Tiểu thời đại 1.0

Tôi ngửi thấy mùi vị tươi mới giống như mùi cỏ trên cơ thể Giản Khê, nắng xuân rọi vào mi mắt, cảm thấy cuộc đời thật hạnh phúc. Nếu không có chuyện của Cố Ly Cố Nguyên, cuộc đời chẳng phải hoàn mỹ đến mức gần như hư ảo rồi sao.
Tốn hết một buổi sáng, tôi và Giản Khê đi đến kết luận: Phải làm cho Cố Ly ốm, lúc thân thể suy nhược nhất, bảo Cố Nguyên tới chăm sóc, mọi vấn đề sau đó sẽ kết thúc không lời.
Tôi và Nam Tương tức tốc hành động.
Hai ngày tiếp đó, để đạt mục đích, chúng tôi quyết định không từ thủ đoạn nào.
Nếu Cố Ly đang tắm, đứng ngoài phải tắt ngay bình nước nóng, hoặc lúc nó vừa ngủ dậy, phải tắt ngay điều hòa, mở toang hết cửa sổ ra.
Còn khi nó ngủ rồi thì phải lén chỉnh điều hòa trong phòng nó sang chế độ lạnh.
Kế hoạch của chúng tôi thậm chí còn tính đến phương án để Uyển Như ra tay đẩy Cố Ly xuống hồ. Tất nhiên, Uyển Như hét ầm lên xông vào đánh hai đứa, nó nói thà đẩy thầy hiệu trưởng xuống hồ còn hơn đẩy Cố Ly.
Chịu tác động của những hành động điên cuồng này, tôi và Nam Tương đã thành công, cả hai đứa đều bị cảm sốt. (...)
Chúng tôi chỉ còn biết ngồi rúc trong chăn, nhìn nhau ai oán, lại còn bị Cố Ly hắt hủi, những ly cốc chúng tôi đã uống, hay đồ ăn chúng tôi động đũa vào, nó đều đẩy ra thật xa. Nó thậm chí không cho chúng tôi dùng khăn giấy trong phòng khách, không có việc gì thì cấm lê la ở đó. Nhìn bộ dạng ấy, nếu không phải vì quá phiền phức, chắc chắn nó đã mua bộ thiết bị khử trùng về để trong phòng rồi nhốt tôi và Nam Tương vào mà cách ly. Nam Tương nghẹn ngào: “Tớ bị cảm cúm, chứ không phải bị ôn dịch!”
Đường Uyển Như cũng xua đuổi chúng tôi. Điều này thì cả tôi và Nam Tương đều không sao chấp nhận nổi. Khi chúng tôi ở phòng khách, nó tuyệt đối không ra khỏi phòng ngủ. Ở trường gặp chúng tôi, nó bịt mũi từ xa, hét lên rồi tránh ngay. Nó làm bộ dạng cứ như chúng tôi mắc bệnh dại vậy.
Nam Tương đứng trước cửa phòng Đường Uyển Như, dùng cái giọng nghèn nghẹt như bị bóp mũi hét lên: “Đường Uyển Như! Loại người như cậu, cho dù có bỏ virus cúm vào canh uống cũng chẳng sao đâu! Uyển Như kim cương! Rắn như kim cương!”
Cửa mở ra, Cố Ly đeo khẩu trang, chỉ hở hai con mắt, hỏi tôi: Siêu thị trong trường có bán chất diệt trùng không nhỉ?”
Chớp mắt đã tới thứ Sáu, tôi uống gấp đôi liều thuốc cảm cúm, thêm ba ly cà phê, nhìn sắc mặt xanh xao của mình trong gương, xoay người nhặt lấy cái túi, đến trụ sở tạp chí M.E.
Kitty hỏi đi hỏi lại rốt cuộc tôi có cần cô ta làm thay không, tôi kiên quyết từ chối.
Bị thương vẫn không rời hỏa tuyến. Bà đây không tin mỗi căn bệnh cảm cúm mà quật ngã được mình. Huống hồ lúc trước Kitty chân bị quấn băng, vẫn cứ giày cao gót chạy tới chạy lui, cảm cúm thì có đáng gì, đợi khi nào phát hiện mắc ung thư tôi khắc viết đơn xin nghỉ ốm.
Tôi nhìn bảng công việc trong ngày, quan trọng nhất là cuộc gặp lúc 10 giờ sáng giữa Cung Minh và đại diện hãng Chanel bàn về hợp tác quảng cáo cho sản phẩm nước hoa mới của họ trong mùa này.
Ngoài ra, còn có bộ vest của Cung Minh cần phải lấy ở tiệm giặt về (lúc tôi mang đến, người ở tiệm giặt cứ hỏi đi hỏi lại bộ quần áo phải đồ bẩn thật không).
Con chó anh ta nuôi cần được kiểm tra sức khỏe (con Gấu Trắng đứng thẳng lên còn cao hơn cả tôi, tôi luôn nơm nớp sợ chẳng may bị nó cưỡng đoạt).
Máy tăng ẩm nhà anh ta cần sửa chữa (tôi chưa gặp nhà ai liên tục bật điều hòa 24/24).
Anh ta xem xong ảnh một loại vợt cầu lông mới, tôi phải nghĩ cách mua bằng được cho anh ta (việc này tôi đã hỏi Đường Uyển Như, bố nó có thể giúp tôi mua ở nước ngoài).
Còn một số sách anh ta chỉ định (tôi đã đặt mua qua mạng, hôm qua người quản lý văn thư của công ty thông báo đã nhận được).
Tôi sờ trán, cảm thấy không quá nóng, ít nhất tôi vẫn đang đủ tỉnh táo nhớ được các chuyện này.
Nhận một lô sách cuốn nào cuốn nấy dày bịch từ phòng chuyển phát, tôi cẩn thận xếp tất cả lên bàn của Cung Minh, tiện tay treo luôn bộ lễ phục vào tủ quần áo trong phòng.
Lúc rót nước tinh khiết vào cái ly của Cung Minh, đầu óc tôi vẫn lo nghĩ chuyện của Cố Ly. Cơn cảm cúm chưa thôi hành hạ tôi, tuy nước mũi không chảy nữa, nhưng toàn thân cứ đờ đẫn vì tác dụng phụ của thuốc. Tôi vỗ mạnh vào mặt, ép mình tỉnh táo.
Nhìn đồng hồ, đã 9 giờ 45 phút, tôi về bàn mình, cầm cặp tài liệu, đến phòng họp.
Tôi mở cửa phòng họp, Cung Minh đã ngồi bên bàn.
Anh ta mặc bộ vest đen tuyền của Gucci. Nơi cổ áo sơ mi, một sợi cà vạt trắng được thắt cực khéo, tôi nhớ đã từng thấy trên một tạp chí thời trang, đây là cách thắt cà vạt mới nhất đang mốt năm nay.
Tôi thận trọng kéo ghế, ngồi xuống cạnh anh ta.
Anh ta khẽ quay đầu sang, vô cảm nhìn tôi, tôi bất giác run run. Cặp mắt dài hẹp như của một con thú nheo lại nhìn tôi, hàng mi dài dày rợp che ánh mắt khiến tôi không nhận được bất kỳ thông tin nào, không biết anh ta muốn chào tôi, hay là có điều muốn nói. Cặp lông mày đậm được chăm chút kỹ của anh ta hơi cau cau, nhưng tôi vẫn không hiểu ý, chỉ lúng túng cười cười gật gật, “Chào anh ạ.”
Anh ta đặt xấp tài liệu xuống, ngoảnh hẳn khuôn mặt trắng xanh như tờ giấy về phía tôi, ngán ngẩm cất giọng lạnh lùng: “Ly của tôi.”
Tôi sực tỉnh ngộ, vội cúi đầu đi lấy nước.

Cuộc họp tiến hành được một nửa thời gian, tác dụng của thuốc cảm cúm làm tôi suýt ngủ gật, thậm chí đã bất cẩn ngáp vài cái. Cung Minh đang nói chuyện với đối tác đàn ông chừng bốn mươi tuổi, nghe tiếng động tôi gây ra, quay đầu nhìn, ánh mắt ấy đủ để tôi tỉnh táo như ngọn đèn tàn vụt sáng.
