“Ta đang nghĩ, chúng ta có nên đưa Phong Bảo đến gặp phụ hoàng hay không”
Vân Khương Mịch nghiêm túc lặp lại một lần nữa.
“Tại sao?”
Mặc Phùng Dương buông tấm rèm ra, khó hiểu hỏi: “Trước đó nàng không phải đã nói, đợi đến khi mọi chuyện đều gió êm sóng lặng mới đưa Phong Bảo đến gặp phụ hoàng và mẫu phi sao?”
Hắn rất muốn cho Mặc Quốc Thiên và Đức phi gặp đứa cháu trai đáng yêu của họ.
Nhưng chuyện liên quan đến sự an toàn của Phong Bảo, hắn không thể tuỳ tiện đề nghị ra, không thể để con trai gặp nguy hiểm!
Vân Khương Mịch cũng không muốn để con trai mạo hiểm.
“Ta trước đó quả thực có dự định như vậy, nhưng hôm nay †a đến núi Vân Vụ và đã gặp Huyền Sơn tiên sinh”
Sau đó, nàng kể lại toàn bộ những lời Huyền Sơn tiên sinh đã nói cho Mặc Phùng Dương nghe.
“Đêm qua, Phong Bảo đã gặp ác mộng, sáng nay thức dậy suy hơn tính thiệt, như thể đã bị doạ sợ vậy”
Vân Khương Mịch cau chặt mày: “Ta đang nghĩ, nếu nói chuyện này cho phụ hoàng.
Để phụ hoàng biết được, Phong Bảo chính là hoàng trưởng tôn của ngài ấy, thứ nhất… phụ hoàng sẽ rất vui”
“Thứ hai, Phong Bảo có được sự bảo vệ của phụ hoàng, ít ra thì những người có ý đồ xấu đó sẽ không dám lộ liễu làm gì Phong Bảo”
“Nhưng tránh được mũi giáo trước mặt, khó phòng tên ngầm sau lưng”
Sắc mặt của Vân Khương Mịch đã nghiêm túc đến mức đông băng: “Nếu không nói cho phụ hoàng biết”
“Không cho bất kỳ một ai biết được sự tồn tại của Phong Bảo thì tạm thời vẫn an toàn.
Nhưng sự tồn tại của Phong Bảo sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta phát hiện.
”
Chỉ sợ trước khi thân phận của Phong Bảo được phơi trần thì con trai sẽ gặp phải nguy hiểm!
“Con trai càng ngày càng lớn, cũng không thể mãi giấu nó trong vương phủ, giam cầm sự tự do của nó.
”
Nàng muốn cho Phong Bảo làm một con chim tự do tự tại bay lượn trên bầu trời.
Chứ không phải nhốt cậu bé trong lồng, không có tự do, không chút sức sống.
Lần trước họ dẫn Phong Bảo ra được, cậu bé hào hứng vô cùng.
Giờ đây Phong Bảo tới lui ở giữa vương phủ và nhà họ Cố, không chơi cùng với những đứa trẻ cùng tuổi, không có bạn thân, cuộc sống thật tẻ nhạt buồn chán.
“Nàng nói đúng.
”
Sau một hồi im lặng, Mặc Phùng Dương chậm rãi gật đầu.
Cố Bắc Trung đích thân dạy dỗ Phong Bảo, điều này khiến cho họ thấy an tâm.
Chỉ là cuộc sống của Phong Bảo, quả thạt rất tẻ nhạt buồn chán, cả hai đều rất thương xót cho con trai.
“Nhưng chuyện này không thể quyết định ngay được, nàng cho bổn vương vài ngày, để ta suy nghĩ kỹ càng”
Chuyện liên quan đến sự an toàn của con trai, không thể có bất kỳ cẩu thả nào!
Minh Vương trước giờ nói một là một, mạnh mẽ vang dội, hôm nay vì chuyện của con trai cũng không thể đưa ra một quyết định chắc chắn.
Trong khi nói chuyện, xe ngựa đã đi vào cửa bên của nhà họ Cố.
Lúc này, Phong Bảo đang đeo chiếc cặp sách nhỏ do chính tay Vân Khương Mịch làm cho cậu bé, trên tay còn đang ôm một chú gấu nhỏ, “hiền lành thật thà” đứng ở cửa chính điện.
Cậu bé mặc chiếc áo choàng ngắn cổ tròn, chiếc áo dài nhỏ che đi đầu gối.
Gọn gàng và sang trọng.
Tóc búi cao, dây buộc tóc tung bay trong gió.
Khuôn mặt vẫn còn ngây thơ, đôi môi mím lại, nhưng lại trông vô cùng điềm tĩnh và bướng bỉnh.
Cậu bé ôm lấy chú gấu nhỏ dễ thương, hình thành sự trái ngược rõ ràng với chiếc áo dài nhỏ.
Sự va chạm giữa xưa và nay, không hề có chút cảm giác không hài hoà, chỉ khiến người ta cảm thấy vô cùng đáng yêu…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...