Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc
Thế mà trong nháy mắt ngươi đã nhận lễ vật của Tống Tử Ngư!”
Trong giọng nói ngập tràn vị giấm không thể che giấu được: “Khó trách ngươi lại ỉu xìu như quả cà tím héo”
“Hóa ra là vì Tống Tử Ngư sao?”
Mặc Phùng Dương căm tức nhìn nàng: “Ngươi đừng quên, bổn vương mới là nam nhân của ngươi!”
Vừa nghe lời này của hắn, Vân Khương Mịch không giận mà trái lại còn cười.
Nàng vui vẻ lên tiếng: “Mặc Phùng Dương, ngươi có ý gì?
Ngươi đang ghen tị sao?”
“Ghen? Nực cười! Bổn vương sẽ ghen sao? Cũng không nhìn xem ngươi là ai, bổn vương muốn dạng nữ nhân nào mà không có, vậy mà còn phải chịu đựng ngươi…”
Lời nói còn chưa nói xong, Vân Khương Mịch đã lập tức cầm gối ngọc ném qua.
“Mặc Phùng Dương, ta cho ngươi một cơ hội tổ chức lại ngôn ngữ của mình!”
Nàng trừng nhìn hắn: “Thiếu tay gãy chân, hoặc là không bị gì cả, chính ngươi lựa chọn!”
Mặc Phùng Dương lập tức sửa miệng: “Đúng vậy, bổn vương ghen tị”
Hắn rũ tay, đứng cạnh trường kỷ, dáng vẻ ngoan ngoãn hệt như một tiểu hài tử đang nhận sai, ngay cả đôi tay cũng quy quy củ củ đan vào nhau.
Bây giờ trông không giống một lão hổ đang tức giận.
Trái lại, hệt như một con mèo hết sức vâng lời.
Nhưng rõ ràng hắn không phải là người thích hợp với việc nhãn nhục chịu đựng.
Mặc dù đang nhận sai, song khí thế quanh thân lại vô cùng lạnh lẽo.
Sự tương phản mãnh liệt này khiến Vân Khương Mịch nhỏ giọng cười ra tiếng.
Nàng chống căm nhìn hắn: “Mặc Phùng Dương, ai nói với ngươi chuyện Tống Tử Ngư tặng lễ vật cho ta? Không phải ngươi đi đón Phong Bảo sao? Nhi tử đã về chưa?”
Lúc này Mặc Phùng Dương mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống một bên.
“Vân Khương Mịch, bổn vương có chuyện muốn nói”
“Ngươi nói đi”
“Thứ nhất, sau này không được kéo tóc bổn vương nữa”
“Được”
“Thứ hai, không thể quá thân cận với bất kỳ nam nhân nào.
khác.
Không thể nhận bất kỳ lễ vật nào của nam nhân khác.
Nếu muốn thứ gì thì nói với bổn vương, bổn vương lập tức mua cho ngươi.
”
“Được”
“Thứ ba, trước mặt người ngoài phải giữ thể diện cho bổn vương!”
“Được”
Mặc Phùng Dương còn chưa thuyết phục, Vân Khương Mịch đã gật đầu đầy sảng khoái.
Sảng khoái như thế, trái lại khiến Mặc Phùng Dương hoài nghỉ… Hắn nhìn chằm chằm nàng với ánh mắt nghỉ ngờ, rõ ràng hắn không tin: “Ngươi thật sự đồng ý?”
“Ta đã đáp ứng rồi, còn giả được sao?”
Vân Khương Mịch khẽ cười, hoàn toàn không có dáng vẻ uể oải lúc nấy.
Vân Khương Mịch như vậy mới là người mà Mặc Phùng Dương quen thuộc.
Nàng trên nhảy dưới tránh, hết sức vui vẻ.
Giống như nàng vĩnh viễn đều dư thừa tinh lực!
“Bây giờ ngươi nói cho ta, có phải Phong Bảo đã nói gì với ngươi không?”
Vân Khương Mịch nhướng mày nhìn hắn.
Mặc Phùng Dương thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Sau đó hừ nhẹ một tiếng: “Không phải vậy thì còn gì nữa?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...