Mấy phút sau, người đàn ông trung tuổi tên Ken hỏi:
“Biệt san quảng cáo kỳ này của các anh dùng loại giấy và công nghệ gì?”
Cung Minh quay đầu nhìn tôi, tôi tức tốc lật tài liệu tìm đi tìm lại hai lượt, khẽ đáp: “Dùng loại giấy duy mỹ siêu cảm giác E402, định lượng 140 gram.”
Đối tác hỏi lại: “Tôi không phải người ở nhà máy giấy, cô nói ký hiệu với tôi chẳng có ý nghĩa gì. Loại giấy ấy rốt cuộc như thế nào?”
Bị đối tác hỏi vặn, tôi chẳng biết đối đáp thế nào đành quay sang Cung Minh, Cung Minh cũng đang nhìn tôi với ánh mắt nghi hoặc. Tôi sực nhớ loại giấy này do người ở bộ phận in trực tiếp quyết định, không phải do Cung Minh chọn.
Trong phút chốc, trong đầu tôi có hàng loạt dòng chữ chạy qua, “làm thế nào bây giờ, căng thẳng quá”, “không sao, thư giãn đi, mày làm được mà”, “chết rồi”, thậm chí còn có “tại sao khủng long bị tuyệt chủng” nữa. Tôi ấp a ấp úng, như bị nắm lưỡi, lắp bắp: “À, bề mặt bóng, nhưng lại không quá bóng, ừm, có cảm giác hơi sần... nhưng thực ra cũng không quá sần...”
Tôi liếc mắt nhìn Cung Minh, khuôn mặt anh ta giống như vừa lấy từ trong tủ lạnh ra. Tôi căng thẳng đến nỗi không thốt nên lời.
Ken vứt tập tài liệu trên tay xuống, hai tay chắp ra sau gáy, ngả người lên lưng ghế: “Rốt cuộc tòa soạn các vị có ai có thể giải thích cho tôi cái loại E402 quái quỷ này là thứ gì không?”
Cung Minh kéo điện thoại trong phòng họp lại gần, ấn nút loa, bấm phím gọi nhanh số “1”. Đầu dây kia mới nghe kêu một tiếng đã có người bắt máy ngay, giọng cực kỳ điềm tĩnh mà lại uyển chuyển dễ nghe.
“Xin chào, tôi là trợ lý của ngài Cung Minh.”
“Kitty, là tôi. Cô có thể giải thích cho ông Chung đây loại giấy biệt san quảng cáo chúng ta sử dụng là thế nào không?”
“OK, không vấn đề gì. Thưa ông Chung, ngài có nhớ tờ gấp trong trang quảng cáo thời trang xuân mà các vị hợp tác với tạp chí VOGUE năm 2007 không?”
Ken nhích người lại, nói: “Là số tháng mấy?”
“VOGUE tháng 12 năm 2007. Loại giấy của tờ gấp đó chính là E402 duy mỹ siêu cảm giác, nhưng đó là loại định lượng 100 gram, loại chúng tôi sử dụng lần này định lượng 140 gram, định lượng càng cao, giấy sẽ càng dày và chắc chắn, cho nên hình ảnh biểu hiện sẽ càng tinh tế. Loại giấy chất lượng này tạo ấn tượng khá cao quý, không giống giấy thông thường, chi tiết của hình ảnh thể hiện rõ nét hơn nhiều.”
“Được rồi, cảm ơn Kitty.”
“Không có gì, thưa ông Chung. Nếu ngài cần, tôi có thể lấy một tờ biệt san mẫu bên phòng chế bản mang đến cho ngài xem.”
“Như thế thì tốt nhất đó.”
“Vâng, mười lăm phút nữa tôi sẽ tới. Mong ngài đợi một chút.”
Vẻ mặt của Ken đã dễ chịu hơn đôi chút, Cung Minh cầm cặp tài liệu, tiếp tục bàn bạc với ông ta các chi tiết sau đó.
Nói thực lòng, trong cả quá trình đối thoại, nghe giọng nói điềm tĩnh mà thanh thoát của Kitty, mọi lời đáp đều chính xác rõ ràng, tôi vô cùng xấu hổ. Cảm giác nhục nhã trong tim nhanh chóng trào lên cổ họng. Một đứa từ nhỏ tới lớn đều luôn lĩnh học bổng, ở trường được thầy cô cưng chiều như tôi, đây là lần đầu tiên phải tự ti đến thế.
Gặp những nữ sinh xinh đẹp, ví dụ Nam Tương, tôi sẽ tự ti.
Gặp những người có tiền, ví dụ Cố Ly, tôi cũng sẽ tự ti.
Nhưng tất cả đều không khiến tôi đau đớn sâu sắc, bởi vì tôi không coi là quan trọng, đều do ông trời, không cách nào thay đổi, và tôi cũng có khối thứ nhiều người không bằng, đó gọi là nguyên tắc sinh tồn “trông lên thì chẳng bằng ai, trông xuống lại chẳng thấy ai bằng mình” của con người.
Nhưng, ở bên bàn họp, bị Kitty ung dung duyên dáng đánh bại, tôi cảm thấy hoàn toàn không có sức lực chống trả.
Hai mươi phút sau, khi Kitty ăn vận bộ đồ trang nhã lịch sự, chân đi giày cao gót 10 phân, trang điểm tỉ mỉ xuất hiện trong phòng họp, toàn bộ đàn ông của công ty Chanel đều nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ.
Cô điềm tĩnh rút ra một tập giấy đã được đóng bằng tay từ trong cặp tài liệu ra, nhẹ nhàng đặt trước mặt Cung Minh.
Cung Minh gật đầu với cô, không biết tôi hoang tưởng hay làm sao, bỗng dưng cảm thấy trong khoảnh khắc đó, Cung Minh đã mỉm cười với cô.
Cung Minh quay đầu lại, nói với tôi bằng vẻ mặt vô cảm: “Lâm Tiêu, cô đi mua bảy ly cà phê Starbucks lên đây.”
Tôi đứng dậy, cố nén nước mắt, gật gật đầu, quay người bước khỏi phòng họp. Lúc khẽ đóng cửa, tôi nghe thấy người đàn ông tên Ken nói với Cung Minh bằng giọng giễu cợt: “Anh có thể phát cho cô ta thêm ít tiền, để cô ta mua đôi giày ra hồn một chút chứ?”

Tôi cúi đầu nhìn đôi giày thể thao có logo Cỏ ba lá dưới chân, nước mắt sắp theo đà chảy xuống.
Đó là năm 2006, Giản Khê phải đứng trước cửa hàng Adidas trên đường Hoài Hải xếp hàng ba tiếng đồng hồ mới mua được đôi giày phiên bản giới hạn này. Anh có một đôi giày nam, tôi thì một đôi nữ. Lúc tặng tôi, khuôn mặt anh tràn trề niềm vui, giống như hồi nhỏ được cho tiền mừng tuổi.
Nhưng dù cho số lượng loại giày này trên thế giới có là bao nhiêu, phải xếp hàng bao lâu mới mua được, thì trong giới thời trang ở Thượng Hải này, giày thể thao vĩnh viễn không thể sánh cùng giày cao gót nhọn.
Tôi xách đủ bảy ly cà phê, đứng ở tầng dưới công ty, không còn mặt mũi nào đi lên.
Tôi ngồi xuống bậc thềm trước cửa, rút điện thoại gọi cho Giản Khê.
Tôi vừa khóc vừa kể nỗi ấm ức của mình, tả lại ánh mắt lạnh lùng của Cung Minh và năng lực gấp tôi cả chục lần của Kitty, nhưng không nhắc đến nụ cười Cung Minh dành cho Kitty.
Đến lúc tôi nghẹn ngào kể không rõ tới đoạn bọn họ giễu cợt đôi giày của tôi, Giản Khê tức giận quát to trong điện thoại.
Tôi khóc một lát nữa rồi tắt máy.
Tôi vội vã mang cà phê lên. Tuy tôi không giỏi như Kitty, nhưng ít nhất cũng vẫn làm được việc đi mua cà phê. Lúc bước tới cửa phòng họp, Kitty đã đứng ở cửa đợi sẵn. Cô nhìn thấy đôi mắt mọng đỏ rõ ràng là vừa khóc xong của tôi, không nói gì, chỉ túi cà phê trong tay tôi, hỏi: “Tôi không thể không nhắc cô, ly cà phê của Cung Minh đã cho thêm hai phần đường vào chưa?”
“Á!” Tay tôi khẽ run, suýt nữa thì làm rơi cả chỗ cà phê. Kitty có vẻ như đã đoán được từ trước, bình tĩnh bước lại bàn làm việc, mở ngăn kéo, lấy ra hai gói đường của Starbucks, nhanh chóng đổ vào. Sau đó đón lấy hết các phần cà phê khác, lắc lắc đầu với tôi, đẩy cửa phòng họp, nhẹ nhàng đặt cà phê lên bàn.
Tôi thấy Kitty lặng lẽ ngồi bên cạnh Cung Minh, cúi đầu ghi chép rất nhanh trên cuốn sổ tay, thỉnh thoảng khi Cung Minh quay qua hỏi, cô thấp giọng nhắc anh ta. Lúc một người nước ngoài phát biểu, cô trả lời bằng tiếng Anh vô cùng lưu loát.
Tôi đứng một bên, không biết nên ngồi vào chỗ, hay nên rút lui.
Cung Minh ngẩng đầu thấy tôi đứng bên ngoài cửa kính, anh ta trưng khuôn mặt tuấn tú xanh lét nhìn tôi giây lát, rồi vô cảm phẩy tay.
Lòng bàn tay anh ta hướng vào mình, mu bàn tay hướng ra phía tôi, phẩy nhẹ hai cái ra ngoài.
Tôi quay người bước khỏi phòng họp.
Thực lòng, tôi thà để Cung Minh nổi nóng với tôi, chứ không phải làm động tác phẩy tay như thế. Cảm giác tồi tệ như thể bị anh ta từ xa tát cho hai phát.
Tôi về chỗ, gục khóc trên bàn phím, nước mắt giọt cả vào một vài khe phím.
Khóc một hồi, tôi bật máy tính lên, đang chờ khởi động xong, chợt thấy một tập tài liệu để trên mặt bàn. Bên trên viết “Gửi Lâm Tiêu”, tiêu đề là “Một số tài liệu liên quan tới cuộc họp”, ký tên Kitty.
Tôi mở ra, bên trong là tất cả thông tin có liên quan, kể cả thông tin về giấy má.
“Nếu đối tác hỏi cụ thể giấy như thế nào, bảo họ đó là loại giấy giống như tờ gấp quảng cáo thời trang xuân trong số tháng 12 năm 2007 của tạp chí VOGUE mà họ từng làm.”
“Nhưng định lượng đã tăng, là 140 gram.”
“Để chắc ăn, cô có thể hỏi phòng chế bản lấy mấy tờ giấy mẫu đã in, đóng thành quyển.”
Lúc đó, máy tính đã tự động đăng nhập vào MSN, một hộp thoại hiện ra, là tin nhắn Kitty gửi cho tôi: “Lâm Tiêu, tôi để tài liệu trên bàn. Cô nhớ đọc.”
Tôi ngồi ngây ra, nỗi nhục nhã nóng rát trên mặt, không cách nào xóa nổi.
Gần 12 giờ, cuộc họp kết thúc. Đại diện của hãng Chanel mỉm cười hài lòng ra về.
Cung Minh về phòng, tiếp tục làm việc của anh ta. Kitty bước tới trước mặt tôi, nhìn tôi, nói: “Tôi không an ủi cô đâu. Tôi cảm thấy việc hôm nay là cô tự chuốc lấy thôi.”
Tôi gật đầu. Trong lòng tôi cũng thừa nhận như vậy.
“Chỉ có điều, tôi cũng muốn nói với cô, lúc tôi ở vị trí của cô, khi vừa vào công ty, tôi còn phạm lỗi nhiều hơn cô gấp mấy lần. Hồi đó ngày nào tôi cũng khóc.”
Tôi ngẩng đầu, ngước nhìn Kitty với ánh mắt như không dám tin đó là sự thật, người phụ nữ không gì không thể, giống như siêu nhân trong ấn tượng của tôi. Cô nháy mắt với tôi một cái.

Trước khi quay người đi, cô nói: “Việc còn lại giao cho cô đấy. Tôi phải về dự tiệc sinh nhật của ba tôi đây, hôm nay là sinh nhật lần thứ 60 của ông.”
Tôi há miệng nhìn bóng cô rời đi, trong lòng trào dâng bao xúc cảm, không biết nói gì.
Chúng ta bao giờ cũng sùng bái những con người chói sáng.
Chúng ta luôn cảm thấy họ giống thần thánh.
Bọn họ dùng sức mạnh và mê lực bất khả cưỡng lại để chinh phục thế giới.
Ví như Cung Minh đang gọi điện thoại, ví như Kitty vừa mới rời đi.
Nhưng chúng ta không bao giờ biết được, họ đã phải trả giá như thế nào để đổi lấy cuộc sống lấp lánh chói sáng ấy.
Cung Minh mà tôi thấy, được các món đồ của Prada và Dior làm cho chói sáng, hằng ngày được đưa đón bằng xe BMW, đôi chân dường như chưa hề dính bụi đất. Gót giày của anh ta có lúc còn sạch hơn mặt giày của chúng tôi. Anh ta vung vẩy tiền bạc, hưởng thụ cuộc sống, mua một chiếc cốc giá bằng lương tháng người bình thường. Anh ta lạnh lùng, bất cận nhân tình. Anh ta coi thường rất nhiều thứ, anh ta khinh miệt giẫm gót giày lên kẻ khác.
Kitty mà tôi luôn mê đắm trong những bộ đồ đẹp đẽ và những đôi giày đắt tiền, theo đuổi vẻ đẹp bề ngoài phàm tục, mồm miệng ngọt xớt, lúc nào cũng toan tính để được thăng chức.
Cố Ly mà tôi thấy, toàn tiêu tiền của bố, miệng lưỡi lúc nào cũng khắc nghiệt chế giễu những anh chàng vẻ ngoài dung tục, tìm đủ mọi cách chỉ để mua một món hàng hiệu phiên bản giới hạn đắt tiền, dùng chưa tới một tháng đã vứt xó ở nhà.
Nhưng có những phần tôi chưa nhìn thấy được nơi họ tỏa sáng lấp lánh trong màn đêm.
Khi tôi ngủ vùi trong ổ chăn, khi tôi vui buồn với tình yêu, khi tôi nằm vô vị trên sofa xem những bộ phim sến vớ vẩn trên tivi, bọn họ đã uống cạn thêm một ly cà phê, dụi mắt, tiếp tục công việc mới. Bọn họ ôm điện thoại nhắm mắt nghỉ ngơi một giờ trên sofa.
Cố Ly, cũng bằng ấy thời gian giống tôi, đã cùng lúc xong bằng cử nhân của hai chuyên ngành. Trực giác nhạy bén với thị trường tiền tệ và khả năng phân tích chuyên nghiệp với kinh tế tài chính đều đủ khiến nó chen chân được vào hàng ngũ cấp cao ngay sau khi tốt nghiệp.
Thế giới vật chất rực rỡ màu sắc đang xoay tròn.
Chốn nhân gian lạnh lẽo trao đổi ngang giá, tàn nhẫn nhất và cũng công bằng nhất.
Cung Minh nhắn qua MSN rằng anh ta cần ra ngoài, bảo lái xe đợi anh ta dưới lầu.
Tôi vội vàng gọi điện thoại.
Sau đó anh ta nói với tôi, cô có thể đi về rồi.
Tôi xách túi, buồn bã rời công ty.
Lúc đi ra sảnh lớn, tôi trông thấy Giản Khê trước cửa công ty. Anh đeo túi Diesel quai chéo đứng bên đường, đẹp trai như tất cả các chàng trai đang tuổi thanh xuân hừng hực.
Tôi nhìn anh, mắt dâng đầy nước mắt. Anh nháy mắt với tôi, qua làn nước mắt, nụ cười ấm áp của anh như sáng lên lấp lánh, giống vàng mặt trời nhỏ xíu.
Tôi bước về phía anh, anh đón lấy cái túi trong tay tôi, sau đó dang tay ôm tôi vào lòng.
