Tiểu thời đại 2.0

Chương 8
Màn đêm từ từ bủa vây khắp không gian, vô số chuyện ngoài luồng và xấu xa của ban ngày, đều vụt chốc biến mất giữa màn đêm đen đặc.
Bốn bề đều là ánh đèn nê-ông lung linh rực rỡ và những tấm biển quảng cáo cực lớn như mời gọi cả thế giới loài người.
Vô số người với khuôn mặt mơ hồ cứ lần lượt lướt qua trong ánh mắt của Giản Khê, giống như những chiếc lá mùa thu, từng chiếc từng chiếc tung bay giữa khoảng không xa thẳm.
Hơi nước nồng đậm bốc lên giữa đêm mùa hạ, ngưng lại thành hạt trên cửa kính đầy hơi máy lạnh.
Từng giọt từng giọt tựa như nước mắt, đọng lại giây lát trong tầm nhìn của hành khách.
Giản Khê nhẹ nhàng khép đôi mắt đen láy mà dịu dàng, ánh đèn nê-ông chiếu trên hàng mi mềm mại như càng thêm rực rỡ.
Anh tựa đầu lên cửa sổ như đang say ngủ.
Khoanh đôi chân dài, trong tay là chiếc di động màn hình tối đen, giống như con nai đã quá ư mệt mỏi.
***

Xe đã chạy hơn nửa giờ đồng hồ trên đường Nam Kinh Tây.
Phong cảnh hai bên đường, từ những tấm tủ kính trưng bày trong các cửa hiệu LV, HERMES, đã biến thành những tòa chung cư cao tầng nhỏ bụi bặm mà mù mịt trước mặt. Có lần tôi và Cố Ly ngồi trên máy bay từ Bắc Kinh trở về khi trông xuống những tòa chung cư màu xám tro nhỏ nhắn vuông vức liền kề nhau kia, Cố Ly đã nói với giọng điệu tỉnh bơ: “Thật giống mấy chiếc hộp đựng tro cốt nhỉ.” Khi đó tôi thầm nói: “Xuống địa ngục đi cho rồi!” - Bởi tôi cũng đang ở trong một cái hộp tro cốt như vậy đấy.
Tháng tám nóng như thiêu đốt, từng tia nắng chói chang chiếu xuyên qua tấm kính chắn gió rọi thẳng vào tôi, vụt chốc mọi thứ trong tầm nhìn đều trở nên chói lòa tựa như một bức ảnh bị phơi sáng quá mức vậy. Chiếc xe BMW 750L1 trị giá hàng trăm ngàn tệ trong nhà Cố Ly kia, lúc này đang được một tài xế vừa lấy bằng lái xe mới ba tháng điều khiển. Đúng, tài xế đó chính là tôi. Ngồi bên tôi là Cố Ly đã lấy bằng lái cách đây hai năm. Lúc này nó đang đeo chiếc kính râm cực lớn, khuôn mặt nhỏ như lòng bàn tay kia của nó, có đến hai phần ba bị chiếc kính râm ấy che kín, chỉ còn lộ ra cặp môi được tô loại son chiết xuất từ quả hạnh của Nhật Bản hiệu Anna Sui và chiếc cằm xinh xắn đầy đặn.
Nó chẳng nói gì. Tôi cũng lặng thinh. Trên thực tế, đầu tôi không hề trống rỗng, mà bởi lúc này trong đầu tôi, từng giây từng phút đang không ngừng trình diễn các mảnh ký ức, chúng chuyển động liên tục giống như mỗi thước phim cứ chạy mãi không dứt trong rạp chiếu phim vậy, ánh sáng phản chiếu từ đáy mắt tôi, dừng bên ngoài cửa gương chắn gió trước mặt, tạo nên những hình ảnh chẳng khác nào trong phim. Sự trầm lặng cộng với khí lạnh lan tỏa trong xe hơi lạnh đủ để khiến đầu gối đông cứng lại đau đớn vô cùng, tất cả như đang ngân vang khúc nhạc bi thương. Ngoài nhạc nền trong xe không hài hòa lắm - dàn âm thanh cao cấp trong xe lúc này đang phát ca khúc mới nhất của Lady Gaga từ iPod của Cố Ly. Con điên vĩnh viễn không mặc quần lại còn luôn trang điểm bản thân trở thành chuột Micky này, là niềm say mê mới nhất của Cố Ly. Dạo trước, tại một show biểu diễn trực tiếp của Lady Gaga, chiếc áo ngực của cô ta đột nhiên phun lửa, cơ thể ngả ra ngửa mặt lên trời, sau đó hình ảnh đôi ngực phun lửa rực rỡ lấp lánh khiến tôi đang ngồi trên ghế sofa cứng người không thốt nên lời, còn Cố Ly bên cạnh lại bị hình tượng ấy hoàn toàn mê hoặc. Còn nhớ hồi trước, Cố Ly đã bị bộ ngực như hai quả chùy của Madonna hấp dẫn, còn hôm nay, nó lại bị cô gái mà bộ ngực có thể phun lửa hàng phục. Tôi trông thấy ánh mắt nó say đắm bộ ngực kia. Đây cũng là nguyên nhân mà tôi cho rằng, nó có thể sống bình yên vô sự nhiều năm như thế với Đường Uyển Như. Bởi Đường Uyển Như đối với ngực, cũng say đắm chẳng kém, vì đó là chứng cứ thuyết phục nhất, thậm chí là chứng cứ duy nhất để nó có thể chứng minh mình là một cô gái.
Nơi chúng tôi cần đến, là cục công an khu Tĩnh An.
Trước đó mười hai ngày, khi Nam Tương bị chiếc còng số tám sáng loáng bập vào tay dẫn rời khỏi khách sạn Portman, chẳng ai biết đã xảy ra chuyện gì. Còn mười hai ngày sau, tôi và Cố Ly lặng thinh lái xe, chuẩn bị đến trại giam đón nó ra. Trong hai tuần này, Cố Ly đã lục lọi tìm kiếm mọi mối quan hệ mà nó có thể lợi dụng, hòng lôi Nam Tương ra khỏi chỗ ấy. Nhưng tàng trữ ma túy lại không phải chuyện đơn giản như đánh nhau nơi đầu đường xó chợ; huống hồ, Nam Tương còn bị tình nghi liên quan đến việc buôn bán chất cấm này.
Cha của Neil cũng đã bỏ nhiều công sức, tất nhiên, với một quan chức ngoại giao lái xe con biển số xanh mà nói, đầy vốn là một chuyện không tiện can dự vào. Nhưng ông ta vì nể mặt Cố Ly, cũng ngấm ngầm giúp đỡ rất nhiều, người cuối cùng giải quyết được chuyện này, lại là người mà Cố Ly ghét nhất - Tịch Thành, cho nên, chuyện này cũng khiến Cố Ly cảm thấy thất bại và khó chịu vô cùng.
Tôi quay đầu lặng lẽ liếc nhìn nó, nó vẫn như một đứa mù về thời trang. Tôi đang chuẩn bị thở một hơi dài, thì một bé trai tay cầm que kem đột nhiên lao ra chặn trước đầu xe, tôi dùng hết sức bình sinh đạp thắng xe, ngực tôi đập mạnh lên vô lăng, đau đến thừa sống thiếu chết, đồng thời tiếng mắng the thé của Cố Ly cũng không ngừng vang lên bên cạnh. Mặt nó hằm hằm, mở cửa xuống xe, vòng qua phía trước, lại mở cửa xe, thô bạo lôi lôi kéo kéo tôi ra khỏi xe, sau đó với tay mở cửa sau ra một tay đẩy tôi vào trong, rồi nó tự mình ngồi vào vị trí tài xế. Trước khi ngồi vào, mặt nó không biến sắc lườm nguýt cậu bé kia một cái. Vốn dĩ cậu nhóc này chưa có phản ứng gì, nhưng sau khi đón nhận ánh mắt lườm nguýt kia xong, bắt đầu gào khóc bù lu bù loa, có thể nhận thấy bao trùm trong mắt Cố Ly, là cảnh tượng sát khí đằng đằng, mà vẫn bừng bừng sức sống.
Tôi cuộn mình trên chỗ ngồi của CEO rộng rãi phía sau xe, từ từ bình tâm trở lại sau sự cố kinh hồn vừa rồi. Còn Cố Ly đã lái xe phóng đi “vù vù”, cảm giác như đang bay vậy.

***
Mười hai ngày trước, Cố Ly cũng vậy, lái xe với tốc độ của máy bay, lòng nóng như lửa đốt lao về phía cục cảnh sát. Hai chúng tôi chạy đến cục cảnh sát, đợi ở đó suốt năm giờ đồng hồ, mới gặp được Nam Tương. Khi nó tay đeo còng đi từ phòng giam ra gặp chúng tôi, nửa mặt bên phải đã bị sưng phù.
Cuối cùng, bí mật mà Nam Tương đã che giấu chúng tôi hơn ba năm ròng, đã hoàn toàn được phơi bày, phơi bày dưới ánh mặt trời bỏng rát của tháng Tám, giống như một con bạch tuộc bị quật lên từ đáy biển sâu mang theo bùn nhầy nhụa quẳng lên mặt đường nóng hầm hập, vừa xấu xí, lại vừa đáng thương. Ba năm nay, nó luôn giấu chúng tôi, mua ma túy, tàng trữ ma túy, nhưng người hít ma túy không phải là nó, mà là mẹ nó. Số tiền vốn dùng để cung cấp cho Nam Tương ăn học cũng vì vậy mà tiêu hao nhanh chóng, thứ gì có trong nhà có thể bán đều đã bán sạch.
“Cậu báo cảnh sát hả! Cậu không có não sao!” Cố Ly nhìn Nam Tương đang ngồi đối diện trên chiếc ghế dài màu xanh sẫm, mặt mày trắng bệch rít lên trách mắng nó, mười móng tay gắn đầy đá túm lấy chiếc váy gấm trơn bóng hiệu Chanel của nó đến mức nhăn nhúm lại.
“Cậu cho rằng tớ chưa từng nghĩ đến chuyện này sao?” Đầu tóc Nam Tương rối bù xù phủ xuống vai, tròng mắt nổi đầy tia máu, “Không dưới mười lần, tớ cầm di động trong tay, ba số 110 đã bấm sẵn, nhưng lại không đủ dũng khí bấm nút gọi, bởi người đang quỳ trước mặt cậu, kéo váy của cậu nói “mẹ sai rồi, mẹ sai rồi” là mẹ đẻ của cậu, thì cậu làm thế nào? Khi tỉnh táo, bà ấy khóc sướt mướt, túm lấy tay tớ, mái tóc bạc trắng, gương mặt đầy nếp nhăn nói rằng bà có lỗi với tớ, bà không phải là người. Nhưng một khi cơn vật thuốc phát tác, bà ấy lại miệng sùi bọt mép nằm trên nền đất, lăn lộn, đập phá đồ đạc, cầu xin tớ cho “thuốc”, không cho thì mắng tớ là tiện nhân, là đồ đĩ. Còn nói với tớ rằng ‘mày càng lớn trông càng xinh vậy, mày đi bán thân, đi làm đĩ đi, chắc chắn sẽ có tiền!’... Cố Ly, nếu đổi lại cậu là tớ, mấy năm nay cậu đã sớm phát điên rồi” .
Tôi và Cố Ly ngồi đối diện với nó, không biết phải nói gì. Một nửa khuôn mặt của nó nhợt nhạt tựa như ánh trăng đầu thu, còn nửa bên kia sưng đỏ chẳng khác nào quả táo đang rớm máu. Đã nhiều năm trôi qua, bí mật luôn ẩn giấu đằng sau khuôn mặt này, vậy mà tôi và Cố Ly lại chẳng hề nhận ra chút bất thường nào. Bọn tôi đều cảm thấy Nam Tương chẳng khác gì so với bọn tôi, sống trong thời đại mới hạnh phúc, vui vẻ thoải mái dạo chơi trong vườn trường đại học, trong khi tôi đang ca thán mấy chuyện cãi nhau với người yêu, hay Cố Ly đi mua di động mới rồi chỉ dùng được hai tuần đã lập tức ném vào hộc tủ, không dùng đến nữa, thì Nam Tương đang nghĩ những gì chứ?
Cố Ly im lặng, tôi ngồi trên chiếc ghế dài mà lệ tuôn không ngừng, giống như chiếc vòi nước chẳng may bị hở.
***
Xe chạy đến trước cửa cục cảnh sát, Cố Ly và tôi xuống xe bước thẳng vào bên trong, đến cửa buồng giam đón Nam Tương ra. Khi cửa sắt bật mở, tôi lại như nghe thấy tiếng nước mắt đang tuôn trào không ngừng, trong khoảnh khắc lệ ầng ậng quanh mắt, nhưng Cố Ly đã kịp thời đưa móng tay gắn đá của nó véo lên thắt lưng tôi một cái, để tôi cố kìm không để nước mắt trào ra. Chúng tôi ai cũng nở nụ cười ấm áp trên gương mặt, một phải một trái đỡ Nam Tương, đi thẳng ra bên ngoài.
“Tớ có thể nói mấy câu với Tịch Thành không?” Nam Tương quay đầu lại, nhìn viên cảnh sát đưa chúng tôi đến đây, “Chính là anh chàng ở tù thay cho tớ sau này ấy.” Cánh tay Cố Ly ngay tức khắc buông thõng khỏi tay Nam Tương, nét mặt đột nhiên sa sầm, nó chẳng thèm ngoái đầu lại mà bước một mạch thẳng tới chỗ chiếc xe BMW của nó, “Thứ lỗi cho tớ đi trước ói đã, ói xong tớ đợi các cậu trên xe.”

Viên cảnh sát nheo đôi mắt sâu thẳm, đáy mắt anh mang một thứ ánh sáng êm dịu mà vô cùng sắc bén của một người đã tôi luyện nhiều năm trong xã hội này: “Anh ta có thể giúp cô thoát tội hay không, chuyện này còn rất khó nói. Cho nên, cô đừng có dây cà ra dây muống. Tôi mà là cô, ra khỏi cửa lớn này rồi, sẽ không bao giờ quay đầu nhìn lại. Tiểu cô nương, cuộc đời cô vẫn còn dài, cô lại xinh đẹp thế này, đừng để bản thân phải lầm lỡ.”
***
Trên đường trở về, ba đứa chúng tôi đều im lặng. Tôi và Nam Tương ngồi hàng ghế sau, Cố Ly ngồi trước lái xe. Nó chỉ để lộ một cái gáy, và chiếc kính râm cực lớn hiện lên trong gương chiếu hậu. Tôi không nhìn thấy mắt nó, không nhìn thấy nét mặt nó, không nhìn thấy trái tim nó.
Còn Nam Tương ngồi dựa nghiêng nghiêng trên ghế, trán tựa nhẹ lên mặt kính cửa sổ xe, ánh tà dương ngoài cửa xe dần chuyển sang màu đỏ sẫm chiếu xuyên qua miếng chắn tia UV đang dán trên cửa sổ xe, bao bọc gương mặt nó vào bóng hoàng hôn mang thứ màu sắc vô cùng bi thương. Mái tóc vừa dài vừa mềm của nó, đang phủ trên vai, mái tóc ấy trở nên bồng bềnh trong chút ánh sáng còn sót lại của buổi chiều tà.
Mấy lần tôi muốn nói gì đó, hòng phá vỡ bầu không khí bối rối này, lúc này trong cổ họng như có một búi giun đang bò qua bò lại, ngứa ngáy khó chịu, nhưng lại không biết phải nói gì. Cho nên tôi cũng chỉ có thể quay đầu qua, nhìn dòng xe như nước, lũ lượt chạy qua chạy lại bên ngoài cửa xe. Đúng lúc đó, di động của Cố Ly đột nhiên đổ chuông.
Nó cầm máy lên, chẳng nói gì, chỉ lắng nghe, nửa chừng “ừ, ừ” mấy tiếng thật nhỏ, cuối cùng sau khi nó nói hết câu “được, tôi lập tức đến ngay”, liền cho xe tạt vào lề đường. Nó mở cửa xe bước xuống, đi đến cửa sau, tôi hạ kính cửa sổ xe xuống, nó nói với tôi: “Lâm Tiêu, cậu lái xe đưa Nam Tương về trước. Tớ phải về nhà, mẹ tớ xảy ra chút chuyện, tối về nhà rồi, chúng ta nói tiếp.” Nói xong, nó nhìn Nam Tương, cách mặt kính râm, tôi cũng chẳng thấy được thế giới trong mắt nó. Nam Tương khẽ gật đầu, “Cậu đi trước đi, chúng tớ về nhà đợi cậu.”
Cố Ly đưa tay lên vẫy một chiếc taxi, cái bóng dáng mỏng manh mà thon thả của nó ngay tức khắc bị chiếc xe màu vàng cuốn đi, mất hút trên quốc lộ.
Thực ra khi nó nói chuyện điện thoại, tôi đã nghe thấy, vọng ra từ điện thoại của nó là cái giọng nói lạnh băng băng của Cung Minh.
Tôi chỉ làm ra vẻ chẳng nghe thấy mà thôi.
***

Tôi ngồi vào ghế tài xế, vừa thắt dây an toàn, Nam Tương đã bước lên ngồi bên cạnh. Nó mỉm cười với tôi, trong đôi mắt ấy mơ hồ chất chứa sự mệt mỏi, ánh mắt ươn ướt của nó giống như lá cây ngô đồng chất đống bên đường bị ướt sũng vì sương sớm giữa mùa đông, toát lên vẻ lạnh lẽo khiến người ta xót lòng. Sự thê lương này cũng khiến nó đẹp hơn. Sự thực là vậy, lâu nay tôi vẫn luôn cảm thấy Nam Tương rất đẹp, vẻ đẹp như thế sẽ hủy hoại nó. Sẽ có một ngày.
Tôi vừa lái xe, vừa lần mò hệ thống giải trí trong xe, tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng cũng mò ra chiếc radio. Kênh đó đang phát ca khúc vàng trong phim xưa, trên đường dày đặc xe cộ, đang là giờ cao điểm, mọi tài xế đều sốt ruột nhất loạt bấm còi inh ỏi, lúc này Thượng Hải chẳng khác nào một dòng sông tập hợp vô số sự huyên náo. Bầu không khí bên ngoài bị ánh mặt trời hong nóng đến mức tưởng chừng chỉ cần một mồi lửa là bùng cháy dữ dội, nhưng trong xe lại là một khoảng không lạnh căm rét mướt, từng tia nắng rực rỡ cuối cùng của buổi chiều tà đang chiếu thẳng vào trong xe, giống như chiếc chăn bông ấm áp bọc tôi và Nam Tương lại với nhau. Tôi chợt nhớ đến bộ phim “Tài xế và nữ phạm nhân” được công chiếu năm 1987 mà tôi và Nam Tương từng xem, tôi cũng chẳng hiểu tại sao mình liên tưởng khôi hài như vây. Nam Tương đột nhiên quay đầu qua, cười nói với tôi: “Cậu có nhớ bộ phim ‘Tài xế và nữ phạm nhân’ mà chúng ta cùng chui trong chăn xem hồi năm thứ hai đại học không?” Tôi quay sang nhìn Nam Tương, nỗi đau trong lòng như một tiếng sét xoẹt qua đánh trúng. Thể xác và linh hồn tôi, đều sụp đổ tan tành trong dòng lũ cuồn cuộn này. Tôi đổ rạp trên vô lăng há miệng khóc rống, lồng ngực thắt lại, giống như bị một chiếc cọc gỗ thụi vào, như sắp không thở được nữa.
Khi tôi đang mếu máo, Nam Tương có điện thoại gọi đến, là cuộc gọi của Vệ Hải. Anh ta muốn qua tìm nó. Nam Tương bảo Vệ Hải đến nhà, nhưng Vệ Hải không muốn, trong điện thoại, tôi cũng lờ mờ nghe được giọng nói mạnh mẽ của anh ta: “Anh không. Anh đến tìm em. Em bảo Lâm Tiêu tấp xe vào lề đường, anh lập tức đến ngay.” Trong giọng nói của Vệ Hải mang sự kiên định không dễ kháng cự, chẳng khác nào Sùng Quang khi nổi giận. Tôi không biết tại sao đột nhiên mình lại nghĩ đến Sùng Quang, anh ấy đã rời xa thế giới của tôi hơn nửa năm rồi. Có lẽ là vì lúc này ánh chiều tà giăng khắp không gian đang hừng hực tô vẽ lên thành phố như vạt rừng xi măng này, đây là tính cách bẩm sinh của anh ấy, có lẽ sự mệt mỏi trong thân xác sắp phá tan tôi rồi, tôi khát khao ánh mắt như ngôi sao trong trẻo lấp lánh trong màn đêm đen kịt tràn đầy sức mạnh của anh ấy, soi sáng tôi.
Tôi cho xe dừng lại trên vạch trắng bên đường, tắt máy, ngồi trong xe nghe nhạc cùng Nam Tương. Tích tắc tích tắc thời gian cứ lặng lẽ biến thành từng hạt mưa rơi, lắc rắc lắc rắc chầm chậm đổ xuống đầu tóc, xuống cơ thể chúng tôi, cùng gương mặt đang bị từng tia nắng chiếu nóng hầm hập của chúng tôi, móng tay của chúng tôi. Dường như chúng tôi bị cơn mưa tầm tã của thời gian này giội cho ướt sũng.
Tôi đổ rạp người trên vô lăng, từng mảnh ký ức của những năm tháng đã qua trong đầu xao động quay cuồng, chúng như một dòng sông lớn, không ngừng tuôn chảy về phía trời đông ngay trước mắt tôi. Tôi không thể lưu giữ chúng, chỉ có thể dùng ánh mắt để vỗ về chúng, chỉ có thể chăm chú dõi theo những xoáy nước cuồn cuộn, cho đến khi chúng xoáy vào đáy sông thăm thẳm.
Tôi nhìn thấy bọn tôi đang cuộn mình trong phòng khách nhỏ của ký túc xá, hồi đó Cố Ly còn chưa mạnh tay tiêu mười mấy vạn đồng đi mua một bộ sofa. Chúng tôi hào hứng lôi một bộ sofa vải màu trắng với giá hơn một ngàn tệ từ cửa hàng tiện lợi, để ngồi uống cà phê Thụy Điển mà Cố Ly mang theo hoặc trà sữa mà Nam Tương pha. Tôi dạy Đường Uyển Như yoga trên thảm tập, Nam Tương đang đọc đủ loại tiểu thuyết tình cảm mùi mẫn ở góc đặt sofa với khóe mắt đỏ hoe, còn Cố Ly lúc nào cũng như một bình hoa bằng đá thạch anh tinh xảo, ngồi ngay ngắn trên tay vịn của sofa, với gương mặt giả tạo không chút biểu cảm, đang soàn soạt lật xem tờ Nguyệt san Thời báo kinh tế.
Tôi nhìn thấy Cố Ly khi ấy, nó vô cùng phẫn nộ buông lời cay nghiệt với số 8 đường Tế Nam vừa chào bán: “Bảy vạn một mét vuông! Ăn cướp hả!” Nó cũng đang trù tính rốt cuộc mua một chiếc túi của LV là được, hay cắn răng cắn lợi dốc hầu bao mua một chiếc của Hermes. Nó đem đủ loại túi đồ uống mà trên bao bì in đầy chữ nước ngoài có ở nhà đến ký túc xá, sau lại lôi ra đủ thứ giống như làm thí nghiệm, chia cho chúng tôi cùng thưởng thức. Hồi đó tuy nó cũng tôn thờ tiền, lạnh lùng, cay nghiệt, nhưng trên cơ thể nó vẫn phảng phất khí chất chanh chua tựa như mấy loài thực vật tươi mới. Chính thứ ấy khiến nó hiện lên chân thực nhất. Là thứ tôi có thể tiếp xúc, khiến tôi dám tiếp cận nó, hoặc là dựa vào nó.
Tôi và Nam Tương thường trốn tiết cả buổi sáng những khi trời đổ mưa, tôi lăn lộn trên giường nó, vùi mặt vào trong mái tóc dài tỏa hương của nó, nghe nó dùng giọng điệu hàm súc và diễn cảm, đọc tác phẩm của các nhà văn Nhật Bản có văn phong gãy gọn, ngắt câu quái lạ. Trong tiếng mưa rào rào bên ngoài và tiếng ù ù của điều hòa không khí, tôi nghe kể nó đã đọc xong “Kim Các tự” [1], “Chẩm thảo tử” [2], “Đã qua tiết xuân phân” [3]... còn cuốn “Biển cả muôn màu” đọc được một nửa, thì chúng tôi tốt nghiệp.
[1] Kim Các tự và cuốn Biển cả muôn màu là tác phẩm của nhà văn Mishima Yukio (1925 - 1970), nhà văn nhà biên kịch Nhật Bản.
[2] Makura no soshi (Chẩm thảo tử) của tác giả Sei Shonagon (966 - 1025) được mệnh danh là tùy bút đầu tiên trong văn học Nhật Bản.
[3] Tác phẩm của nhà văn Natsume Soseki (1867 - 1916).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận