Lam Quyết đến đưa hợp đồng cho Cố Ly. Bản hợp đồng này là hợp đồng tuyển dụng mà Cố Ly trước khi rời công ty đã lấy ở bộ phận nhân sự. Trong đời nó ngoài giỏi “One step at a time” ra, cũng còn rất giỏi “chớp thời cơ”. Cuộc nói chuyện hồi chiều của nó với Cung Minh, tuyệt đối không phải là ý tưởng bất chợt xốc nổi, tất nhiên nó càng không phải tùy tiện đề cập chuyện để Neil vào công ty làm việc. Trong đời mình, nó chưa từng nói một câu vô bổ, nó hận bản thân không thể nói được những điều được xem là vô bổ ấy, bởi mỗi lời nó nói ra đều giống như giấy trắng mực đen chẳng khác nào các điều khoản của hợp đồng, không hề có một chữ dư thừa, đồng thời thiếu đi một chữ cũng là chuyện không tưởng. Phần lớn thời gian, nó là người thành công - trừ khi nó đối mặt với Đường Uyển Như, vì con bé này hoặc là cùng vốn từ vựng, hoặc là điên điên khùng khùng nói không chọn từ. Nên chúng tôi luôn cảm thấy Thượng đế cực kỳ công bằng, cùng lúc ngài đóng cánh cửa này lại, nhất định sẽ mở một cánh cửa khác ra. Cùng lúc ngài tạo ra một Cố Ly hoàn mỹ như dát vàng nạm ngọc, thì nhất định trên đầu của vị chiến thần thân thể dát vàng này, luôn có một bông thược dược tuyệt đẹp đã hoàn toàn héo rữa - Đường Uyển Như.
“Chị thật sự muốn đưa em vào ‘M.E’ à? Hành động của chị cũng nhanh quá đấy.” Neil vừa húp xúp, vừa lật xem bản hợp đồng trên tay.
“Anh ăn cơm chưa?” Cố Ly nhìn Lam Quyết đứng bên bàn ăn, thuận tay kéo chiếc ghế bên cạnh Neil, “Ngồi xuống ăn chút đi”.
“Em không cảm thấy mọi việc tiến triển quá nhanh sao?” Cố Nguyên nghiêng đầu qua nhìn bản hợp đồng tuyển dụng trên tay Neil, “Ý anh là, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, trong ‘M.E’ đã có em, anh, Lâm Tiêu, giờ còn thêm Neil, rồi thêm em trai của em nữa...”
“Trong xã hội này, có ai không dựa vào các mối quan hệ chứ.” Cố Ly hờ hững cắt ngang lời Cố Nguyên, rồi ngay lập tức chuyển hướng đề tài, “Giúp em họ mình tìm một công việc có gì không đúng, hơn nữa học thức của Neil mà đặt vào vị trí ấy của ‘M.E’ vẫn còn dư sức. Huống hồ, em đã báo với Cung Minh rồi.” Nói xong, nó ung dung thản nhiên cầm thìa, múc đầy một bát canh, rồi tay đưa bát cho Lam Quyết, còn ánh mắt rực sáng nhìn vào chàng trợ lý trẻ, mặt mũi thanh tú, cổ khoác khăn tơ thuần sắc hiệu Hermes. Nét mặt anh ta lễ độ và bình thản, khóe miệng thường trực nụ cười mỉm đúng mực nhất và cũng khiến người ta thoải mái dễ chịu nhất, cơ hồ hoàn toàn không để ý đến những lời nói vừa rồi của Cố Nguyên và Cố Ly. Sắc mặt anh ta tự nhiên đến mức hoàn toàn kín đáo, khiến con tim Cố Ly như dịu lại một chút.
Cố Nguyên bên cạnh Cố Ly nhiều năm như vậy, nên đương nhiên hiểu được ý tứ của Cố Ly. Trong căn phòng này, Lam Quyết lúc này chính là “người ngoài”, tất nhiên không đủ tư cách để tham gia bàn luận dã tâm lang sói của mấy người họ.
***
Ăn cơm xong, Lam Quyết lễ phép cáo từ. Neil - cái anh chàng nhóc đĩ tình xuân phơi phới này (nguyên văn lời của Cố Ly) tiễn Lam Quyết đi ra cửa với cặp mắt long lanh, hai con ngươi màu xanh ngọc bích giống như hai con đom đóm thỏa sức bùng cháy trong đêm mùa hạ, chớp chớp thứ ánh sáng như muốn thiêu đốt người ta. Lam Quyết vẫy tay chào mọi người, rồi quay lưng bước ra cửa, vừa định dời chân đi, bất chợt như sực nhớ điều gì, quay đầu lại nói với Neil: “Đúng rồi, có phải cậu muốn đi xem ‘Robot đại chiến 2” không?”
“À, đúng rồi. Thì sao?” Neil vươn thẳng, trên người chỉ mặc một chiếc áo T-shirt mỏng màu trắng, dưới ánh đèn vàng từ trên ngưỡng cửa rọi xuống, cơ thể hắn hiện lên rắn rỏi tráng kiện. Ánh đèn vàng rực rỡ chạm trổ bộ ngực của hắn trở nên vạm vỡ chắc nịch - hồi trước hắn đã tốn không ít thời gian và tiền bạc vào phòng tập thể hình Á Lịch Sơn trước cửa nhà, chính là vì muốn có được cơ ngực và cơ bụng ít nhiều rắn chắc như thế, thế giới này công bằng đến mức khiến người ta căm giận.
“Tôi xem rồi,” Lam Quyết để lộ hàm răng trắng ngay ngắn, mỉm cười, “Nhưng tôi muốn xem lại lần nữa, vừa hay nếu cậu muốn đi, chúng ta đi cùng.”
“À há!” Neil quay đầu lại, nháy mắt với tôi, một bên khóe miệng nhướng cao tỏ vẻ đắc ý.
Cố Ly ngồi bên tôi há hốc miệng nhìn Neil, rồi dùng khẩu hình lặng lẽ ra hiệu sáu chữ: “Thỏ, không, ăn, cỏ, gần, hang.”
Sắc mặt Neil vụt chốc ửng đỏ, “Cố Ly chị đừng nói thô như vậy! Xấu hổ lắm...”
Cố Ly: “…”
Tôi bưng trán, thực không tài nào tưởng tượng được rốt cuộc Neil đã hiểu câu nói này ra ý kinh thiên động địa thế nào, mới có thể khiến một người “học rộng hiểu nhiều” như hắn đỏ mặt như thế. Nhưng tôi chắc chắn đó nhất định là giới hạn cuối cùng về đạo đức mà tôi không thể chấp nhận.
***
Sau khi Lam Quyết ra khỏi cửa, Nam Tương đứng dậy thu dọn dao nĩa, tuy Lucy sẽ xử lý tất cả dụng cụ ăn bóng nhẫy dầu mỡ, khiến chúng sáng bóng trở lại, có thể soi gương được sau mười phút, sạch đến mức bất cứ lúc nào cũng có thể đặt chúng vào tủ kính của Hằng Long để bày bán, nhưng Nam Tương luôn sẵn lòng phụ Lucy một tay. Về phương diện này, nó là một người bạn gái hoàn hảo, có thể đem gương mặt tinh tế đường nét sắc sảo đậm chất nội trợ của nó đi dọa dẫm những bà khác, cũng có thể đem về nhà rồi dùng tài nghệ bếp núc như vợ hiền dâu thảo để điều động những mẹ hiền dâu thảo khác. Ở phương diện khác, chúng tôi không cần nói ra cũng đủ hiểu nhau, vì ở đây không phải trả tiền thuê nhà, cho nên, nó luôn cảm thấy nợ Cố Ly, còn tôi tuy cũng trả tiền thuê nhà, nhưng chút tiền ít ỏi của tôi, chỉ có thể đủ thuê một mét vuông trên khu đất vàng Tĩnh An này, để tôi ngày ngày đứng ngủ như một con ngựa. Có điều, Nam Tương vẫn còn biết chút xấu hổ, còn tôi khi đứng trước mặt Cố Ly, đã vứt toẹt sự sĩ diện đó đi từ mười năm trước rồi.
Sau khi Cố Ly rời khỏi bàn ăn, liền lả lướt đi về phía toilet, bật chiếc bàn chải đánh răng điện sóng âm mới nhất của Phillip kêu vo vo vo bắt đầu chải răng, về chuyện bàn chảy đánh răng điện sóng âm, nó nhiệt tình tới mức người thường khó có hy vọng đuổi kịp. Tôi tin chắc rằng một ngày nào đó nếu phát minh ra một loại bàn chải đánh răng chạy ngang tốc độ ánh sáng, dù trông như một chiếc cưa điện đi chăng nữa, nó cũng dũng cảm nhét vào khoang miệng. Nó luôn đánh răng ngay sau khi dùng cơm xong như vậy, đồng thời bản lĩnh không ngờ của nó còn ở chỗ, bất kể đang ở đâu, trong trường hợp nào, đều có thể làm được công việc này. Về điểm này cần phải ghi công cho việc nó luôn nhét trong mỗi chiếc túi trị giá hàng đống tiền của nó một bộ dụng cụ đánh răng, từ bàn chải cho đến kem đánh răng, chỉ nha khoa, nước súc miệng, bình xịt miệng, nhíp... tất cả đều có đủ, như một phòng nha khoa di động. Sau khi chải chuốt xong hàm răng trắng như ngà ấy, nó lại với tay lấy lọ thủy tinh màu trắng bên cạnh rót một ly nhỏ nước súc miệng - tôi đã từng thử món này, giá cả lọ nước súc miệng đó cũng khiến người ta lộn ruột giống như cảm giác khi súc nó trong miệng vậy, nói không khoa trương chút nào, cảm giác chẳng khác nào đang uống acid sunphuric - sau khi nó mặt không hề biến sắc mà khò khò ục ục một hồi rồi nhổ toẹt thứ nước trong miệng vào bồn rửa tay xong, lại lao như bay vào phòng ngủ chọn trang phục, bởi sau một giờ nữa, nó có cuộc hẹn, cùng Cung Minh gặp giám đốc phụ trách đầu tư quảng cáo của công ty sản phẩm điện tử. Nếu có thể khiến gã mặt đầy mụn trứng cá của tuổi dậy thì và cả đường chân mày như dính liền với nhau kia đồng ý ký hợp đồng ngay trên bàn tiệc, thì Cố Ly sẽ có thể yên tâm thong thả tới cửa hàng Hermes vác chiếc Birkin màu đen về nhà.
“Ngày ngày nhìn thấy chị ấy vội vội vàng vàng như ngồi trên chảo dầu, lúc nào cũng như đang chuẩn bị tham gia cuộc thi ba môn phối hợp tính giờ, cậu không mệt sao?” Neil quay đầu lại, hỏi tôi.
“Không mệt. Cậu phải đến công ty bọn tớ xem tốc độ của Cung Minh, so với anh ta, Cố Ly chẳng khác nào một con lợn suốt ngày chỉ biết ăn xong rồi lăn quay ra ngủ, trong chuồng đầy phân và nước tiểu”. Ngay sau khi tôi nói hết câu đó, tôi giật mình kinh hãi ngoảnh lại nhìn xem Cố Ly có tay cầm một con dao chạy xồng xộc từ trong phòng ra xuyên thẳng vào cổ họng tôi hay không, nhưng may quá, nó đang say sưa trong chiếc váy dạ hội thuần sắc màu đen thăm thẳm.
Tôi vẫn không tài nào hiểu được, tại sao Cung Minh, Cố Ly, Kitty đám người họ, chẳng thể khiến động tác của mình chậm lại một chút được. Ở công ty, họ luôn dùng tốc độ như khi chạy nước rút cự ly một trăm mét cầm các loại văn bản được đánh máy hùng hùng hổ hổ tạt qua các phòng ban, giống như nếu chậm một giây thì sẽ có một quả bom nổ tung trong dạ dày họ vậy. Mỗi khi nhìn thấy họ vèo vèo trước mặt, tôi đều cảm thấy người vừa vụt qua mình là Na Tra - đỉnh đầu lóe sáng, chân đạp trên Phong Hỏa Luân, miệng thì không ngừng “A a a a a a a a a, yêu quái ngươi chạy đi đâu!” Với tôi mà nói, lúc nào ăn cơm xong cũng muốn được nằm trên ghế sofa, nhàn nhã thư thái nhìn tách hồng trà trong ly Hermes trước mặt bốc hơi nồng đang dần dần nguội lạnh, đây mới là mục tiêu cuối cùng của đời tôi - vả lại, bên cạnh lúc này còn có người bạn trai anh tuấn, cặp đùi rắn chắc của anh ấy đang làm gối cho tôi gối đầu, ngón tay thon dài mát xa trên da đầu tôi, chải tóc cho tôi, lẽ nào đây không phải là chân lý của đời người? Tôi tức tối nhìn sang Cố Nguyên đang ngồi đối diện trên ghế sofa, anh ta vừa lật xem báo cáo tài chính trên tay, vừa dùng chiếc di động hiệu Hero mới đổi ra xem tỉ giá hối đoái USD mới nhất hôm nay, đồng thời miệng cũng mở lời: “Anh thấy chiếc váy dạ hội màu đen ngắn, khóa kéo sau lưng, không có tay ấy trông khá đẹp.”
Tôi hậm hực dịch chuyển ánh mắt khỏi cơ thể Cố Nguyên, nhưng lại thấy Vệ Hải ngồi bên Neil, mặt đỏ tía tai nhìn anh chàng con lai ngồi cạnh mình như định nói gì rồi lại thôi, tôi lập tức ngồi thẳng người lên đùi Giản Khê, vụt chốc chiếc ra đa đậu hũ màu hồng phấn trong đầu tôi lại khởi động. Tôi ngồi xuống bên Vệ Hải, nhiệt tình mà thành khẩn nắm chặt tay Vệ Hải, nói: “Vệ Hải, anh muốn nói gì với Neil à? Không sao đâu, nào, dũng cảm lên.” Vị trí đan điền trên bụng tôi như có một ngọn lửa bùng cháy, nó điên cuồng thúc giục tôi như sắp chuẩn bị lâm bồn vậy.
Vệ Hải nuốt nước bọt, hột táo trên cổ chạy lên chạy xuống nhịp nhàng nổi bật, anh ta nhìn tôi, rồi lại nhìn Neil, giống như ngừng thở, tay nắm chặt, nói: “Vậy tôi nói đây!”
Tôi chợt thấy phấn khích lập tức reo lên: “Mời anh tự nhiên!” (... Chưa từng thấy tác giả tàn nhẫn với bản thân như vậy...) (Nếu bạn không hiểu những lời trong ngoặc ở trên, cũng chẳng sao, không ảnh hưởng đến bất cứ tình tiết nào...)
Vệ Hải nhíu mày, quay mặt về phía Neil lúc này đang tràn ngập nghi hoặc nhưng cực kỳ anh tuấn, nói: “Cậu lớn lên ở nước ngoài, chắc chắn rất giỏi chuyện này... cậu có thể dạy tôi... làm thế nào... hôn nhau ấy, mới được coi là tương đối đúng...”
Neil không chút do dự, lập tức phun ngụm hồng trà trong miệng lên bộ sofa hiệu Armani mà Cố Ly mới mua từ cửa hàng Davinci, “Anh muốn tôi với anh hôn nhau á?” Khả năng nghe hiểu tiếng Trung ngang học sinh tiểu học của Neil, lúc này phát huy ma lực thần kỳ. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi cơ thể tôi cũng như sôi lên.
“Tất nhiên không phải, cậu chỉ cần nói cho tôi biết hôn như thế nào là được.” Vệ Hải đỏ mặt lắc đầu.
Cùng với nỗi thất vọng trào dâng, sự nhiệt tình muốn làm thầy người khác cũng ngay tức khắc bùng lên mãnh liệt. Tôi nhìn quanh một lượt, giữa đống dụng cụ như tách trà, quả táo, Giản Khê (...), quả chuối, giá cắm nến thơm, tôi đã chọn quả táo để giải đáp sự nghi hoặc của Vệ Hải. Tôi cầm quả táo cắn một miếng, sau đó nhằm thẳng vết cắn đó, đưa đầu lưỡi ra, vừa liếm như thăm dò (...), vừa nói: “Đầu tiên, anh phải tưởng tượng đầu lưỡi mình như một con chuột nhát gan, đang trên đường tiến đến ăn trộm phô mai, vậy là, nhẹ nhàng nhích từng chút một, sau đó lại sợ hãi lập tức thụt lại...” Tôi đang nhắm mắt nhập tâm dạy cho Vệ Hải, thì hành động thị phạm đó đã lập tức bị chất giọng chanh chua cay nghiệt của Cố Ly cắt ngang, giọng nó nghe như một con chuột không hề nhút nhát.
Nó đứng trước cửa phòng ngủ, trên người khoác một bộ trang phục ngắn màu đen trông như siết nó sắp chết ngạt đến nơi, bộ ngực cũng được đẩy lên gần chạm cằm. Nó chỉ thẳng mặt tôi nói: “Cậu phải lấy máy ảnh chụp lại toàn bộ cảnh ngoạn mục này, sau đó trưng lên trang bìa DVD, đặt trên giá hàng mới nhất của AV Nhật Bản, sau đó vô số tay đàn ông hèn hạ sẽ mua cậu về nhà, rồi tha hồ mà bắn phá.”
Nói xong, nó đạp trên đôi giày cao gót nhọn như kim, rồi nhẹ nhàng xoay gót chân bước đi như một diễn viên múa ba lê. Bản lĩnh của nó ngày càng lão luyện, đến mức mặt không biến sắc khi nói ra những lời như “đàn ông hèn hạ sẽ mua cậu về nhà, rồi tha hồ mà bắn phá”.
Tôi còn chưa định thần lại được, cúi đầu nghĩ ngợi hồi lâu, rồi chợt như bừng tỉnh, “Ái chà, không phải nó cho rằng mình đang dạy Vệ Hải chuyện ấy chứ? Chắc chắn nó nghĩ mình lấy quả táo này ví dụ là Nam Tương...” Tôi còn chưa nói xong, đã thấy Cố Nguyên và Vệ Hải mặt đỏ gay đứng trước mặt tôi, trông chẳng khác nào quả cà chua chín chỉ cần bóp nhẹ một cái là nước phọt ra. Nhất là Vệ Hải cảm giác như sắp ngất đến nơi.
Tôi chợt nhận ra, sau khi Đường Uyển Như đi rồi, tôi gần như tiếp quản khẩu súng của Lôi Phong, hiên ngang vác lá cờ mà các chiến sĩ cách mạng đã dùng máu tươi nhuộm đỏ. Tôi bị phát hiện bất ngờ này dọa cho chết khiếp.
Sau khi Cố Ly đi được mấy phút, Nam Tương từ bếp đi ra, trông nó mảnh mai gọn gàng, thoát tục không vương chút bụi trần, hoàn toàn không giống một người vừa rửa xong chén bát trong bếp bước ra. Tôi phải đặc biệt cảm ơn sự xuất hiện của nó, đã phá vỡ tình trạng bối rối lúc này.
Ba giây sau khi nó ngồi xuống, đột nhiên như nhớ ra điều gì, liền quay sang nhìn tôi vẻ bâng quơ rồi nói: “Hai tuần nữa là đến sinh nhật Cố Ly rồi, năm nay phải tổ chức thật vui.”
Cố Nguyên ngồi đối diện lập tức bật dậy, “Tôi đi tắm.”
Giản Khê bên cạnh cũng không hề kém cạnh, “Tôi đi ngủ chút, mệt rồi.”
Neil cầm di động lên, diễn tự nhiên như thật nói với chiếc ống nghe đang cực kỳ tĩnh lặng, “Alo, alo, alo ở chỗ tôi mạng kém lắm” rồi vừa nói vừa đi vào phòng ngủ.
Chỉ còn Vệ Hải cực kỳ anh tuấn, phấn chấn nhìn tôi, hỏi: “Thật à? Vậy đến lúc đó các cô muốn như thế nào?”
Tôi nghiêm túc đáp lại anh ta: “Bực mình.”
***
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...