Anh áp má vào tai tôi, khẽ cọ cọ, an ủi: “Đừng buồn. Anh đưa em về nhà.”
Tôi gật gật đầu, sau đó lại nghe tiếng anh hỏi: “Kia chính là gã sếp biến thái của em hả?”
Tôi vội thoát khỏi vòng tay anh, quay đầu lại, Cung Minh đứng bên đường, đang nhìn tôi. Phía sau lưng, một chiếc BMW chầm chậm đi tới.
Bộ đồ Gucci khiến dáng Cung Minh càng thêm mảnh khảnh, tôi từng trông thấy chiếc túi trên tay anh ta, nó được bày trong tủ hàng mẫu không bán ở hãng LV, anh ta nhìn tôi bằng khuôn mặt vô cảm, không nói gì. Giống như một người mẫu nước ngoài đứng bên đường đại ống kính chụp hình. Thần sắc lãnh đạm và mái tóc đen thẳm như màn đêm khiến anh ta tựa một người máy tinh xảo. Tôi quay đầu nhìn trộm Giản Khê, anh đang nhìn Cung Minh, trên gương mặt hiện ra nét lạnh lùng có đôi phần đối địch.
Trong lúc hai người đối mặt như thế, tôi cảm thấy cơ thể Giản Khê dần trở nên cứng đờ.
Tài xế xuống xe cung kính mở cửa cho Cung Minh, anh ta xoay người ngồi vào ghế sau.
Cửa kính từ từ đóng lên, khuôn mặt nghiêng nghiêng hoàn mỹ của Cung Minh biến mất.
Giản Khê kéo tôi, trầm giọng: “Về thôi.”
Những chiếc xe hơi cao cấp màu đen lướt nhanh trên đường Hoài Hải, cây ngô đồng Pháp cực lớn bên đường lọc nắng hắt xuống những bóng râm. Trong những khung kính sạch như lau như li của các cửa hàng đồ xa xỉ, manơcanh phô diễn mốt của mùa sau. Bọn họ giống Cung Minh, khuôn mặt u ám đầy tà khí, nhưng đẹp trai chết người.
Rất nhiều cô gái trẻ trang điểm kỹ lưỡng, giày gót nhọn gõ thoăn thoắt trên đường, vừa đi vừa nói tiếng Anh vào điện thoại, thoáng cái đã xoay người mất hút trong những tòa nhà văn phòng cao cấp dọc đường Hoài Hải.
Còn rất nhiều cô gái trẻ khác, để mặt mộc, chân giày thể thao, mặc những bộ đồ trẻ trung dễ thương, nắm tay một chàng trai trẻ tóc nhuộm vàng mỉm cười hạnh phúc.
Tôi là một trong những cô gái đó.
Chúng tôi là hai dòng khí lưu hoàn toàn khác nhau xoắn xuýt giao nhau, đến từ Nam Cực và Bắc Cực của thế giới, hội tụ tại bầu trời Thượng Hải.

Sức nóng của tuổi trẻ và luồng khí lạnh của sức mạnh.
Còn trong khuôn viên trường đại học như chốn địa đàng không bon chen với đời kia, Đường Uyển Như ôm tâm trạng của kẻ yêu lần đầu, xem đi xem lại chiếc hộp trong túi.
Nó đang đợi đội nam kết thúc buổi tập.
Vệ Hải thay quần áo xong, bước ra khỏi nhà thể chất, nó vội rảo chân bước tới, thậm chí còn mặc váy.
Nó rút hộp cơm ra, nói với Vệ Hải trong hộp là cơm cuộn nó làm, rất ngon.
Vệ Hải thoáng ngạc nhiên, rồi bật cười thích thú. Anh hơi ngại ngùng nhưng cũng rất vui vẻ. Anh gãi gãi đầu, nói: “Cảm ơn nhé, đúng lúc mình phải đến thư viện, không kịp ăn cơm.” Anh xoa xoa bụng, làm bộ như đang đói lắm.
Nó dõi mắt tiễn Vệ Hải cầm hộp cơm đi, trái tim ngọt ngào như một bát mật ong nóng ấm.
Vệ Hải bước được mấy bước, quay đầu lại mỉm cười, để lộ hàm răng trắng bóng đều tăm tắp, anh nói: “Có thể cho bạn gái mình ăn cùng không, cô ấy thích ăn cơm cuộn lắm.”
Đường Uyển Như lặng đi, dường như vẫn chưa kịp phản ứng, hoang mang gật gật đầu, nói: “Ờ, được thôi.”
Vệ Hải lại cười, chạy về phía thư viện.
Dưới bóng cây xanh mát, thân hình cao lớn ấy đã xuất hiện vô số lần trong những giấc mơ của Đường Uyển Như.
Đường Uyển Như đứng ngây ra tại chỗ, mấy phút trước còn chìm đắm trong niềm vui ngọt ngào, vậy mà mấy phút sau, nó đã giống cái tivi bị giật đứt dây nguồn, tịt ngóm cả tiếng.
Lúc lâu sau, rốt cuộc nó òa khóc, nước mắt làm nhòe nhoẹt khuôn mặt sáng nay nó mất hơn tiếng đồng hồ mới trang điểm xong.
Một phía khác trong trường, Cố Ly một mình trong ký túc, đứng bất động giữa phòng khách.
Ban nãy bà quản lý ký túc xá nói có người gửi đồ cho nó. Nó xuống lầu nhận một hộp bìa các tông rất lớn.
Mở ra, bên trong toàn là quà nó tặng Cố Nguyên.
Một đôi giày thể thao phiên bản giới hạn của D&G, một quả bóng có chữ ký của Phạm Chí Nghị, một chiếc áo len hiệu Kenzo, một cuốn sổ Moleskine giống hệt cuốn nó đang dùng, một đôi găng tay LV, một cái khăn quàng LV.
Nó đứng trước cái hộp mở tung, rồi từ từ khuỵu xuống, úp mặt vào đầu gối.
Về đến nhà, tôi đi luôn vào buồng tắm, mệt mỏi như vừa làm việc đủ 24 tiếng đồng hồ.
Giản Khê đã quen với bố mẹ tôi, đang cùng trò chuyện trong phòng khách. Trong lúc tôi mở nước và tìm quần áo, Giản Khê đã giúp mẹ tôi gọt xong một quả táo. Anh quay đầu nheo mắt cười hỏi tôi. “Lâm Tiêu có ăn không, anh gọt cho?”
Tôi xua xua tay.
Tôi mở vòi hoa sen hết cỡ, đứng thần ra, để mặc nước chảy từ đầu xuống mặt.
Thực ra tôi có rất nhiều nước mắt chưa chảy hết, bây giờ phải cho chúng trào nốt ra.
Một lúc sau, tôi nghe tiếng Giản Khê ngoài cửa, anh nói: “Lâm Tiêu, anh về đây.”
Tôi hỏi: “Sao vội về thế, đã nói là chờ em mà? Em tắm xong ngay đây.”
Anh cười bảo: “Mẹ đang ở nhà chờ anh về ăn cơm. Nếu không phải vì em khóc trong điện thoại, anh đã không ra ngoài đón em rồi.”
Tôi nói: “Ừm, được rồi.”
Sau đó, tôi nghe tiếng anh chào bố mẹ.
Nhưng có một việc tôi không hề biết, lúc anh nằm trên giường phòng tôi, nhìn thấy túi của tôi đang mở, bên trong lộn xộn đủ loại giấy tờ và mỹ phẩm, anh lắc đầu cười, rồi giúp tôi sắp xếp lại, cho đến khi nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương của Cung Minh.
Ánh sáng viên kim cương ấy tỏa ra như mũi kim đâm vào mắt anh.
Anh không nói gì, lặng lẽ nhét chiếc nhẫn trở lại.
Và bước tới trước cửa phòng tắm, dịu dàng nói chuyện với tôi.
Dưới làn nước ấm, nước mắt tôi chảy dọc xuống cổ, tới vai, rồi tới tận gót chân.
Bên ngoài vang lên tiếng Giản Khê đóng cửa. Động tác của anh lúc nào cũng dịu dàng. Tiếng đóng cửa rất khẽ, tựa như tiếng thở dài ngắn ngủi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui