Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc
Cấm túc?
Sau đó Mặc Lệ Nga từ từ phát hiện: “Tam tẩu đã làm gì mà lại bị tam ca cấm túc?” Mặc Phùng Dương và Vân Khương Mịch cho nàng ta một ánh mắt ý vị thâm trường.
Khuôn mặt nhỏ của Mặc Lệ Nga hơi đổi: “Chẳng lẽ, tam †ẩu thật sự phạm sai lâm?” Ở trong lòng nàng ta, Tân Nghiên Tuyết chính là người hoàn mỹ không tì vết, vĩnh viễn không thể nào phạm sai lầm…
“Hôm nay là sinh nhật mẫu phi, về tình về lý Doanh Vương phi đều phải tiến cung” Giọng điệu Vân Khương Mịch rất chắc chắn.
Vừa dứt lời, ngoài cửa đã vang lên giọng nói dịu dàng: “Mạt Liên, công chúa nhà ngươi đã khỏe hơn chưa? Dạo này Bổn vương phi không rãnh rỗi, chưa đến thăm Lệ Nga được” Ba người theo giọng nói quay lại nhìn.
Chỉ thấy bóng dáng Tân Nghiên Tuyết vừa lúc đi tới cửa.
Đúng là, vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới!
Dường như Tân Nghiên Tuyết cũng không ngờ rằng, lại có thể gặp được Mặc Phùng Dương và Vân Khương Mịch ở đây.
Nhất là Vân Khương Mịch.
Rõ ràng nàng ta đã ngẩn ra một lúc, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Trường hợp như vậy, nàng ta đã gặp nhiều, cũng không phải mới lần đầu bày mưu lập kế, nắm chặt quyền chủ ở trong tay?
“Thì ra là Minh vương và Minh vương phi.” Khuôn mặt nàng ta treo nụ cười mìm, đi đến gần, cứ như chuyện không vui xảy ra ở phủ Minh vương vào vài ngày trước không hề xảy ra: “Đã lâu không gặp” Lời nói là nói với Vân Khương Mịch.
Nhưng mà đôi mắt ngập nước lại nhìn chằm chằm về phía Mặc Phùng Dương.
Hay cho một bông sen trắng tuyệt thế!
Trong lòng Vân Khương Mịch thầm tặc lưỡi, trên mặt không lộ ra chút biểu cảm nào: “Doanh Vương phi, biệt lai vô dạng” Vừa nghe lời này, Mặc Lệ Nga không nhịn được nữa.
Nàng ta theo thói quen bảo vệ Tân Nghiên Tuyết, cho dù đã đủ bằng chứng chứng minh nàng ta bị Tân Nghiên Tuyết mưu hại.
Nhưng nhất thời nàng ta không thể thay đổi được thái độ của mình.
Vì thế, nàng ta lập tức nói thay Tân Nghiên Tuyết: “Vân Khương Mịch, sao ngươi lại nói chuyện như vậy?” “Cái gì mà biệt lai vô dạng? Tam tẩu đã làm gì ngươi vậy?” Vừa mới dứt lời, chỉ thấy vẻ mặt Mặc Phùng Dương trở nên lạnh lùng, nàng ta lập tức lấy lại phản ứng, theo bản năng nhìn về phía Vân Khương Mịch.
Nàng cười như không cười: “Cửu công chúa kích động như vậy để là gì? Ta cũng chỉ là chào hỏi Doanh Vương phi mà thôi.
Dù sao, đã một thời gian dài ta không gặp nàng ta rồi” Sở trường của Tân Nghiên Tuyết chính là giọng điệu âm dương quái khí, giấu kim trong bọc.
Nhưng cái chiêu này, đã bị Vân Khương Mịch học hỏi sử dụng!
Lời này rơi vào trong tai Tân Nghiên Tuyết, vừa nghe đã hiểu rõ.
Cái ả tiện nhân này đang nói bóng gió chuyện nàng ta bị Mặc Vân Khinh cấm túc đây mà! Cứ như nàng chưa từng bị cấm túc vậy đó.
Trong lòng Tân Nghiên Tuyết cực hận, nhưng ánh mắt lại đầy tủi thân dừng trên khuôn mặt Mặc Phùng Dương: “Ta cũng chỉ là có lòng tốt chào hỏi Minh vương phi mà thôi, sao cứ như là ta đã làm sai chuyện gì vậy.” Mặc Phùng Dương không phản ứng lại nàng ta.
“Doanh Vương phi, ta cũng chỉ chào hỏi ngươi mà thôi.” Vẻ mặt Vân Khương Mịch đầy vô tội: “Chẳng lẽ ngươi hiểu lâm chuyện gì?” Tân Nghiên Tuyết: “…”
“Không” Nàng ta cười đầy xấu hổ, nụ cười trông đầy miễn cưỡng, sau đó đi thẳng đến bên cạnh Mặc Lệ Nga ngồi xuống: “Lệ Nga, nghe nói mấy ngày hôm nay thân thể muội không khoẻ, đã khá hơn chưa?”
“Vốn nên đến thăm muội từ sớm, nhưng muội cũng biết, tình trạng của ta…” Nàng ta giả vờ muốn nói rồi thôi.
Đuôi mắt lại như có như không lướt qua Vân Khương Mịch: “Chỉ sợ căn bệnh này của ta mãi không tốt lên được!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...