CHƯƠNG 2
Bí mật bẩn thỉu làm nên những người bạn
Cố Ly cầm xấp tiền màu hồng khá dày từ máy rút tiền, nhét vào ví vênh mặt đi về phía thang máy.
Tâm trạng Cố Ly vốn đang rất vui, cuối cùng nó đã thoát được chiếc điện thoại hắc ám “tự nhiên gãy đôi” lần trước. Kể từ khi bắt đầu dùng thẻ tín dụng ba năm trước, nó hầu như không mấy thích sử dụng tiền mặt. Với mọi trường hợp không thể quẹt thẻ, nó đều khịt mũi khinh thị và sôi sục bất mãn, nhưng chúng tôi biết tỏng lý do quan trọng bên trong, đó là mức tiêu dùng qua thẻ cào mỗi tháng sẽ tích điểm cho nó, một điều kiện mà tiêu tiền mặt không thể mang lại. Cùng tiêu một số tiền, bên nào có lợi hơn thì nhất định phải giành lấy, một xu cũng không thể bỏ qua. Là một nhân viên kế toán trong tương lai, trên phương diện tính toán chi li, Cố Ly thể hiện vô cùng xuất sắc. Có lần ở quầy thu ngân trong siêu thị, xếp hàng đứng trước chúng tôi là một chị xách túi Prada mặc đồ Dior kiên quyết đòi nhân viên thu ngân trả năm đồng tiền lẻ. Cô nhân viên lịch sự lôi cả ngăn kéo đựng tiền ra, giơ hai tay nói: “Chị tự nhìn xem! Tôi làm gì có năm đồng lẻ! Tìm khắp Thượng Hải này chắc cũng khó có được năm đồng lẻ!” Tiểu thư Dior vẫn lý sự, cuối cùng gọi cả quản lý siêu thị ra, rốt cuộc lấy được năm đồng lẻ, đắc thắng ra về. Trong khi ai nấy đều kinh ngạc và hơi khinh thường cô nàng tiểu thư Dior, Cố Ly lại bị chấn động mạnh, như về sau nó thốt lên: “Lúc đấy quả thực tớ muốn đứng nghiêm kính chào cô ấy!”
Cố Ly cầm xấp nhân dân tệ xòe ra trên mặt quầy, diễn thuyết đúng năm phút về chuyện “cửa hàng to thế này mà không quẹt thẻ được, thế thì thành ra cái thể thống gì,” sau đó mới cầm chiếc điện thoại vừa mua xong đắc thắng bước ra.
Nghe xong câu chuyện cực kỳ vô vị, tôi quay ra nghịch chiếc điện thoại mới của Cố Ly. Kiểu máy rất nam tính, vỏ bằng thép đen, đường nét chắc chắn, tôi bấm bấm, trong óc bỗng hiện lên cảnh tượng hoành tráng: chính tôi đang cầm điện thoại nói “A lô, tôi là Lâm tổng đây!” Miệng bất giác cũng hơi mấp máy, tôi vội đưa chiếc điện thoại cho Nam Tương. Nam Tương làm thinh, ngả vội người ra phía sau, cứ làm như tôi vừa đưa nó quả lựu đạn, kêu lên: “Chị ơi, tha cho tôi, mau bỏ ra!” rồi nhìn sang Đường Uyển Như, nói thêm: “Nhưng trông có vẻ hợp với Uyển Như lắm đấy.”
Cố Ly chẳng chút mếch lòng, vươn tay giằng lại, vuốt ve nhẹ nhàng mấy cái như để bày tỏ tình yêu với cái điện thoại mới, rồi ném phắt vào miệng chiếc túi LV của nó - chúng tôi đều biết, chỉ một hai tháng nữa, trong túi nó sẽ có con điện thoại mới.
Cả tôi lẫn Nam Tương đều ngạc nhiên thấy Uyển Như không phản ứng gì khi bị bọn tôi chọc ghẹo. Hai đứa quay đầu nhìn, chỉ thấy nó trắng nhợt, ngồi nghiêm trang đến bất thường trên ghế, gương mặt như tuyệt đối vô cảm, điềm tĩnh không khác nào người sắp sang thế giới bên kia.
Cố Ly cầm thìa gõ mấy cái vào bát của Uyển Như, mới làm nó sực tỉnh. Ba đứa bọn tôi cùng nhìn nó bằng ánh mắt chan chứa đợi chờ, chờ câu chuyện của nó, bởi từ cái bộ dạng ấy của Uyển Như mà suy đoán, nhất định đã xảy ra chuyện gì hay ho.
“Thôi vậy,” Uyển Như có vẻ phải mất vô khối sức lực mới hạ được quyết tâm, “tớ có thể kể cho các bồ, nhưng cấm phát biểu ý kiến đấy nhé!”
Bọn tôi lập tức gật đầu cái rụp.
“Tớ đã đăng ký dự thi Miss Yoga của trường...” Uyển Như rất bình tĩnh.
Ba đứa bọn tôi bất giác cùng há to miệng, hít một hơi không khí lạnh, cả quá trình đó không phát ra bất kỳ âm thanh nào, nhưng mọi cảm xúc đã lập tức được trao đổi qua những ánh nhìn phức tạp đan chéo vào nhau.
“Nhưng đó không phải điểm quan trọng...” Uyển Như nói thêm.
“Then it really really the point.” Ba đứa bọn tôi đồng thanh ngắt lời nó.
Chịu để cho Uyển Như giáng cho ba quả đấm, rốt cuộc bọn tôi đã nghe xong câu chuyện tao ngộ của nó.
Tổng kết lại, chính vì vội vàng đi tham gia Miss Yoga, nên buổi tập cầu lông vừa xong là nó tức tốc chạy đi thay quần áo ngay, nhưng không hiểu trời xui đất khiến thế nào, cửa phòng thay quần áo nữ lại khóa. Trải qua đấu tranh tư tưởng kịch liệt, Uyển Như cúi đầu bước vào phòng thay quần áo nam không một bóng người, định đánh nhanh thắng nhanh cho xong. Nhưng vừa mới cởi áo lót ra chưa kịp mặc coóc xê vào, nó đã lần nữa nghe thấy một tiếng kêu lớn. Quay đầu, vẫn là bộ mặt lạ và tấm thân ở trần đó. Với chữ “ư” kia, đến giờ Uyển Như vẫn còn ghi hận, nó nghĩ giây lát, quyết liều một phen, ngẩng đầu ưỡn ngực gào với tên con trai vừa kêu toáng lên: “Cậu là cái gì thế?”
Tên kia ngắc ngứ một hồi, đỏ mặt nói: “Tôi là... Vệ Hải.”
Đường Uyển Như ngây ra đúng mười giây, giơ tay vịn lên tường.
“Hắn hiểu sai bét điểm mấu chốt! Ý tớ muốn hỏi xem hắn là cái quái quỷ gì! Hắn lại cho rằng tiểu thư đây có tình ý với hắn! Xấu mặt!” Uyển Như mặt vẫn trắng bợt, uống một hớp canh nóng xong, không thấy hồng lên được chút nào.
Cố Ly thong thả húp canh thịt viên, nói: “Về việc hiểu sai trọng điểm, cậu cũng chẳng có tư cách gì mà đi nói người khác. Cậu đừng quên năm ngoái cậu và tớ đến nhà bà nội tớ, lúc bà tớ niềm nở bảo: ‘Này, cô bé, mau ngồi xuống đây, uống miếng nước, uống miếng nước,’ cậu trả lời sao mà hay tuyệt.”
Mặt Đường Uyển Như rốt cuộc cũng đỏ lên.
Nam Tương nghển cổ hỏi: “Nó trả lời thế nào? Có phải là ‘cháu không phải cô bé’ không?”
Cố Ly cười nhạt hai tiếng, bắt chước giọng nói hùng hổ của Uyển Như, nói: “Ôi, sao lại uống nước miếng, bẩn lắm,” ngừng một chút mới nói tiếp, “nước miếng của ai?”
“Bà nội tớ suýt nữa thì ngất tại chỗ.” Cố Ly nheo mắt nhìn Uyển Như.
Tôi và Nam Tương nhìn Uyển Như, lập tức dấy lên cảm giác muốn đứng nghiêm kính cẩn chào nó. Con bé này, thật quả sức kỳ dị rồi.
Nam Tương xoa cái bụng cười đến đau quặn, hỏi: “Ý cậu là, hắn ta lại nhìn thấy... của cậu...”
“Đúng! Cái đồ không biết xấu mặt, lại nhìn thấy vú tớ lần nữa!” Đường Uyển Như đương nhiên cáu cực độ, nước bọt bắn cả vào bát canh tôi vừa bưng lên, tôi ngại ngần dừng ở giữa chừng, không biết có nên ăn tiếp hay không.
“Lần này khá lắm, giọng đủ vang, đến cả bác đun nước dưới tầng cũng nghe thấy rồi đấy!” Cố Ly phấn khích nói.
“Hai lần! Hắn nhìn vú tớ hai lần!” Cơn giận của Uyển Như rõ ràng đã ảnh hưởng nặng tới chỉ số thông minh và thính giác của nó, câu nói của Cố Ly bằng như chưa từng được thốt lên.
“Hai lần? Ý cậu là hắn nhìn thấy hai lần rồi?” Cố Ly rõ ràng không muốn bỏ qua.
“Nhìn bà ngoại của cậu ấy!” Uyển Như rốt cuộc đã khôi phục lại thính giác.
“Hơi khó đấy, bà ngoại tớ bị chôn dưới đất lâu rồi,” Cố Ly vẫn tỉnh bơ, làm bộ mặt của một kiểm toán viên mẫu mực, “lại còn bị thiêu ra tro nữa, không có việc gì thì đừng có bới người nhà ta lên phơi nắng...”
Uyển Như không đợi Cố Ly dứt câu, lại hét lên: “Ghét cậu quá, người ta sợ ma! Đừng nói chuyện ma nữa!”
Giờ thì đến lượt Cố Ly bị nó chọc tức điên: “Có bà ngoại cậu là ma ấy! Cả nhà cậu mới là ma! Còn nữa, lần sau, cậu còn dám nói mấy chữ ‘người Tây người ta’ kia trước mặt tớ, tớ thề sẽ chôn sâu cậu xuống đất không cách gì đào lên được luôn.”
Tôi đang hào hứng theo dõi cuộc đấu khẩu thường ngày giữa Cố Ly và Uyển Như thì bị tiếng chuông điện thoại làm đứt đoạn. Cố Nguyên gọi, tôi bắt máy, nghe anh hỏi: “Lâm Tiêu, Cố Ly đang ở cùng em hả?”
“Vâng, bọn em ngồi ở sảnh mẻ bên nhà ăn số 1.”
“Thế đừng đi đâu nhé, anh đến ngay bây giờ.”
“Ừm.”
Tôi tắt điện thoại, bảo Cố Ly là Cố Nguyên. Cố Ly gật gật đầu, tiếp tục chuyện bà nội bà ngoại với Uyển Như.
Từ xa đã thấy Cố Nguyên bước tới, bên cạnh có một anh chàng khá bảnh trai. Cố Nguyên khoác vai anh ta, trông như một cặp đôi ăn ý. Mắt tôi và Nam Tương sáng lên ngọn lửa rừng rực, trong khoảnh khắc bỗng cùng nhớ lại những ngày tháng học cấp Ba.
Từ hồi cấp Hai, Cố Nguyên trông đã ngời ngời, lại còn có một đặc điểm nữa là người đi bên cạnh bao giờ cũng ngời ngời chả kém, chuyện đó gần như đã trở thành quy luật. Với bọn con gái trẻ ranh như chúng tôi, như thế quả là kích thích quá sức.
Bắt đầu lên cấp Ba, Cố Nguyên và Giản Khê đã kè kè với nhau như hình với bóng. Hồi đó, bốn đứa gồm: tôi, Cố Ly, Nam Tương, Uyển Như, và cả hội con gái trong trường đều coi hai người bọn họ là hình mẫu để phác họa, tô vẽ, thêu dệt, mộng tưởng, bịa đặt, trông ngóng, mưu toan bày đặt không biết bao nhiêu câu chuyện đồng tính đau khổ triền miên bất tận. Vả lại, bọn họ cũng rất hợp tác, “sẵn sàng” cung cấp vô số “chất liệu sáng tác” khiến chúng tôi phải hét lên hoặc nín thở, ví dụ hai người thường xuyên mặc chung quần áo, đến cả may ô cũng không ngại đổi chác, trong óc chúng tôi vì thế đều bất giác hiện ra cái câu cửa miệng của đám con gái mê chuyện đồng tính nam: “Hơi ấm thân thể của anh bao trùm hơi ấm thân thể của anh ấy”; bọn họ thường xuyên mua giày thể thao giống nhau; một người đi xếp hàng mua cơm, một người ngồi giữ chỗ trông cặp sách; hai người uống chung một chai Coca; cuối tuần Giản Khê về nhà, còn mang quần áo của Cố Nguyên về giặt, vì nhà Cố Nguyên xa hơn, không hay mang về; thậm chí có thể thường xuyên nhìn thấy Cố Nguyên đang giúp Giản Khê bẻ lại cổ áo... Bọn họ cứ thế một lần, hai lần, năm lần bảy lượt khiêu khích giới hạn chịu đựng của chúng tôi.
Vụ kinh điển nhất là lần Giản Khê và Cố Nguyên tham gia chạy tiếp sức trong đại hội thể thao của trường, là hai người cuối cùng trong vòng thi 100 m x 4 của nam, họ còn thu hút được nhiều ánh mắt chú ý hơn lúc bình thường.
Cố Nguyên là người tiếp sức thứ ba gắng sức lao về phía Giản Khê đang khom khom xoay lưng về phía anh (...), đúng lúc sắp chuyền được cây gậy chạy tiếp sức, một đứa con gái đeo kính trong lớp tôi bất chấp tất cả xông lên hàng người đứng trước, tựa như quên hết mọi thứ trên đời: “Cố Nguyên! Mau cho anh ấy! Cho anh ấy đi! A! Giản Khê nắm lấy! Ôi! Nắm chặt vào! Nắm chặt vào!”
Không khí xung quanh đông cứng trong chớp mắt, bầu không khí tĩnh mịch lan truyền một cách kỳ dị những tiếng thở gấp liên hồi của rất nhiều nữ sinh. Mấy phút sau tôi và Nam Tương nhìn thấy một cô nàng ngồi đằng trước mặt đỏ tía lên lăn ra ngất.
Từ đó, trong trường cấp Ba của chúng tôi lại có thêm một từ lóng. Rất thường xuyên nghe trong đám con gái đột nhiên có kẻ gào toáng lên: “Nắm chặt vào!”
Cuối cùng, câu chuyện đam mỹ[2] kéo dài lê thê của cả tập thể đó bị tôi và Cố Ly tự tay chấm dứt, vì hai chúng tôi đã lần lượt khởi đầu những mối quan hệ ngọt ngào với bọn họ. Cũng bởi lẽ đó, tôi và Cố Ly trở thành cái gai trong mắt bọn con gái toàn trường. Hàng ngày tôi đều cúi thấp đầu trà trộn giữa đám đông, hy vọng giảm bớt sự thù địch của mọi người, nhưng cứ hễ Giản Khê tới đứng cạnh tôi, nở nụ cười rạng rỡ lộ hàm răng trắng đều tăm tắp, anh liền giống như một cục nam châm dương cực lớn, hút chặt mọi ánh mắt cực âm bao gồm cả ánh mắt của tôi. Còn tôi thì giống như con yêu quái bị hào quang của vô số kính chiếu yêu phủ lấy, vừa đau không muốn sống nhưng cũng lại vừa sung sướng.
Khoảng thời gian đó tôi cảm giác có rất nhiều đứa âm thầm lấy tôi làm mẫu để bó hình nhân cỏ, hằng đêm chui trong chăn lấy kim đâm chọc, tôi thậm chí còn lo sẽ bị mấy đứa tính tình quá khích, lòng dạ hiểm độc kia trừ khử, mỗi lần đi qua rặng cây cối um tùm trước cổng ký túc xá đều thấp thỏm lo âu, tưởng như lúc nào cũng có nguy cơ bị lôi vào bụi cây cưỡng hiếp.
Cố Ly rõ ràng ung dung hơn tôi rất nhiều, hồi sắp tốt nghiệp trung học, nó ngồi trên đùi Cố Nguyên ăn cơm trưa, lúc đang đưa thìa cơm bón vào miệng Cố Nguyên, còn thuận mồm chào thầy chủ nhiệm khối đi ngang qua một cách rất tự nhiên. Thầy chủ nhiệm hôm sau xin nghỉ ốm, sau đó mặt mày ủ rũ, gặp Cố Ly liền vòng đường khác đi.
Thoát ra khỏi hồi ức, tôi thấy Cố Ly đang ngoảnh đầu, vẫy tay với Cố Nguyên và người bạn anh, gọi cả hai tới. Cố Ly vừa xoay người đã thấy Uyển Như mặt đỏ tía tai, hét lên với nó như sắp nổ tung đến nơi: “Đồ mặt dày!” Cố Ly còn đang nghi hoặc, định hỏi tại sao vẫy tay với người yêu lại là mặt dày, thì phát hiện ánh mắt sắc bén của Uyển Như xuyên thấu qua mình, phóng ra phía đằng sau.
Cố Ly liền ngoảnh đầu, trông thấy Cố Nguyên vỗ vỗ vào người bạn mặt đỏ tới tận mang tai đứng bên cạnh, tay chỉ Uyển Như nói: “Vệ Hải, cậu lấy trộm ví của cô ấy à?”
Sau đó, tôi và Nam Tương liền đồng thanh kêu lên một tiếng thảng thốt: “A…”
Cuộc sống của chúng tôi thực sự quá ly kỳ rồi.
Làm bạn của Uyển Như, nhất định phải quen với việc bất kỳ lúc nào, bất cứ nơi đâu nó đều có thể mang đến cho bạn sự ngượng nghịu, hổ thẹn và căm phẫn, vì vậy, điều kiện cơ bản để trở thành bạn của nó, là phải luyện được một gương mặt thản nhiên bão táp không nao núng.
Nhưng trong mười phút tiếp theo, tôi và Nam Tương, dù đã là bạn của nó bao nhiêu năm rồi, cuối cùng vẫn đành chịu thua.
Cả nhà ăn đều vang vọng tiếng hét phẫn nộ của nó:
“Đồ xấu xa!”
“Chính là anh! Nhìn vú của tôi hai lần!”
“Anh cố tình mò vào phòng thay quần áo nữ làm gì!”
“Thân thể của tôi chưa từng ai được nhìn! Bị anh trông thấy rồi!”
…
Cuối cùng, nó còn không lựa chọn từ ngữ gì, gào lên một câu: “Nhìn xem! Vú tôi có gì đẹp mà nhìn chứ!” Những lời kiểu tự mình chuốc nhục này, tôi và Nam Tương dù thế nào cũng không thể nói ra được, dẫu cho phải đối mặt với hùm beo hay nước ớt, cũng phải nghĩ kỹ rồi mới nói.
Tôi ngẩng đầu nhìn Cố Nguyên, anh đang ôm gập bụng cười ngặt nghẽo, cố sức dựa vào cái ghế bên cạnh, cứ như sắp không chịu nổi. Còn tôi và Nam Tương đều hận không thể vò mặt mình như tờ khăn giấy dùng rồi, vứt vào một góc không người trông thấy, hoặc chui đầu vào trong cốc uống nước bằng giấy dùng một lần mà trốn cho xong.
Chỉ có Cố Ly vẫn điềm nhiên như không. Từ điểm này có thể thấy, với tư cách một kiểm toán viên công chứng tương lai, nó đã rất thành công, đoán rằng chỉ cần một thời gian nữa, nó còn có thể tham gia tranh cử ở bên Mỹ chứ chẳng đùa.
Sau cùng Vệ Hải xua xua tay, không thốt nên lời, mặt đỏ tía tai, lùi từng bước, sợ hãi bỏ chạy. Thoắt cái đã biến mất khỏi nhà ăn.
Nam Tương chọc chọc vào eo tôi nói: “Nếu là tớ, có khi tớ đã sớm ra tay rồi. Đánh nó một trận.”
“Đánh ai?”
Nam Tương không hề do dự: “Tất nhiên là đánh Đường Uyển Như.”
Cố Nguyên kéo ghế ngồi xuống, lấy ra một chiếc hộp đặt trước mặt Cố Ly, nói: “Điện thoại của em mất rồi nhỉ, cho em này.”
Cố Ly cười cười nửa như muốn từ chối, lại nửa như hân hoan đón lấy chiếc hộp, vừa nói: “Việc gì phải mua cho em, phí tiền ra,” vừa thuận tay mở ngay nắp hộp. Cái hộp vừa mở ra, nụ cười của Cố Ly bỗng nhiên giống con cá bị cần câu lôi lên bờ, giật giật vài cái, rồi cứng đờ ra đó.
Cố Ly nói rất đúng, việc gì phải phí tiền, Cố Nguyên chẳng lãng phí lấy một xu, bởi vì trong hộp là một xấp tiền một trăm tệ màu hồng xếp ngay ngắn. Tôi và Nam Tương nhìn mà muốn nghẹt thở.
Cố Nguyên cầm bát canh thịt viên còn một nửa của Cố Ly húp một hớp, sau đó nói: “Em cầm mà đi mua điện thoại mới, mua cái nào em thích ấy.”
Tôi và Nam Tương bị bầu không khí lãng mạn cực kỳ thực tế ấy ụp xuống, xấp tiền màu hồng phấn trước mắt như hóa thành vô số đóa hồng nở rộ. Với những kẻ đang phải vật lộn với chuyện ấm no sinh kế như chúng tôi, có bạn trai như Cố Nguyên chính xác là điều ước đầu tiên khi xát tay lên cây đèn thần của Aladin.
Nhưng, nhìn khuôn mặt sa sầm của Cố Ly, tôi lập tức tắt ngay ý nghĩ đó.
Cố Ly lấy tiền trong hộp ra, ném vèo vào túi LV của nó, sầm mặt buông một câu: “Có bạn trai như anh thật tốt quá,” rồi quay người ra khỏi nhà ăn, bỏ lại tôi và Nam Tương đầy bối rối. Sắc mặt Cố Nguyên cũng chẳng vui vẻ gì, có nỗ lực mà không được đền đáp, sắc mặt ai cũng đều như vậy cả.
Cố Nguyên ngẩng đầu lên, ánh mắt quét qua quét lại trên mặt tôi và Nam Tương như máy scan, hồi lâu sau mới bực bội nói: “Cái tính ấy, các cô cũng chịu được à?” Nói xong đứng dậy đi luôn, bỏ lợi bát canh thịt viên chưa ăn hết.
Kỳ thực tôi và Nam Tương đều biết Cố Nguyên đang nói dối, bởi trong tất cả đám bọn tôi, người có thể chịu đựng Cố Ly nhất chắc chắn là anh. Bất kể Nam Tương, Uyển Như hay tôi, đều từng có lúc mặt đỏ phừng phừng, phải nhảy cả lên bàn, to tiếng với Cố Ly, ôm gối lao vào đánh nhau, nhiều khi túm tóc nó thà chết không buông.
Nhưng xảy ra một việc như thế này, ít nhiều cũng khiến chúng tôi cảm thấy khó xử. Vì vậy tất cả đều cúi đầu, không nói câu nào.
Cuối cùng cũng đến cuối tuần.
Mai sẽ là ngày đầu tiên tôi tới làm việc ở M.E. Đảm nhiệm vị trí trợ lý đặc biệt cuối tuần, tôi cần phải tìm hiểu rất nhiều, rất nhiều thứ - trợ lý thứ nhất của Cung Minh đã nói với tôi như vậy. Thoạt đầu, tôi cứ đinh ninh việc của mình chỉ là bưng trà rót nước, ghi chép biểu công việc trong ngày, nghe điện thoại, in tài liệu... Nhưng, suốt một tuần, Kitty đã liên tiếp nghiền nát mọi điều ảo tưởng của tôi, từng điều, từng điều một, bằng những lần chat trên MSN, thành tro bụi.
Mỗi lần Kitty nói chuyện với tôi trên mạng, câu đầu tiên luôn là: “Hello, Lâm Tiêu!”
Tôi cũng lập tức: “Hello, Kitty!”
Hôm đến phỏng vấn tôi đã gặp Kitty. Cô trang điểm kỹ, mặc váy ngắn rất gợi cảm, xách túi Prada đi làm, so với con mèo Hello Kitty mặc váy hồng thì khác xa mười vạn tám nghìn dặm, phải nói là những sinh vật đến từ hai tinh cầu khác nhau, hơn nữa, còn không thể có chuyện giao lưu tiếp xúc.
Do vậy, avatar trên MSN của cô, một cô gái sexy quầng mắt đen tên Hello Kitty khiến tôi gần như mắc chứng thần kinh phân liệt tới nơi. Cuối cùng, tôi quyết định dứt khoát kết thúc nỗi giày vò này. Lần chat trước, tôi kiên định đánh vào hộp thoại: “Xin chào, Kitty”. Ba phút trôi qua, cửa sổ MSN vẫn im ắng...
Một lúc rất lâu sau, Kitty trả lời, hỏi trịnh trọng: “Ai đấy?”
Kitty truyền đạt cho tôi đủ các điều cần chú ý, trong đó có một văn bản dài sáu trang, nhan đề: “Những điều thích và ghét của sếp”, liệt kê toàn bộ mọi thứ liên quan, từ công việc đến đời sống, chi tiết ngoài sức tưởng tượng của tôi. Từ những điều Kitty nhắc đi nhắc lại này, có thể suy ra, Cung Minh là một người cực khó phục vụ. Kitty nói thêm: “Hai ngày thứ Bảy và Chủ nhật, ngoài làm trợ lý công việc cho Cung Minh, cô còn phải làm trợ lý sinh hoạt riêng cho anh ấy.” Về điểm này, tôi phản ứng tức thì: “Riêng đến mức nào?
Câu trả lời của đối phương: “Đến bất kỳ mức nào.”
Tôi suýt gạt đổ cả cốc sữa mới hâm nóng lên bàn phím.
“Chẳng lẽ phải ngủ cùng?!” Rút xấp khăn giấy thấm sữa dây trên bàn phím, tôi nổi khùng gõ dòng chữ đó gửi đi.
“Cô đúng là mơ hão!” Đối phương khinh miệt đáp.
Nhưng, tôi vẫn làm hỏng việc. Lại còn vào đúng ngày đầu đi làm.
Giống đoạn mở đầu của hầu hết các phim truyền hình nhiều tập, cô trợ lý đen đủi gặp không biết bao nhiêu vấp váp. Nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống, các nhà biên kịch thực ra chẳng hề bịa tạc lung tung.
Khi tôi mang cà phê Cappuccino từ quán Starbucks dưới lầu lên trong vòng năm phút, đặt trước mặt Cung Minh, anh ta chỉ nhấp một ngụm đã ngẩng đầu lên, cặp mắt dài và hẹp nhìn tôi một phút, sau đó lắc đầu, nói với giọng đều đều không cảm xúc: “Mua lại ly khác.”
Và tuyệt nhiên không ngẩng lên nói thêm câu nào.
Trong óc cứ phát đi phát lại bộ mặt vừa rồi của anh ta, tôi thẫn thờ cầm ly cà phê bước ra khỏi văn phòng, một lát mới giật mình sực tỉnh: hỏng việc mất rồi.
Thực ra, khi đến phỏng vấn xin việc, tôi có ngắm trộm Cung Minh qua kính ngăn phòng làm việc, nhưng khoảng cách quá xa, hơn nữa anh ta đang cúi đầu đọc tài liệu, mớ tóc mai che khuất gần nửa khuôn mặt. Tôi từng xem ảnh anh ta trên tạp chí rồi, nhưng thâm tâm vẫn đinh ninh khuôn mặt đó đã qua hóa trang và xử lý hậu kỳ.
Lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt đó ở cự ly thật gần, tôi có chút cảm giác không chịu đựng được.
Từ nhỏ đến lớn, tôi đã gặp rất nhiều người đẹp trai, Cố Nguyên, Giản Khê chẳng hạn. Còn rất nhiều, rất nhiều người khác nữa ở khoa Nghệ thuật hay khoa Thể dục của trường.
Nếu nói Giản Khê là mẫu thanh niên mặt mũi thanh tú, toàn thân tỏa ra thứ ánh dương rực rỡ như trong các phim thần tượng dành cho giới trẻ, thì Cung Minh chính là mẫu đàn ông nét mặt lạnh tanh chết chóc nhưng đẹp trai vô đối vẫn sải bước trên sàn diễn của tuần lễ thời trang Milan, hoặc giống những gương mặt người mẫu lạnh lùng, âm trầm ngạo mạn khó tả và đẹp đến mức không bới móc nổi chút khiếm khuyết nào ta vẫn được chiêm ngưỡng trên những trang quảng cáo của Prada hay Dior Homme mỗi lần lật giở các tạp chí thời thượng.
Tóm lại, anh ta là một trang giấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...