“Ngươi chỉ cần nhớ kĩ chuyện đã đồng ý với bổn Vương Phi” Sắc mặt Vân Khương Mịch âm trầm.
“Vâng! Nô tỳ ghi nhớ trong lòng! Chờ Vương Phi mang nô tỳ tiến cung gặp Đức Phi và Cửu Công Chúa, nô tỳ nhất định sẽ kể hết chuyện năm đó ral” Nàng ta khóc: “Nô tỳ không dám giấu diếm dù chỉ một chữ!” Nói vài câu dài như thế, cuống họng nàng ta càng thêm nghẹn.
Bích Yên sợ nghẹn giọng, cũng khó chịu mà ngừng lại.
Buổi chiều ngày hôm sau, Vân Khương Mịch mang theo Bích Yên tiến cung.
Bây giờ, thái độ của Mặc Lệ Nga với nàng tương đối mơ hồ.
Không cự tuyệt ngoài cửa, cũng không thân mật tiếp đón, nhưng có thể thấy rõ nàng ta vẫn tương đối bài xích nàng.
Lần này, Vân Khương Mịch tiến đến cung Vị Ương cũng không có Mặc Phùng Dương đi cùng, Mặc Lệ Nga mới cho mở cửa.
Nàng dẫn theo Bích Yên, trực tiếp đi vào tẩm điện.
Mặc Lệ Nga còn đang ngẩn người.
Bốn năm qua, chuyện nàng ta làm nhiều nhất mỗi ngày, chính là ngẩn người.
Thấy Vân Khương Mịch đến, trong mắt nàng ta hiện lên một tia phức tạp: “Ngươi lại đến làm gì?” Cứ quấy rầy nàng ta mãi, không cảm thấy mệt à?!
“Mang chứng cứ đến cho muội đâ Vân Khương Mịch mỉm cười, để lộ ra Bích Yên đang ở sau lưng.
Mặc Lệ Nga nhìn nàng một chút, liếc mắt: “Nàng ta cũng không biết nói chuyện, mang nàng ta đến làm gì? Những lời ngươi nói lúc trước, bổn Công Chúa không chất vấn trước mặt ngươi, cũng là nể mặt Thất ca ca”
“Sau này, nếu ngươi còn dám nói xấu Tam tẩu, bổn Công Chúa cũng không khách sáo với ngươi!” Hóa ra, nàng ta đều là nể mặt Mặc Phùng Dương…
Vân khương Mịch cười khẽ: “Lúc trước, ta cho rằng Cửu Công Chúa là người thông minh”
“Nhưng mà hôm nay xem ra, cũng chỉ đến thế mà thôi Nghe nói như thế, Mặc Lệ Nga nổi giận, lập tức trừng mắt nhìn nàng: “Ngươi dám trào phúng bổn Công Chúa?”
“Vân Khương Mịch, ngươi thật to gan! Người đâu, còn không nhanh chóng cắt lưỡi nàng ta cho bổn Công Chúa!”
Mặc Lệ Nga Tuy nhiên, không ai tiến vào.
Mặc Lệ Nga nhíu mày, lại tức giận hô lên: “Người đâu, lời của bổn công chúa không ai nghe thấy sao?” Mạt Liên nhát gan kinh hãi đứng ở một bên: “Công chúa, Minh Vương có lệnh bất cứ kẻ nào của cung Vị Ương cũng không được làm khó Minh Vương phi, nếu không, nếu không…
Không cần nàng ta nói hết Mặc Lệ Nga cũng biết lời kế tiếp là cái gì.
Nói tóm lại, không phải là lời gì tốt đẹp.
Nàng ta sửng sốt một chút, lại nhìn về phía Vân Khương Mịch, ánh mắt mang theo tràn đầy không vui: “Vân Khương Mịch ngươi khá lắm”
“Là bổn công chúa xem thường ngươi, biết cách lấy lòng Thất ca ca trước, rồi đến hàng phục bổn công chúa” Hàng phục?
Từ này dùng rất được.
Vân Khương Mịch tỏ ra rất hài lòng.
“Nếu Cửu công chúa biết ý đồ của ta, vậy ta liền đi thẳng vào vấn đề vậy” Nàng nâng cảm lên, phân phó Mạt Liên dẫn Bích Yên vào.
“Sao ngươi lại dẫn đứa câm này đến đây?” Khuôn mặt Mặc Lệ Nga ngang ngược trừng mắt nhìn nàng, ngay cả Bích Yên cũng không có hảo cảm gì: “Ngươi trông cậy vào bổn công chúa có thể đoán được lời của kẻ câm sao?” Lời nói có chút khó nghe, hai má Bích Yên đỏ lên, xấu hổ cúi đầu.
Có điều, mấy năm nay, những lời như vậy Bích Yên đã nghe vô số lần.
“Cửu công chúa, nô tỳ, nô tỳ không phải người câm” Nàng ta nhỏ giọng nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...