CHƯƠNG 13
Bí mật bẩn thỉu làm nên những người bạn
Ở trung tâm Thượng Hải, tìm được một căn hộ khiến mình hài lòng là một việc vô vàn khó khăn, không thua gì việc tìm được một người đàn ông tốt để lấy làm chồng.
Còn muốn tìm được một căn hộ khiến mình hài lòng ở quận Tĩnh An, trung tâm của trung tâm thành phố Thượng Hải, thì càng khó khăn gấp bội, cũng khó tương tự như tìm được một người đàn ông tốt để lấy làm chồng, hơn nữa sau khi kết hôn anh ta sẽ không trở chứng hoặc léng phéng bên ngoài.
Đó là định luật mà mọi người Thượng Hải đều công nhận.
Mà tiểu thư Cố Ly của chúng ta, một trong những điều có ý nghĩa của đời nó chính là giẫm đạp lên những định luật được công nhận đó - tất nhiên, dẫu rằng có khi cũng không được hoàn mỹ cho lắm...
Thí dụ như, lúc Cố Ly theo tôi lên lớp vào giờ học tự chọn môn văn học cổ đại Trung Quốc, nó cứ khăng khăng tranh cãi với thầy giáo xem Nạp Lan Tính Đức[18] rốt cuộc là đàn ông hay đàn bà, lý do của nó là “Thầy nhìn cái tên này xem, đã Nạp lại còn Lan, sao có thể là đàn ông được.” Tranh luận đến phút cuối, trước sự thực chắc chắn bại trận, nó vẫn trợn mắt giữ thể diện: “Vậy thì ông ta nhất định bị gay!” Lúc thầy giáo tức giận phùng mang trợn trừng mắt suýt nữa thì ngất đi, Cố Ly thêm một phát súng chí mạng vào ngực thầy: nó đọc tên của Nạp Lan Tính Đức thành Nạp Lan Đức Hành. Tôi vừa day hai huyệt thái dương, vừa tự thôi miên: đó chỉ là một phút lỡ miệng thôi, nó đâu phải là Đường Uyển Như, nó không phải Đường Uyển Như...
Tất nhiên, đây là chuyện ngoài lề rồi.
Cố Ly đã rất nhẹ nhàng tìm được ngay một biệt thự kiểu châu u hai tầng trên dưới tổng cộng sáu phòng ngủ ở khu biệt thự Nam Tĩnh An, ngoài ra có thêm hai phòng vệ sinh, một phòng khách, một phòng ăn, một nhà kho. Sau khi Cố Ly dắt tôi đi xem trên dưới một vòng, tôi cứ tự vỗ đầu mình mấy lượt, khó lòng tưởng tượng mình sắp sống ở một nơi như thế này.
Ban công nhỏ sạch sẽ, gian áp mái nhọn hoắt ở tầng trên, sàn bằng gỗ sạch tinh, các khung cửa và rường cột kiểu u cổ điển thuần một màu trắng. Hơn nữa, điều quan trọng nhất là, chúng tôi sẽ ở đối diện với mặt trước của Plaza 66, chỉ cách có con đường Tây Nam Kinh mà thôi, mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy mẫu túi mới nhất bày trong tủ kính bên ngoài cửa hàng LV - tất nhiên, chỉ cần bước vào phòng Cố Ly thì cũng có thể nhìn thấy, anyway, điều này quả thật khiến người ta hưng phấn quá!
“Bạt tai tớ một cái đi, tớ cảm thấy mình đang mơ.” Tôi ôm lấy ngực.
Cố Ly nghe xong không nói năng gì, lập tức vừa xắn tay áo vừa bước lại.
“Xin đừng làm thế!” bàn tay đang ôm ngực của tôi lập tức đưa lên ôm má.
Sáng sớm hôm sau, khi tôi và Giản Khê mệt rã rời kéo lê bốn chiếc vali to sụ của tôi đến cửa ngôi nhà mới, thì gặp ngay Đường Uyển Như đang ôm ngực xúc động đến mức không nói thành lời. Lúc lại gần nó, tôi nghe thấy nó đang lảm nhảm một mình: “Ôi trời ơi, tôi cảm giác mình là công chúa ấy.” Thế là tôi vỗ nhẹ lên vai nó, cắt đứt tâm trạng mộng mơ ấy một cách dịu dàng: “Hey, wake up!”
Nó xúc động ngoảnh lại, nhìn thấy tôi liền lập tức nổi cáu: “Sao đồ của cậu có những bốn cái vali mà tớ chỉ có mỗi cái này!” Nó chỉ vào cái ba lô đang khoác trên vai, sau đó lại chỉ bốn cái vali to tướng dưới chân tôi và Giản Khê.
Tôi bước lại nắm tay nó, an ủi: “Cưng à, cậu phải biết rằng, nếu tớ mà cũng cường tráng vạm vỡ như cậu, chắc chắn tớ cũng sẽ chỉ cần một cái ba lô khoác lên vai là xong, vấn đề là, một cái ba lô quá nặng, tớ không vác nổi. Nói đi thì phải nói lại, cái thứ cậu khoác trên lưng này là cái gì? Nếu không bảo nó là cái ba lô, thì nhìn đằng xa tớ còn tưởng cậu đang cõng một cái bếp lò ấy chứ...”
Đang nói thì một chiếc xe tải đồ sộ phanh kít trước cửa nhà, tiếng giày cao gót của Cố Ly vang lên lách cách, nó mặc váy liền bằng len màu ghi xám và đi đôi bốt da hươu cao gót cổ thấp cũng màu xám, trên tay đeo cái túi Prada nhỏ nhắn. Cửa sau chiếc xe tải sau lưng nó mở đánh rầm, bên trong là cả một thùng xe chất đầy vali, một tốp công nhân khuân vác mặc đồng phục màu trắng xuống xe, đi theo sau nó... Đường Uyển Như đứng sau lưng tôi phát ra một tiếng kêu thảm thiết rất khó hình dung...
Cố Ly đi ngang qua tôi, ánh mắt liếc qua bốn cái vali, nó cất giọng nói pha lẫn giữa sự thương hại và khinh thường, còn có thêm một chút gì đó xót xa, chân thành bảo tôi: “Lâm Tiêu, nói thật nhé, nếu có một ngày tớ đuổi Lucy ra khỏi nhà, đồ đạc chị ta mang theo sẽ còn nhiều hơn của cậu đấy...” Sau đó nó chẹp chẹp miệng, hoàn toàn không thèm để ý đến ánh mắt muốn tiêu diệt nó của tôi và Giản Khê, đi thẳng đến cửa.
Lúc đi ngang qua Đường Uyển Như, nó liếc cái ba lô đáng thương duy nhất trên lưng Đường Uyển Như, sau khi đắn đo một hồi, mất mười giây, nó điềm đạm và bình tĩnh nói một câu “Xin chào” (...), rồi bước tới mở cửa. Đường Uyển Như há hốc miệng, lúc nó quay đầu nhìn tôi và Giản Khê, chúng tôi đều nhìn nó với ánh mắt thông cảm, nói thực là nó có nghị lực tiếp tục sống đến bây giờ, quả là không dễ.
Cố Ly vừa dặn dò những người cùng nhân khuân vác “thùng màu trắng cho vào nhà kho, tạm thời không cần mở ra; thùng cáctông màu vàng đặt ở phòng khách, lấy hết đồ bên trong ra; thùng màu xanh để quần áo, mang vào phòng ngủ của tôi là được,” vừa không ngừng châm chọc tôi và Đường Uyển Như cả về thể xác lẫn tinh thần:
“Ồ, Lâm Tiêu, đừng, thật đấy, tớ cảm thấy món đồ này không cát tường lắm, nhìn cứ ghê ghê ấy, tin tớ đi, đừng để ở đó.” (Trên thực tế, lúc ấy tôi đang chuẩn bị đặt chú cá bông Nemo Giản Khê tặng tôi lên trên ghế sofa trong phòng khách...) Hoặc: “Uyển Như, cái bát của cậu to quá! Cậu định dùng để ăn gì thế?” (Sự thực là, Đường Uyển Như vừa lôi cái chậu ngâm chân của nó ra, chuẩn bị mang vào nhà vệ sinh... Đương nhiên tôi có thể tha thứ cho Cố Ly, bởi vì trong đời nó chưa từng nhìn thấy cái chậu rửa chân nào như vậy.) Và “Lâm Tiêu, cái quần lót này là của Giản Khê hả, sao lại ở trong vali của cậu? Cái gì? Mông cậu to bằng này kia à? Mà bọn trời đánh nào lại may quần lót nữ kiểu boxer thế? Thật là thất đức!” (Tôi tức tối đến mức không còn kiêng nể gì nữa, hét lên rõ to trong gian phòng đang đầy những người công nhân khuân vác thầm lặng: “Đấy rõ ràng là quần chíp hình tam giác còn gì nữa!”) Tất nhiên, cao trào cuối cùng vẫn xảy đến với Đường Uyển Như, tôi cảm thấy mình thực quá đỗi may mắn, “Uyển Như à, đây rốt cuộc là áo ngực của cậu hay là cái gì? Nhìn sao giống T-shirt vậy nhỉ?” Tôi nghe tiếng một tràng cười rộ lên trong nhà bếp.
Trong suốt quá trình dọn nhà đó, tôi, Giản Khê và Đường Uyển Như đều đầu óc quay cuồng, bên tai ong ong tiếng nói lảnh lót sắc nhọn như lưỡi dao của Cố Ly. Có đến vài khoảnh khắc, tôi thực sự muốn lao vào nó, cả hai cùng xuống hoàng tuyền, hẹn kiếp sau gặp lại.
Lúc tôi và Giản Khê cùng đổ người lên sofa, Đường Uyển Như thẫn thờ ngồi phịch xuống sàn không biết làm gì. thì Cố Ly lướt nhẹ nhàng ra giữa phòng khách, trông bộ dạng thật sung sướng. Sau khi chỉ huy đám người khuân vác toàn bộ mười một cái vali thùng giấy lớn bé đủ cả vào nhà, đồng thời lấy đồ đạc ra sắp xếp vào chỗ thích hợp xong, đầu tóc nó vẫn mượt mà gọn ghẽ, quần áo vẫn thẳng thớm phẳng phiu ôm lấy thân hình người mẫu ốm nhách thậm chí trên đôi bốt da hươu còn không có lấy một hạt bụi; so với nó, ba chúng tôi thật chả khác nào ba người thợ mỏ vừa vào núi đào than trở về. Tôi ngả người trên sofa ôm lấy đầu Giản Khê, rõ thương, trông anh như sắp khóc đến nơi.
Nó nhìn ba đứa tôi, xót ruột lắc đầu, sau đó nhấc điện thoại: “Lucy, bao giờ lái xe thứ hai sắp đến nơi thì gọi điện thoại cho tôi. Sau đó, chị cho lái xe thứ ba xuất phát nhé.” Giản Khê ngất trên vai tôi.
Còn Đường Uyển Như xõa xượi ngồi dậy, hai mắt hoang mang trống rỗng, ngó khắp nơi: “Có rượu không?” Cố Ly nghiêm trang nói: “Cưng à, cồn có được không? Cậu bị thương à? Thật hiếm có, tớ còn nhớ lần trước Lâm Tiêu làm rơi một con dao vào lưng cậu mà chẳng làm sao. Đừng có dọa tớ, thật đấy.”
Đường Uyển Như quay đầu lại, mặt xám như tro hỏi tôi: “Có thạch tín không?”
Cả quá trình vận chuyển sắp xếp kéo dài từ sáng cho đến mãi chiều tối. Lúc quá trưa, tôi và Giản Khê không chịu đựng nổi nữa. Chúng tôi trốn trong phòng, nằm trên giường, tưởng tượng mình đã qua đời.
Song những tiếng động Cố Ly gây ra thực quá ầm ĩ, tôi cảm giác mình như thể đang nằm ngủ cạnh đường tàu, rầm rầm rầm rầm. Tôi không thể nào chịu nổi nữa, nhắm mắt hét: “Cố Ly, nếu cậu muốn dỡ tường thì báo trước cho tớ!”
Ngoài cửa vọng lại tiếng cười như chuông ngân của Cố Ly: “Cưng ơi, cậu lại thích nói đùa rồi, lúc nãy là tiếng Uyển Như lên lầu mà. Ha ha ha...”
Tôi vùi đầu xuống dưới gối, hai chân nhảy giậm lên. Lúc ấy tôi có liếc mắt sang Giản Khê, anh đã ngon lành đi vào giấc mộng từ lâu, khóe môi vẫn có một nụ cười ngọt ngào, tất nhiên, trong hai lỗ tai đã nhét hai cục bông to tướng.
Lúc tôi tỉnh giấc trong lòng Giản Khê, anh cũng đã tỉnh trước tôi, anh đang chống một tay lên, xoay nghiêng người nhìn tôi. Tôi nhấc đầu hướng đến đôi môi ngọt ngào của anh hôn một cái kéo dài mười giây, sau đó đỏ mặt vươn người ngồi dậy.
Ngồi dậy rồi tôi mới nhận ra không gian xung quanh có gì đó kỳ quái, cả căn nhà dường như yên tĩnh quá mức, tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy ánh nắng chiều tà. Tôi hỏi Giản Khê bọn họ đã làm xong chưa, Giản Khê lắc lắc đầu, chỉ vào lỗ tai mình, thì ra anh vẫn chưa bỏ nút bông ra.
Tôi kéo anh ra khỏi phòng, lúc bước vào phòng khách, tôi dụi mắt mình, cảm thấy vẫn còn như trong mơ, chưa thoát khỏi ảo giác.
Chỉ mới cách lúc tôi đổ vật xuống giường có mấy tiếng đồng hồ, vậy mà cảnh tượng xuất hiện trước mắt tôi đã là một gian phòng khách tráng lệ mới tinh.
Và ngồi trong gian phòng khách sang trọng đó lúc này là ba nam thanh nữ tú mỹ miều, và một thứ không rõ là đồ gì nữa, tôi nheo mắt nhìn một lúc lâu, cuối cùng nhận ra, đó là Đường Uyển Như trên đầu đang quấn khăn bông còn trên mặt đang đắp mặt nạ.
Chỉ là tôi không thể hiểu nổi tâm lý của nó, phải biết rằng, ngồi giữa ba người như vậy, quấn khăn bông đắp mặt nạ, phải cần bao nhiêu can đảm và bao nhiêu sĩ diện.
Tất nhiên, ba người bọn họ là những đỉnh cao trong đám chúng tôi:
Ngồi ở sofa gần cửa sổ là Cố Ly, lúc này đang cầm tách trà Hermès, uống hồng trà Thụy Điển, tay lật tạp chí VOGUE số mới nhất. Làn khói tỏa lên từ tách trà mơn man làm khuôn mặt nó trông vừa dịu dàng lại vừa quyến rũ. Tôi chú ý đến chiếc kẹp tóc nhỏ gắn một viên kim cương gài trên tóc nó, đó là món đồ vào dịp sinh nhật lần trước, nó lôi tôi lên gian hàng Cartier trên Plaza 66 mua được.
Ngồi bên cạnh nó là Cố Nguyên, anh mặc sơ mi của Gucci, ngồi tựa vào Cố Ly, tay vòng qua vai nó, thỉnh thoảng lại xoa nhè nhẹ, đầu tóc hai người cực kỳ gọn gàng, quần áo rực rỡ, chiếc cà vạt Dior của Cố Nguyên, và phần ren bèo trên ngực cái áo Chanel của Cố Ly nhìn phối hợp rất ăn ý, như một bộ quần áo đôi vậy. Hừ, cặp đôi trời đánh này lẽ ra phải bị lôi đi mà đào than ấy.
Còn ngồi phía sofa gần cửa ra vào là tên con lai Neil, hắn đang xé một cái túi giấy to tướng màu cam in logo Hermès, lôi từ bên trong ra nào khăn bông, cốc, dép lê, áo ngủ, đĩa... vừa mua được. Hắn ngoái cổ lại nói với tôi và Giản Khê: “Lúc biết nhà mới nằm đối diện với Plaza 66, tôi bỗng thấy ngại chuyển đồ lắm.” Tôi nghe tiếng Giản Khê hừ một tiếng lạnh lùng.
Còn ngồi đối diện với ba bọn họ là Đường Uyển Như mặc chiếc áo ngủ màu hồng nhàu nhĩ, đầu quấn một cái khăn bông màu xanh lục to đùng, chân mang một đôi dép bông màu lông gà con, cái quần ngủ màu xanh đen lộ ra phía dưới áo ngủ. Nó đang đắp cái mặt nạ ướt rượt, môi cứng đờ mấp máy chào tôi: “Lâm Tiêu, dậy rồi hả?” Tôi cứng nhắc gật đầu, cố kiềm chế để không nói với nó, bây giờ nó đang trông cực kỳ giống một món gốm sứ thời cổ đại vừa đội đất chui lên.
Tôi nhìn gian phòng bày biện sắp xếp không một chút khác biệt với gian phòng khách sang trọng ở nhà Cố Ly, yếu ớt hỏi: “Tớ đi ngủ từ lúc nào vậy?”
Cố Ly uống hồng trà, không buồn ngẩng đầu bảo tôi: “Năm 1997.”
“Nếu em ngủ đến tận triển lãm EXPO 2010 mà vẫn chưa dậy, thì bọn anh phải chuẩn bị đưa em vào viện bảo tàng, cho vào trong tủ kính trưng bày cho bạn bè quốc tế xem đấy.” Cố Nguyên ốt nhẹ mái tóc Cố Ly, ôn hòa bổ sung.
Giản Khê bước lại ôm tôi, xoa xoa đầu tôi, thương xót nói: “Thôi thôi, hai chúng mình không phải đối thủ...”
Tôi buồn bã ngồi xuống sofa, mới phát hiện họ không chỉ đơn giản là uống trà, trên mặt bàn trà thủy tinh trước mặt họ bày đầy các loại báo tài chính, kế hoạch dự án, biểu đồ đầu tư, hồ sơ nhân sự công ty... Nếu như không phải mấy người bọn họ đều đang trầm tư như thể đang ở Paris dùng bữa trà chiều lúc ba giờ, chắc tôi đã nghĩ họ đang mở cuộc họp hội đồng ở đây rồi.
“Các cậu vứt một đống ở đây, làm tớ cứ tưởng các cậu đang bàn công việc cơ đấy.” Tôi day day vào huyệt thái dương, đưa ánh mắt khỏi đống tài liệu mà tôi không có hứng thú nhìn.
“Bọn tớ đang họp thật đấy.” Cố Ly ngẩng đầu, trả lời tôi bằng giọng rất nghiêm túc.
“… Thế các cậu đang bàn vấn đề gì? Thành lập công ty ‘Chúng tôi ghê gớm nhất’ chăng?” Tôi cầm lấy một chiếc cốc Hermès trên bàn trà, tự mình rót lấy hồng trà của Cố Ly. Tuy thực hiện thì rất thoải mái tự nhiên, nhưng trong lòng tôi lúc ấy vẫn đang đề phòng Cố Ly lao vào cấu xé mình.
“Bọn anh đang thảo luận, làm thế nào mới giữ được công ty của gia đình Cố Ly không bị người khác dùng thủ đoạn bất chính thôn tính.” Cố Nguyên tựa nghiêng người trên sofa nhìn tôi.
“Hơn nữa còn bị cấp trên của cậu, Cung Minh, cái gã nhìn mặt như phải cho vào lò vi sóng hâm lên ấy thôn tính, điều đó cũng đồng nghĩa với việc tập đoàn Thịnh Cổ sắp trở thành bộ đội hậu cần của M.E đến nơi rồi.” Neil vừa ngắm nghía một món đồ màu trắng nhìn có vẻ là một cái khuy của khăn bông, vừa giải thích thêm.
“Nhưng chúng tớ thảo luận tới bây giờ mà vẫn chưa có bất kỳ tiến triển nào thực tế cả, bởi vì, ông bố vĩ đại của tớ đã đem 20% cổ phần công ty ột kẻ tăm tích mù mịt, một kẻ tên là ngài ‘dẫu chết cũng không tìm ra’, hoặc là tiểu thư ‘có quỷ mới biết là ai’.” Cố Ly trợn mắt uống hồng trà.
“Tớ thấy hơi chóng mặt.” Tôi ngả gục người trên sofa, đầu óc quay cuồng bởi đoạn đối thoại trôi chảy bắn ra như súng liên thanh của ba bọn họ.
“Tớ thì chóng mặt từ lâu rồi. Tớ ngồi đây cả một tiếng đồng hồ, về cơ bản chẳng hiểu họ đang nói gì. Tớ cảm thấy có lẽ mình là người nước ngoài.” Đường Uyển Như đứng lên, tay day huyệt thái dương, mệt mỏi rời khỏi phòng khách, đi vào phòng tắm rửa mặt nạ.
Sự thực là, trong khoảng thời gian tôi ngủ mê mệt, Cố Ly, Cố Nguyên và Neil hoàn toàn không ngơi nghỉ.
Cố Ly tóm lấy Neil, nói: “Em ơi, chị biết em học luật ở Mỹ, trong trận chiến này, em phải làm luật sư cho chị.”
“Cảm ơn chị, em có thể giới thiệu cho chị một người học ngành luật sư thương mại, chị tha cho em đi. Nếu chị và Cố Nguyên muốn tiến hành chứng thực tài sản trước hôn nhân, thì em còn có thể cung cấp dịch vụ luật sư miễn phí.”
“Đúng nhỉ, tình nghĩa chị em bấy nhiêu năm nay của chúng ta chỉ thế thôi sao, có thể tư vấn pháp luật miễn phí cho việc chứng thực tài sản trước hôn nhân của chị, nhưng lại làm sau khi công ty của chị bị người ta cướp mất, rồi thì chìa ra một tên luật sư lạ hoắc chả biết từ đâu đến. Sao em không thể hồi đáp lại một chút tình cảm yêu thương bao nhiêu năm nay chị dành cho em nhỉ?”
“Lily! Sự khác biệt giữa em và luật sư chuyên nghiệp chính là ở chỗ em hiểu biết rất nông cạn đối với lĩnh vực này, những kiến thức pháp luật về vấn đề mua lại sáp nhập doanh nghiệp mà em có chỉ nằm trong giáo trình và cũng chỉ phù hợp với môi trường kinh doanh nước Mỹ. Còn luật sư chuyên nghiệp, họ dựa vào nó là có thể mua nhà, mua xe, cho con cái đi học ở Thượng Hải, đồng thời tiếp tục để con họ trở thành một thế hệ luật sư răng thưa miệng nhọn sắc sảo mới, OK? Đối thủ xử lý em sẽ chẳng khác nào Người Nhện xử lý một em bé mới biết bò.”
Neil xòe tay, nói: “I still love you, Lily.”
Cố Ly nghiêng đầu nghĩ ngợi một lúc, nói: “Được rồi. Nhưng ít ra em có thể xử lý vấn đề liên quan đến di sản của bố chị chứ? Em đã thi được bằng luật sư rồi chứ... À, tốt quá, em có thể làm rõ những thứ rối rắm phức tạp trong tài sản để lại của bố chị không?”
Neil gõ gõ lên đầu, rồi gật đầu một cách đau khổ.
Cố Ly hiển nhiên rất hài lòng, nhưng nó lập tức bổ sung thêm: “Ban nãy em vừa bảo miễn phí offer chứng thực tài khoản trước hôn nhân cho chị, vẫn có hiệu lực đấy chứ?”
Neil nhìn khuôn mặt sa sầm của Cố Nguyên, rồi gật đầu một cách đau khổ hơn nữa: “Vẫn có hiệu lực...”
Sau khi giao việc cho Neil xong, Cố Ly quay đầu lại, đối diện với Cố Nguyên...
“OK.” Cố Nguyên không đợi Cố Ly mở miệng đã giơ tay đầu hàng.
Đối với một sinh viên giỏi khoa Tài chính tiền tệ quốc tế như Cố Nguyên, đó là một bài toán thôn tính quá mức đơn giản: “Tập đoàn Constanly cảm thấy tập đoàn Thịnh Cổ có tiềm năng phát triển, đồng thời xét trên phương diện nào đó, nguồn tài nguyên rừng, nguồn giấy và vật liệu in ấn mà Thịnh Cổ nắm giữ có thể cung cấp và trở thành hậu thuẫn vững chắc cho Constanly mở rộng, tiến quân vào thị trường xuất bản và truyền thông, ví dụ như tạp chí M.E từ trước tới nay vẫn phải đối mặt với chi phí giấy và in rất cao. Hơn nữa, trong lúc Cố Diên Thịnh đột ngột qua đời, nhân viên trong Thịnh Cổ đều hoang mang lo lắng, nhân thời cơ này tiến hành mua lại, những người không có họ hàng gì với nhà họ Cố đương nhiên đồng ý bán đi số cổ phần mình nắm giữ, ôm bọc tiền to sung sướng tháo chạy. Huống hồ ai cũng cho rằng, cái con bé tóc vàng hoe Cố Ly có thể khiến Thịnh Cổ bị nợ nần hơn cả trước kia. Chẳng thà lập tức rút lui, còn hơn nhìn tiền bạc của mình ngày một co hẹp.”
Nhưng những điều đó Cố Ly cũng đều hiểu, “Học bổng em giành được không kém gì anh.”
Có điều, đối với sự việc này, Cố Ly không thể hoàn toàn đứng trên góc độ khách quan để nhìn nhận vấn đề.
Xét trên một ý nghĩa nào đó, sự khởi đầu phát triển của tập đoàn Thịnh Cổ hoàn toàn là một công ty của gia đình. Chỉ là đến thời kỳ sau, mới có ngày càng nhiều người hợp tác, không ngừng mở rộng, phát triển hùng mạnh. Nhưng về bản chất, Cố Ly hoàn toàn coi công ty này là một bộ phận của nhà họ Cố. Vì vậy, trong đầu nó, cục diện ngày hôm nay không thể đơn giản là chuyện “một công ty này mua lại một công ty khác”, mà là “một công ty đã thôn tính nhà tôi”.
Bởi thế, Cố Ly bị Cố Nguyên chọc phát tức, nó đứng dậy khỏi sofa, hít một hơi dài, cố gắng điều chỉnh giọng nói mình có vẻ trấn tĩnh và bình thản: “Hãy nghe đây, Cố Nguyên, em mời anh đến, rồi nghiêm túc ngồi đây cùng anh và Neil thảo luận sự việc này, là để bàn ‘làm thế nào mới có thể tránh khỏi bị Constanly mua lại’, chứ không phải mời anh đến thảo luận ‘vì sao chúng ta không để cho Constanly mua lại’, em nói đã rõ chưa?”
“Rõ rồi.” Cố Nguyên nhún vai với Neil. Hiển nhiên, anh vừa mới làm lành lại với Cố Ly, nên không hề muốn lại nổ ra một trận đại chiến thế giới nữa.
“OK.” Cố Ly ngồi xuống, khôi phục vẻ mặt như màn hình máy tính của nó, “Vậy chúng ta nên làm thế nào?”
Cố Nguyên hít một hơi, hiển nhiên, anh cũng rất đau đầu với vấn đề này. Neil gật gật đầu với anh, vẻ mặt như muốn nói “giờ thì anh biết thế nào là đau khổ rồi chứ”, nói: “Hey man, join the club.”
“Hay là, em có thể đưa ra một cái giá cao hơn, ra tay trước Cung Minh đi thu mua lại số cổ phần của những thành viên cấp cao trong công ty, nếu như thị giá tốt hơn, thậm chí là giá ngang bằng, anh tin rằng mọi người trong công ty đều sẽ sẵn lòng ưu ái em hơn.” Cố Nguyên vừa lật tài liệu đặt trên bàn trà, vừa nói.
“Một ý kiến tuyệt vời làm sao, sao em lại không nghĩ ra nhỉ. Chỉ có điều cưng à, trước khi tiến hành kế hoạch trí tuệ ‘người ta mua tôi cũng mua’, em chỉ đưa ra một vấn đề nho nhỏ, hết sức nho nhỏ rằng, chúng ta đào đâu ra ngần ấy tiền để thi thố cùng Constanly xem kẻ nào giàu có hơn? À phải rồi, xin lỗi, em còn một nghi vấn cũng hết sức nhỏ nhoi nữa là, chúng ta làm cách nào biết được Cung Minh chuẩn bị đưa ra cái giá nào để mua lại? Đưa ra cái giá trên trời sao? Chỉ tổ làm trò cười cho thiên hạ!” Cố Ly vừa cất lời đã bắt đầu trợn mắt lên, cho đến khi nói hết từ cuối cùng, hai con ngươi của nó mới từ từ hạ xuống.
Cố Nguyên căng hết cơ mặt, lồng ngực phập phồng thở mạnh, quay đầu nói với Neil: “Nếu có một ngày cậu định ra tay đánh chị cậu, thì I am on your side.”
“Hai người đừng có ngông cuồng, cũng không nhìn xem ngồi đối diện với hai người là ai đi, nói đến đánh nhau, hứ, nếu chỉ có hai người thì...” Cố Ly liếc nhìn về phía Đường Uyển Như, ung dung chế giễu bọn họ.
“Hoặc là! Hoặc là!” Nụ cười giễu cợt trên môi Cố Ly chợt biến mất, nét mặt bỗng xúc động như thể nhìn thấy Warren Buffett người thật đứng đó, nó phấn khích vẽ lên không trung, “tôi có thể đánh bóng lại báo cáo tài chính của tập đoàn Thịnh Cổ, nâng khống giá trị thị trường của Thịnh Cổ lên cao gấp mười lần, như vậy lúc Constanly mua vào, sẽ phát hiện ra một vấn đề rất lớn so với dự tính của họ. Hãy tin tôi, tôi tuyệt đối có thể biến cái báo cáo tài chính này thành một tác phẩm nghệ thuật!” Sau khi dứt lời, Cố Ly ngồi ngả về phía sau, dựa vào sofa, chờ đợi sự tán thưởng của Cố Nguyên và Neil.
“Oh!!
Oh!!” Neil bắt chước luôn động tác và ngữ điệu của Cố Ly, như thể vừa được nhìn Beckham khỏa thân, thánh thót trả lời Cố Ly: “Hoặc là em có thể trực tiếp dẫn chị vào nhà tù nữ giới Tùng Giang dạo chơi, tham quan một tí phong cảnh mỹ lệ ở đó, nhân tiện sống luôn ở đó mười tám năm nhé, have a good holiday!”
Vẻ kích động trên mặt Cố Ly phút chốc vụt tắt. “I hate you, Neil.” Nó nheo mắt nhìn oán hận.
“Me too.” Neil cúi đầu nghiền ngẫm cái cốc Hermès của mình.
“Cho dù là em sắp chết khát đến nơi, anh cũng sẽ không đề nghị em uống một chai giấm. Em báo khống giá trị thị trường lên gấp mười lần, dẫu có chặn đứng được tập đoàn Constanly, vậy em kiếm đâu ra tiền để ăn nói với các cổ đông hiện hữu khác?” Cố Nguyên bất giác ngồi nhích sang phía Neil.
Trên ghế sofa hiển nhiên lộ ra một cuộc chiến gồm hai phái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...