Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc


Câu nàng hỏi không phải là câu hỏi ngu ngốc hay sao?
Tống Tử Ngư mỉm cười: “Hôm nay thời tiết sáng sủa nhưng ta khuyên các ngươi không nên đi câu cá?”
Nghe vậy, Vân Khương Mịch chau mày: “Vì sao vậy?”
Nàng vác trên vai một cái cần câu thật dài, một tay cầm hộp đồ ăn, bên trong có điểm tâm và hoa quả, một tay khoác lên vai Phong Bảo.

Trong tay Phong Bảo cầm một cái thùng nhỏ, bên trong có mồi câu.

Mẫu tử hai người đội mũ rơm rộng vành, vô cùng ăn ý nhìn chằm chằm vào điểm tâm trên tay Tống Tử Ngư.

Hắn cúi đầu nhìn theo ánh mắt hai mẫu tử, khẽ cười một tiếng.

“Đây là điểm tâm ta vừa mới mua, vốn dĩ tính quay về núi Vân Vụ đưa cho sư phụ”
Tống Tử Ngư đưa điểm tâm cho hai người: “Các ngươi lấy ăn trước đi, ta đi xếp hàng mua phần khác cho sư phụ”
“Như vậy không tốt lắm thì ph: Vân Khương Mịch khách khí cười cười, nhẹ nhàng chọc vào sau gáy của Phong Bảo.

Phong Bảo lập tức nhận lấy điểm tâm, nhu thuận nói: “Đa tạ Tống thúc thúc!”
Thanh âm giòn tan vang lên.


Tống Tử Ngư lắc lắc đầu: “Không có gì”
Vân Khương Mịch lại nói: “Có phải là hôm nay không nên xuất môn hay không? Chúng ta không thể đi câu cá sao?”
Tống Tử Ngư không trả lời ngay mà chỉ nói: “Thân phận của Phong Bảo còn chưa công bố với thiên hạ, ngươi cứ như vậy mà mang hắn ra ngoài sẽ khó tránh khỏi dẫn tới mầm tai vạ”
“Điều này cũng đúng”
Vân Khương Mịch đăm chiêu gật gật đầu.

Ngay trước mặt Tống Tử Ngư, từ trong không gian nàng lấy ra một cái mặt nạ đeo lên cho Phong Bảo.

Họa tiết trên mặt nạ là một con khỉ đáng yêu.

“Như vậy thì không nhìn thấy mặt hắn nữa rồi!”
Vân Khương Mịch võ tay, cười giảo hoạt.

Vừa nãy đứng trước mặt Tống Tử Ngư lấy mặt nạ từ trong không gian ra, nàng không hề cố ky gì cả bởi vì Tống Tử Ngư đã sớm biết nàng không phải là người bình thường.

Cũng từng vô tình hỏi thăm vài điều, đều bị Vân Khương Mịch trả lời đối phó.


Bản lĩnh của Tống Tử Ngự phi thường, sao lại không biết bí mật của nàng được chứ?
Vân Khương Mịch cười hì hì nhìn hắn ta, cũng không định giấu diếm, trực tiếp lấy ra một túi thịt bò đưa cho hẳn ta: “Mang về đưa cho Huyền Sơn tiên sinh, nói là ta hiếu kính với ông ấy”
Tống Tử Ngư nhìn thoáng qua vòng ngọc trên cổ tay nàng: “Được”
Hắn ta nhận lấy thịt bò bỏ vào trong ống tay áo.

“Các ngươi muốn đi câu cá cũng được nhưng phải tránh xa bờ sông”
Dứt lời, Tống Tử Ngự cũng không quay đầu mà rời đi.

Phong Bảo ngẩng đầu: “Mẫu thân, vì sao Tống thúc thúc lại bảo chúng ta tránh xa bờ sông? Câu cá không phải là câu dưới sông sao? Tránh xa bờ sông thì làm sao câu cá được?”
Đây cũng chỉ là nghi vấn trong lòng Vân Khương Mịch.

Nhưng nhìn thấy dáng vẻ đeo mặt nạ của Phong Bảo rất đáng yêu, nàng sinh lòng yêu thích, búng nhẹ trán hắn: “Không sao: “Hôm nay không nên đi câu cá, mẫu thân đưa con đi chơi cái khác!”
Nàng thu hết những thứ như cần câu cá vào không gian: “Chúng ta đi dạo phố được không?”
Nếu Tống Tử Ngư đã nói không nên đi câu cá…
Vậy chứng tỏ hai người sẽ gặp phải nguy hiểm gì đó.

Hơn nữa còn có liên quan tới nước!
Phong Bảo hơi nhụt chí.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui