CHƯƠNG 7
Bí mật bẩn thỉu làm nên những người bạn
Tháng Năm, Thượng Hải từ từ bước vào mùa hạ.
Hơn 5 giờ, trời đã sáng rõ. Để ứng phó với tình trạng thời tiết xấu đi này (...), tôi và Nam Tương âm thầm mua hai cái bịt mắt bằng lụa trên mạng, chuẩn bị tối nào đi ngủ cũng đeo vào, như vậy, dù cho có ngủ đến 12 giờ trưa cũng sẽ không lo bị ánh sáng ngoài cửa sổ ảnh hưởng. Huống hồ, từ một năm trước, tôi và Nam Tương đã đổi rèm cửa sổ phòng ngủ thành loại vải dày bịch không lọt sáng, hơn thế nữa, lớp ngoài cùng còn thêm một lượt bạt UV cách nhiệt. Do đó, lúc cần thiết có thể thẩm vấn phạm nhân trong phòng của tôi và Nam Tương cũng không vấn đề gì. Có câu hát gì nhỉ, “tôi nhắm mắt là trời tối”...
Nhưng, từ hôm đầu tiên chúng tôi nhận được cái bịt mắt, liền đã bị Cố Ly phát hiện. Nó vừa uống hồng trà Thụy Điển mang từ nhà đi (hoàn toàn không phải loại trà túi tôi và Nam Tương mua ở siêu thị, mà là loại lá trà đựng trong hộp sắt kiểu cổ điển, dùng một loại ấm lọc chuyên dụng để pha, mỗi lần muốn uống hai chén trà Cố Ly đều phải lách cách mất nửa tiếng đồng hồ, tôi và Nam Tương đều cảm thấy, đây không phải cách sống mà người bình thường có thể chịu đựng), bắt đầu phê phán thứ đồ này, còn nó quả thực không sao dung thứ nổi cái sự đến tận 12 giờ trưa vẫn còn ngủ được.
“Thế này đúng là gây ảnh hưởng đến sự phát triển của nền kinh tế, cậu có biết không, kinh tế Trung Quốc đã bị loại người như các cậu làm cho trì trệ, các cậu nên cảm thấy xấu hổ.” Nó nghiêm túc đúc kết quan điểm. Tôi và Nam Tương len lén đút cái bịt mắt vào túi áo.
Cũng sáng hôm đó, Cố Ly bước vào phòng với ý đồ lôi chúng tôi đi ăn sáng, nó nhìn thấy hai đứa con gái đeo hai cái bịt mắt như đeo kính, ngủ li bì không sao tỉnh nổi, liền nổi giận đùng đùng. Trong cơn mơ màng, tôi tưởng bị rơi vào một trận ẩu đả, tỉnh ra được thì khắp mình mẩy đã đau nhức đến ê ẩm. Nam Tương và tôi đều có chung cảm giác này, nó bước ra khỏi phòng còn ấm ức nói với tôi: “Lâm Tiêu, tối qua tớ mơ thấy bị đánh, sợ quá.”
Ngồi ăn trứng ốp la và uống cà phê trong nhà hàng đồ Tây cùng chúng tôi, Cố Ly mới phát hiện thì ra mới 6 giờ kém bảy phút. Trời vừa sáng.
Lúc ấy, Đường Uyển Như còn đang say giấc trong phòng ký túc.
Cố Ly không gọi nó. Từ hồi Uyển Như phun ra một loạt ngôn từ liên quan đến kinh nguyệt và chuyện lộ ngực, bôi gio trát trấu vào mặt chúng tôi, chúng tôi đều thận trọng và cảnh giác với việc xuất hiện cùng Uyển Như ở nơi công cộng.
Đặc biệt là Cố Ly, nó khó chấp nhận nổi chuyện vừa dùng dao ăn cắt sườn bò, vừa nghe một mụ đàn bà ngồi bên cạnh lải nhải về vú của cô ta. Cho nên, Cố Ly lẳng lặng kéo tôi và Nam Tương khỏi ký túc. Lúc ra khỏi cửa, tôi thò đầu liếc vào giường Uyển Như, cái kiểu ngủ say dang tay giạng chân lại còn trợn cả lòng trắng ra của nó khiến tôi hơi lo lắng. Nam Tương xỏ giày, quay sang hỏi nhỏ tôi: “Này, Uyển Như chắc không bị Cố Ly đánh thuốc đấy chứ...” Tôi vừa cào tóc, vừa trả lời nó: “Tớ thấy rất có khả năng đấy.”
Cố Ly vừa ăn, vừa lật tờ báo sáng nhà hàng vừa đưa tới. Tôi không cần mở mắt cũng biết nó đang xem trang kinh tế tài chính, trên mặt báo là một cột lớn dày đặc con số khiến tôi nhìn đã chỉ muốn chết đi cho xong. Tôi dứt khoát nhắm chặt mắt, thôi thì khuất mắt trông coi.
Nam Tương giống tôi, cũng nhắm mắt, cầm dĩa chọc trứng đưa vào mồm. Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, tôi thậm chí còn cảm thấy nó đang nói mơ.
Mấy ngày này, tôi, Nam Tương, và cả Uyển Như đều chưa hồi phục sau những tổn thương từ tháng trước. Tôi và Nam Tương cứ nằm cuộn tròn trên sofa, kề tai nhau thì thà thì thầm. Thi thoảng nó giúp tôi xoa đầu, vỗ lưng, hoặc tôi lấy khăn giấy giúp nó lau nước mắt, nó vuốt ve đôi bàn tay tôi. Mỗi lần Cố Ly đi ngang phòng khách lấy nước, nó đều lườm một cái rồi nói “get a room”.
Biểu hiện của Đường Uyển Như thì thật khó mà đánh giá nổi. Đặc biệt là một hôm tôi mở cửa, thấy nó ngồi trên sofa, nước mắt vòng quanh đọc cuốn Kim các tự của Mishima Yukio. Nói thực lòng, tôi kinh hãi, cảm giác ấy không khác gì trông thấy Cố Ly cầm micro say sưa hát bài Bé bé bằng bông.
Nhưng thực tế chứng minh cuốn sách không phải của nó, tối hôm đó sau khi lục lọi tủ cả tiếng đồng hồ trong phòng, Nam Tương hỏi tôi: “Cậu có nhìn thấy cuốn Kim các tự của tớ đâu không?”
Nhưng Cố Ly thì không cho phép mình chìm đắm vào trạng thái sống tiêu cực và thất vọng như vậy. Cuộc đời nó giống một chiếc máy vi tính hàng ngày định giờ diệt virus, bảo đảm duy trì vận hành chính xác tốc độ cao. Nó nhìn khuôn mặt rầu rĩ ủ ê của tôi, hậm hực nói: “Cái mặt cậu như vậy, chuẩn bị đi thử vai phim Quỳnh Dao hả?”
Nam Tương từ nhỏ đã sợ Cố Ly, vì thế, mỗi lần xuất hiện trước mặt Cố Ly, nó đều mặt mày sáng trưng, tinh thần quắc thước chẳng khác nào bà má trong mấy vở kịch chiếu trên tivi, xem ra rất giống dáng vẻ của những người bệnh độ vài phút sau thì tạ thế. Do vậy, cơn giận dữ của Cố Ly thường trút cả vào tôi. Nhưng Cố Ly vừa đi khỏi, Nam Tương lại ủ rũ trở lại, lại cùng tôi chải tóc cho nhau, chia sẻ tâm sự đau xót. Lúc cần thiết nó cũng sẽ gục vào lòng tôi khóc tu tu, đôi bên lau nước mắt nước mũi cho nhau. Chỉ là nếu cảnh tượng này mà bị Cố Ly trông thấy, cũng không loại trừ khả năng tôi và Nam Tương sẽ bị nó mưu sát.
Cố Ly giơ tay xem đồng hồ, nói với tôi 6 giờ rưỡi rồi.
Tôi giật mình mở choàng mắt, bên cạnh Nam Tương vẫn điềm tĩnh cắt trứng, hai mắt khép hờ, hưởng thụ mộng cảnh ngọt ngào. Vào phút ấy tôi rất hận hai đứa nó.
Quy định chạy thể dục buổi sớm của trường tuyệt đối có thể xếp vào một trong ba việc bị mọi sinh viên căm ghét nhất. Nam Tương lợi dụng dung mạo xinh xắn đáng yêu của nó dụ dỗ một cậu sinh viên lớp dưới phụ trách việc điểm danh, cho nên hàng ngày cứ yên tâm cao gối mà ngủ. Cố Ly liên tục ba năm là “chiến sĩ Nhân dân tệ” một lần nữa chứng minh lý luận của nó: tiền là vạn năng. Còn Đường Uyển Như vốn dĩ là sinh viên thể thao, đương nhiên không cần tham gia.
Tôi đau khổ muốn chết, bỏ lại trứng ốp la, buông ra câu “Tớ hận các cậu,” rồi đứng dậy chuẩn bị đi. Nam Tương nhắm mắt, làm ra vẻ an nhàn nói với tôi: “Ngoài mẹ đẻ ra, có ai mà cậu không hận đâu chứ.”
Lúc tôi đứng dậy, Cố Ly cũng đứng lên, nói: “Tớ đi cùng cậu.”
Nam Tương bỗng tỉnh táo trong nháy mắt, nói bằng giọng minh mẫn lạ thường: “Ai trả tiền?”
Cố Ly lườm một cái, “Tớ trả rồi.”
Nam Tương rất hài lòng với câu trả lời này, nhắm mắt lại tiếp tục ăn trứng.
Sau mười lăm phút chạy vòng quanh hồ nhân tạo trong trường, đầu óc tôi cuối cùng cũng tỉnh táo ra trong hơi sương lạnh buốt, đồng thời cũng hiểu ra vì sao Cố Ly lại chạy cùng tôi. Chủ tịch Mao đã dạy, trận nào không chắc thì ta không đánh, Cố Ly từ trước tới nay chưa bao giờ làm việc vô nghĩa. Nó đang muốn moi chuyện của Nam Tương và Tịch Thành từ miệng tôi.
“Tớ không biết mà, mấy hôm nay tớ đều ngủ sớm, tớ còn download mấy đĩa nhạc mới, cứ nghe suốt, buổi tối cũng chẳng chuyện trò gì với Nam Tương, cậu biết mà, nó lên mạng rất muộn…” Tôi vừa chạy vừa trấn tĩnh nói.
Cố Ly cười nhạt một tiếng, nó dùng một phần tư khóe mắt liếc tôi, nói: “Lâm Tiêu, mỗi lần cậu nói dối, sẽ đều bịa ra các tình tiết hết sức rõ ràng thấu đáo, chỉ có một ý ‘tớ không biết’, lần nào cậu cũng có thể nói thành một bài tiểu luận dài ba trăm chữ.”
Tôi nhìn khuôn mặt trang điểm kỹ càng của Cố Ly (Chết tiệt, hơn 5 giờ sáng cũng có thể trang điểm hoàn hảo cả khuôn mặt, ngươi có mấy cánh tay chứ? Ngươi có phải là người không hả? Tối qua ngươi không tẩy trang à? Sao không đi đóng phim cho rồi?), mà tắc tị, cảm thấy trước mặt cô ả Bạch Xà này, mình chỉ là một con giun nhỏ.
Tôi hít sâu một hơi, vuốt ngực nói: “Nói cho cậu cũng được, nhưng cậu phải hứa là không ra tay với tớ hoặc Nam Tương đấy nhé.”
Cố Ly khinh miệt đáp: “Tớ chưa bao giờ đánh người.”
“Thôi đi ạ, lần trước không biết kẻ tiện nhân nào đã rứt đứt của tớ mười mấy sợi tóc.”
“Là Đường Uyển Như.” Cố Ly vô cùng bĩnh tĩnh nhìn tôi bốc phét, mắt không hề chớp.
Lúc chạy về đích, tôi định học cách của Nam Tương, tấn công bằng sắc đẹp. Tôi chọn một cậu chàng mặt đầy mụn trứng cá, da nhờn bóng trong đám ở hội sinh viên phụ trách điểm danh, bởi vì xuất phát điểm càng thấp khả năng thành công càng cao, tôi không thể nào ngay lập tức chọn ra một gã nhất nhì trong đội điền kinh được, số gái đẹp người ta từng gặp còn nhiều hơn số xu xèng tôi tích trữ ấy chứ.
Tôi giả giọng Lâm Chí Linh véo von nói với cậu chàng thật nhiều, tóm lại ý chính là: “Bạn có thể đánh dấu hết các buổi sau ình luôn một thể không?” Cậu chàng ngẩng đầu nhìn tôi rất lâu, tôi cũng không ngừng thể hiện các kiểu tư thế thẹn thùng, chỉ thiếu nước gác chân lên người cậu ta nữa thôi, sau rốt, cậu ta không nói một lời quay đầu đi mất.
Tôi tròn mắt há hốc miệng đứng nguyên tại chỗ, hồi lâu sau mới tỉnh, ý thức được mình đã thất bại. Trong khoảnh khắc ấy, tôi thấy mình đã bị tổn thương sâu sắc. Nếu nhất định bị tổn thương, tôi thà chạy đi tìm một chàng đẹp trai trong đội chạy cự ly ngắn, cái mặt chi chít mụn trứng cá kia, nhìn giống y như một quả vải, cái đồ… tinh tướng!
Cố Ly cảm thông đứng bên cạnh, vẻ mặt sung sướng trên sự đau khổ của người khác, nó giở “xoành xoạch” tờ báo trong tay, tâm trạng cực kỳ hoan hỉ, hỏi tôi: “Lát nữa cậu có tiết học không?”
Tôi mở thời khóa biểu, tiết học thứ nhất hôm nay lúc 12 giờ 15. Cố Ly vô cùng hài lòng, giơ ra một trang báo, chỉ vào một cái quảng cáo trên đó rồi bảo tôi: “Cậu không cảm thấy trung tâm SPA bằng thủy liệu pháp mới mở này trông rất hấp dẫn sao? Lại còn nằm ở ngay cạnh cổng sau trường nữa.”
Tôi lập tức phấn chấn tinh thần: “Ai trả tiền?”
Cố Ly nói: “Tớ.”
Thế là, tôi lập tức bấm ngay số điện thoại của Nam Tương, gọi nó mau chóng tập hợp. Nó hỏi một câu giống hệt tôi: “Ai trả tiền?”
Chúng tôi âm thầm mò ra cổng sau - gần đây số lần chúng tôi bỏ rơi Đường Uyển Như ngày càng nhiều. Lúc bước chân ra khỏi cổng trường, đột nhiên nhìn thấy Đường Uyển Như tay xách một túi bánh trôi Tàu, tóc buộc túm đứng trước mặt. Trên tóc là một sợi dây thun màu đỏ rất to....
Đường Uyển Như lập tức gia nhập đội quân SPA.
Trên đường đi, tôi để ý thấy mặt mũi Cố Ly và Nam Tương có vẻ trầm trọng.
Song Đường Uyển Như hình như đang vui, tuy rằng tối qua nó vẫn ngồi ở phòng khách vừa đắp mặt nạ, vừa khóc lóc chuyện Vệ Hải không cảm nhận được tình yêu thầm kín của nó, nhưng trông sắc mặt bây giờ, có vẻ nó đã hồi phục. Nhưng có khi đó chỉ là phút bùng lên của ngọn đèn trước khi phụt tắt. Nói thực lòng, bao nhiêu năm nay tôi vẫn không thể nào lý giải được hành vi kỳ quặc của Đường Uyển Như, triết lý sống và động lực trong cuộc sống của nó đều vượt xa khỏi phạm trù tri thức của tôi. Nam Tương từng nói nếu Nhà nước chịu bỏ ra một chút tinh lực nghiên cứu kỹ Đường Uyển Như, vậy thì chẳng cần lãng phí bao nhiêu công sức phát đi sóng tín hiệu gì gì đó ra ngoài vũ trụ để liên lạc với người ngoài hành tinh, chỉ cần bảo Đường Uyển Như gửi tin nhắn cho bọn họ là được rồi.
Trong trung tâm SPA thủy liệu pháp mới mở, đâu đâu cũng là ánh đèn hồng và các đồ gia dụng màu hồng phấn, phong cách lãng mạn tuyệt đối của thiếu nữ, chỗ nào cũng thấy rèm cửa sổ màu hồng và nến hồng, thậm chí bệ toilet cũng màu hồng luôn. Đường Uyển Như ngả người lên sofa trong một tư thế quái dị hết sức - nói thực tôi còn không rõ nó nằm hay đứng nữa, có lẽ hơi giống kiểu trồng cây chuối... Tư thế của nó hết sức phản nghịch - nó ôm lấy cái gối tựa hình trái tim màu hồng, nói một cách thẹn thùng: “Cái này đáng yêu thế... người ta thích quá...”
Cố Ly đứng cạnh tôi, ọe khan một tiếng... Tôi thấy mặt nó đã trắng bệch, hết sức khó chịu.
Nam Tương bịt tai bước thẳng vào phòng thay đồ luôn, vờ như không quen biết chúng tôi.
Tôi cũng lập tức bỏ rơi Đường Uyển Như, dìu Cố Ly trông như sắp ngất đến nơi, đi vào phòng thay đồ tắm.
Tắm xong ra, cô nhân viên phục vụ ăn mặc như y tá nhiệt tình dẫn dắt chúng tôi, giới thiệu các dịch vụ. Ánh mắt tôi và Cố Ly đều bị thu hút bởi mục ghi “Mát xa tinh dầu ngực và tuyến vú”. Đặc biệt là dòng chữ bên dưới “Tác dụng giúp ngực săn chắc, đàn hồi tốt, ngăn ngừa các bệnh nữ giới trẻ thường gặp như tắc nghẽn tuyến vú. Đồng thời, có thể thúc đẩy bầu vú phát dục một lần nữa.”
Nói thực lòng, cả tôi và Cố Ly đều bị câu cuối cùng đánh động. “Phát dục một lần nữa”, cách nói này nghe giống như “xổ số giải đặc biệt”, hết sức quyến rũ lại vô cùng không tưởng.
Chúng tôi từng nghe thấy Giản Khê và Cố Nguyên thảo luận về bộ ngực. Kết luận của họ từng khiến tôi và Cố Ly chiến tranh lạnh với họ hai tuần lễ.
Tôi và Cố Ly lập tức nhìn nhau, rồi ngoảnh mặt ra góc tường, ngượng nghịu chỉ ngón tay vào cái mục “Mát xa tinh dầu ngực và tuyến vú”, nói: “Cái này đi.” Do tâm trạng quá hồi hộp, ngón tay run run suýt thì chỉ xuống dòng dưới “Chăm sóc tử cung sau khi sinh”. (...)
Cảnh tượng tiếp theo khiến tôi và Cố Ly đều cảm thấy không khí có phần kỳ dị.
Tôi và Cố Ly mặt đối mặt, người nọ nhìn người kia bị một cô gái dùng tay nắn bóp ngực (...). Chúng tôi đều cảm thấy có vẻ hơi TMTH (too much too handle). Nhìn Cố Ly bị nắn bóp hết cả trên dưới, phải trái bộ ngực và khuôn mặt như màn hình máy vi tính của nó, tôi hơi khó thở. Tôi nghĩ bây giờ nếu Quan m Bồ Tát đang bay ngang qua đây, Người nhất định sẽ nhìn thấy một đám yêu khí đen tối bốc ra từ căn phòng này.
Cảnh tượng thực sự quá ư ngượng nghịu.
Cô nhân viên mát xa có lẽ cũng không chịu nổi áp lực im lặng này, định chuyện trò với Cố Ly, cô hỏi: “Các chị lần đầu đến đây nhỉ, có cần làm thẻ hội viên không ạ? Miễn phí, lại có thể giảm giá đấy ạ.”
Cố Ly nói không hề do dự: “Tất nhiên rồi.” Cô nhân viên mát xa cười tươi như hoa, hỏi: “Chị tên là gì ạ?”
Cố Ly nói thản nhiên: “Đường Uyển Như.”
Tôi lập tức hùa theo nó: “Tôi là Nam Tương, chữ Nam trong từ phương Nam, Tương là theo chữ Tương trong cách gọi tắt của tỉnh Hồ Nam, hồi mẹ tôi đặt tên cho tôi…”
Đúng lúc ấy, tôi thấy Cố Ly hốt nhiên trợn ngược mắt, cảm giác như đồng tử sắp vọt lên tận đỉnh đầu.
Bởi vì cửa phòng đột nhiên mở ra, tiếp đó là một âm thanh lanh lảnh: “Ối trời, Cố Ly, tớ tìm các cậu lâu lắm rồi, Lâm Tiêu, cậu cũng ở đây à, Nam Tương đâu?”
Tôi hơi nghẹt thở, đang định nói, chợt nghe thấy câu tiếp theo của Uyển Như: “Ối giời, các cậu vắt sữa làm gì?”
Hai mắt tôi tối sầm.
Quan Thế m có lẽ vào giờ phút ấy đã bực mình đến mức hạ giáng xuống mà quát: “Yêu vật!”
Đám con gái yếu ớt chúng tôi thấy Nam Tương trong phòng xông hơi.
Nói thực, tôi cũng không dám nhận nó. Toàn thân nó, bao gồm cả gương mặt đều trát một lớp bùn tảo biển màu xanh lục, trông giống như một xác chết đang rữa ra. Nhưng biểu hiện của nó lại vô cùng siêu thoát, tưởng như sắp bước sang bờ bên kia đến nơi. Ánh mắt nó cực kỳ yên định và an lành, cho đến khi nhìn thấy Đường Uyển Như, mới lộ ra sự kinh hãi khó lòng che giấu... cảm giác như nhìn thấy ma.
Chúng tôi ngồi xuống cạnh nó, hoàn toàn không muốn nghĩ tới Đường Uyển Như nữa.
Trong làn hơi nước, giọng Nam Tương du dương cất lên: “Lâm Tiêu, các cậu vừa đi đâu đấy?”
Tôi chưa kịp trả lời, giọng nói hừng hực khí phách sơn hà của Đường Uyển Như đã cuộn lên trong làn hơi: “Vắt sữa!”
Tôi tức ngực, đang định phản bác, Đường Uyển Như lại bổ sung một câu: “Cố Ly cũng vắt!”
Qua đám hơi mù, tôi thấy Cố Ly mặt nhăn lại, trông như sắp chết.
Nhưng, với trí thông minh của mình, Cố Ly dễ dàng tìm ra cơ hội phản công. Khi Đường Uyển Như kéo chiếc khăn bông quấn quanh ngực ra kêu: “Nóng chết đi được, tớ cảm thấy mình sắp biến thành cua hấp rồi!” Cố Ly liền bổ sung ngay lập tức: “Cậu chắc chắn là cua ở hồ Dương Đăng rồi, nhìn chỗ thịt này xem, vừa to đùng lại vừa rắn chắc.”
Nam Tương chẳng quản toàn thân đắp bùn xanh, tức tốc lao vào Uyển Như, ôm chặt lấy nó, để tránh một cục diện nếu xảy ra thì không thể vãn hồi - phải biết rằng, hình ảnh mấy ả lõa lồ đánh nhau đủ để lên trang nhất báo Tân Dân buổi chiều rồi, huống hồ một cô trong số đó khắp thân mình đều là bùn xanh... không khéo còn lên cả mấy tờ báo khoa học, thăm dò người ngoài hành tinh cũng nên.
Ai mà chẳng muốn xem mấy cô nàng khỏa thân đánh nhau trong phòng xông hơi. Tôi âm thầm dịch xa Cố Ly một chút, chỉ sợ trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết. Lần trước, nó cầm cái gối ném Uyển Như, không hiểu thế nào lại ném thẳng vào tôi, khiến tôi ngã từ trên giường xuống đất, độ văng cao trên không đủ để khiến quán quân môn nhảy ngựa Lý Tiểu Bằng tức mà chết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...