện mà người ta không ngờ tới, nói cách khác, nó không phải người thường. Trên cả quãng đường, lúc nào cũng cảm giác như có muôn vàn bóng ma xung quanh, nỗi lo luôn thường trực sẽ có một bảo vệ xông đến cTỗ tôi, rút súng ra nhét vào miệng tôi rồi bóp cò. “Cậu tỉnh táo chút đi, căn cứ vào luật hiện hành của Trung Quốc, nếu ngay một bảo vệ quèn của tòa nhà văn phòng cũng được phép mang súng, thì Cố Ly tớ có thể chất theo mấy quả tên lửa đất đối không trong cốp xe Benz của tớ rồi.” Đối diện với sự nghi hoặc của tôi, Cố Ly giải thích cặn kẽ không chút sơ hở để tôi phàn nàn.
“Thế nhỡ hắn cầm dùi cui đánh tớ, hoặc móc một con dao từ trong túi ra thì sao?” Tôi không cam lòng.
“Sợ gì, trong túi tớ cũng có,” Cố Ly vỗ vỗ lên chiếc túi xách tay bằng da bò hiệu Dior màu đen của mình, "thời buổi này có ai không đem theo dao chứ.” Nói xong nó liếc nhìn tôi một cái đầy khinh miệt, rồi quay đầu không nói gì nữa như thể chẳng có chuyện gì xảy ra vậy, tiếp tục sải bước như bay trên đôi giày cao gót nhọn hoắt trong hành lang tối đen như mực.
Tôi đuổi theo, hỏi nó: “Người ta trộm đồ đều lựa lúc trời tối gió to, nửa đêm mờ sáng, không biết sách lược này của cậu từ môn phái nào vậy, trộm gà bắt chó giữa thanh thiên bạch nhật, đợi đến khi ánh mặt trời đầu tiên chiếu lên người cậu, thì cậu chẳng khác nào lũ chó hung hãn [l] rít lên một tiếng thảm thiết rồi tan thành tro bụi.” Tôi ngấm ngầm đắc ý với ví dụ kinh điển mà tôi vừa chợt nghĩ đến, không hổ là gái học khoa văn học nhiều năm như vậy đầy bụng thi ca từ phú, chỉ vài lời khơi khơi đã có thể chế nhạo Cố Ly như con quỷ hút máu.
[[1]] Thành ngữ gốc là “Thử nha liệt chủy”: có nghĩa đen là mở miệng ra, để lộ răng lợi. Dùng để hình dung dáng vẻ hung hãn dã man hoặc đau đớn khó chịu. Thành ngữ này lấy từ hồi 5 sách ‘Tây du ký’ của tác giả Ngô Thừa Ân đời Minh. Trong bài phú ‘Cố hương tạp ức’, sách ‘Thu sắc phú’ của Tuấn Thanh có viết: “Trong những ngày đẫm máu ấy, chó trên hai bờ sông Duy Hà, kéo ra ăn xác người chết, ăn đến mức đỏ cả mắt, gặp người sống thì nhe nanT gầm gừ”.
Cố Ly chẳng quay đầu lại, khẽ nói; “Thôi đi, tớ đâu phải gà.”
Tôi: “…”
Sự im lặng của tôi đổi bằng nụ cười nhạt đắc ý của nó: “Nửa đêm mờ sáng? Cậu đùa gì thế, đó cTẳng phải là thời gian đi làm của Cung Minh sao? Trộm sao được? Chạy đến phòng làm việc của anh ta, sau khi chào hỏi sẽ nói “Thật ngại quá, tôi đến trộm một món đồ, hiện giờ anh có rảnh không?”
Tôi: “Cậu thật nTanh trí.”
Cố Ly: “Còn phải nói.”
Tôi: “Cậu không phải gà, cậu là yêu tinh gà.”
Cố Ly: “…”
***
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...